Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1520: Chiết Trường Liễu (2)

Giống như Triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần - người cuối cùng gạch tên Thôi Trữ, cũng đã thể hiện thiện chí nhiều lần.
Tu Viễn chính là người chịu ân tình nhiều nhất.
Trước đây y luôn bị giam tại nhà nên không có thời gian và cơ hội tiếp xúc với Khương Vọng. Hôm nay y gặp được hắn ở Trường Sinh cung nên mới chờ ngoài cung để "trả nợ".
Tu Viễn vừa nói xong thì Khương Vọng lập tức bình tĩnh lại.
Hắn lại nhấp một ngụm rượu, lần này đã có thể hưởng thụ một chút sự tuyệt vời của nó... Suy cho cùng Khương Vọng hắn cũng là một kẻ sợ thiếu ân tình.
Rượu xuống cổ họng, chuyển trăm vòng trong ruột, Khương Vọng hỏi: "Chẳng hay rượu này tên gì?"
"Rượu này do ta tự ủ... Chỉ còn một bình cuối cùng thôi." Tu Viễn lắc bình rượu, vừa lắng nghe chất lỏng ngon lành lăn lộn bên trong vừa thản nhiên trả lời: "Tên là Chiết Trường Liễu."
Chiết Trường Liễu, mong người lâu dài.
Ắt hẳn đằng sau cái tên này có một câu chuyện, Khương Vọng không biết sự khúc chiết trong đó nhưng vẫn nếm ra một chút phức tạp trong rượu, nhịn không được khen: "Tên rất hay."
Lúc này, xe ngựa dần chạy chậm lại nhưng rượu trong ly không hề sóng sánh. Người lái xe của Tu Viễn có trình độ rất xuất sắc, người lái xe mà Tạ Bình thuê thì không tài nào sánh bằng với người này.
Khương Vọng khẽ chớp mắt, xóa đi ý nghĩ tự rước lấy nhục ra khỏi đầu, hắn đúng là luẩn quẩn mới đi so sánh với thống soái Cửu Tốt...
Tu Viễn cầm bình rượu rót đầy ly cho Khương Vọng đang cầm, lại hỏi: "Ngươi biết nơi này là đâu không?"
Đương nhiên Khương Vọng biết đây là đâu.
Ngay cả khi không mở trạng thái Thanh Vân Tiên, sự nhạy cảm về âm thanh vẫn giúp hắn nắm bắt được hoàn cảnh xung quanh.
Tiếng người ồn ào, tâm trạng sục sôi, căng thẳng, kích thích, kinh sợ, hoan hô ... và cả những tiếng hét thảm thiết.
Không hề nghi ngờ, đây là một pháp trường.
Một pháp trường đang lăng trì rất nhiều phạm nhân, trong đó có một vị Chân Nhân đương thời tên là Diêm Đồ.
Xe ngựa của Tu Viễn ngừng cách pháp trường không xa. Tuy rằng biển người đang cuộn trào nhưng cái danh của Tù Điện quân vẫn giúp chừa ra một vị trí.
Có điều, cửa sổ lẫn cửa xe đều không mở ra.
Tuy rằng xe ngựa chạy đến đây nhưng Tu Viễn lại không có ý định quan sát quá trình hành hình.
Đương nhiên... nếu một Chân Nhân đương thời muốn nhìn thì rất khó có gì ngăn trở được tầm mắt của y.
Cửa sổ và cửa ra vào đóng kín cũng chỉ là đôi mắt nhắm lại của y mà thôi.
"Đây là nơi hành hình gian tế của Bình Đẳng quốc." Khương Vọng cân nhắc từ ngữ nói, giọng điệu có ý nhắc nhở Tu Viễn.
Không biết y có hiểu hay không, hoặc không biết y có đang nghe hay không.
Y hớp một ngụm rượu rồi cẩn thận nuốt xuống, sau đó hỏi như say như tỉnh: "Nghe nói ngươi thích đọc sách?"
Khương Vọng rất muốn hỏi y đã nghe ai nói.
Hắn không có mặt mũi nào khoác lác trước mặt một vị Chân Nhân, mất tự nhiên nói: "Ta càng ngày càng cảm thấy vốn tích lũy của bản thân không đủ, nên dạo này dành thêm thời gian đọc sách ... chẳng qua ta đọc không được nhiều cho lắm."
"Từng đọc "Dị Thú Chí" chưa?" Tu Viễn hỏi.
"Chưa từng..." Khương Vọng trả lời.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cái tên sách này!
"Đó là một quyển sách ghi chép các loại dị thú, thông tin khá là toàn diện." Tu Viễn nói: "Tuy rằng rất nhiều dị thú trong sách đã tuyệt tích, nhưng theo một mức độ nào đó thì nó cũng đại diện cho một giai đoạn lịch sử, giúp ngươi nhận thức sâu sắc hơn về thế giới này. Ngươi sẽ không gặp trắc trở khi lên Thần Lâm, nhưng ngươi cần hiểu rõ thế giới này nếu muốn trở thành Chân Nhân. Có cơ hội ... nên đọc một lần."
Y không tiện nói với vị thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu Đại Tề này rằng đó chỉ là một trong những quyển sách cơ bản của Tắc Hạ Học Cung.
"Ta biết rồi!" Khương Vọng gật đầu dứt khoát.
Biết là biết, không biết là không biết. Vấn đề vốn tích lũy không đủ là do điều kiện bẩm sinh chứ không phải do lỗi của hắn, không có gì phải xấu hổ cả. Hắn còn trẻ, còn có tuổi thanh xuân tươi đẹp, chỉ cần cố gắng nhiều hơn để bù đắp là được.
"Có một loài chim tên là Phụ Vũ..." Tu Viễn vuốt ve ly rượu, thở dài: "Ta vẫn luôn muốn gặp nó nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy, ta nghĩ nó đã không còn tồn tại nữa."
"Loài chim này có thần thông rất mạnh sao? Có cách gì giết chúng không?" Khương Vọng tò mò hỏi.
Tu Viễn có cảm giác như đàn gảy tai trâu, đành nói: "Đừng uống rượu mãi, ăn chút gì đi."
Khương Vọng ngoan ngoãn cầm một quả hình bán nguyệt bọc cát bạc lên rồi bỏ vào miệng.
Hắn vốn định hỏi con chim Phụ Vũ ấy có gì quý báu, nhưng vừa cắn một miếng quả thì hương vị đã tràn khắp miệng nên tạm quên mất.
"Ồ, mùi vị không tệ." Khương tước gia cố gắng giữ giọng tự nhiên một chút, không quá ngạc nhiên, hỏi: "Tu soái, ngài mua loại trái này ở đâu vậy?"
Trong lòng hắn tính toán bổng lộc hiện tại của mình, dù sao cũng mua được mấy cân cho An An ăn thử.
Hắn lại bỏ lỡ sinh nhật năm nay của An An, nên phải kiếm món ngon bù đắp cho nàng, có đắt đến đâu cũng đáng.
"Nó tên là "Nguyệt Lung Sa"." Tu Viễn thuận miệng nói: "Nó được sản xuất ở Vạn Yêu Môn, Hồ tộc thích ăn nhất, cũng được xem là thánh quả. Hiện thế không có quả này, hơn nữa cũng không trồng được."
"Ồ."
"Thích thì ăn nhiều một chút." Tu Viễn cầm ly rượu, không quan tâm mấy: "Đúng là rất ngon, mỗi lần ta đến Vạn Yêu Môn là tìm một chút mang về."
Tuy y nói vậy nhưng lại chỉ uống một hớp rượu.
"Mùi vị rất hiếm thấy." Khương Vọng cầm một miếng khác bỏ vào miệng, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên một thiên kiêu tuyệt thế như hắn không thể học công pháp, uống rượu ngon, ăn trái cây trên xe người ta rồi còn định bỏ túi mang về. Nhưng nếu hắn tạm thời không ăn hết trái trong tay thì vẫn được?
Việc vừa đi vừa ăn cũng là chuyện bình thường.
Vậy chuyện bất cẩn còn dư lại một ít mang về nhà cũng rất hợp lý.
Nếu cuối cùng hắn vẫn còn dư thì chừa lại cho muội muội ăn thì cũng đâu có gì phải bị nói, không phải sao?
Khương Thanh Dương đứng vững vàng trong thế giới suy luận của bản thân.
Thế nhưng Tu Viễn không nói gì.
Sự im lặng của y làm Khương Vọng thấy xấu hổ.
Hắn cầm một quả Nguyệt Lung Sa, bảo ăn thì không nỡ nhưng không ăn thì kỳ cục. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi cắn răng ăn luôn, chẳng qua trông có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Đúng là suy đi nghĩ lại vẫn thấy giày vò...
"Trời mưa." Tu Viễn đột ngột lên tiếng.
Đến lúc này Khương Vọng mới ý thức được... tiếng kêu la thảm thiết trên pháp trường đã im bặt từ lúc nào.
Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Tu Viễn ngẩng đầu nhìn một cửa sổ tự động mở trên nóc thùng xe, chỉ thấy mưa phùn màu đỏ đang rơi từ bầu trời xuống.
Chân Nhân qua đời, trời đất nhỏ máu ... xem như buồn thay.
Xe ngựa chạy trong Lâm Truy thành phồn hoa nhất Đông vực, Tu Viễn không nói chuyện, Khương Vọng cũng im lặng. Tiếng ca mờ ảo không biết truyền từ nơi xa nào đến.
Tiếng ca hát rằng ...
"Lại đêm nay, Chiết Trường Liễu, Nguyệt Nga rót rượu vào ly..."
"Giấy đã cũ, lộ say đắm, nước mắt gầy hơn Thanh Hoa..."
Khương Vọng nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.
Mấy ngày hôm nay trong thành cấm mua vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận