Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3081: Mệnh suy

Vì trận chiến ngày hôm nay, Ngô Tuân cố ý điều động quốc thế của Đại Ngụy, phối hợp với binh sát của võ binh Đại Ngụy, phong tỏa toàn bộ diễn võ trường. Đồng thời, hắn còn lệnh người mang đến hổ phù, treo trên cao, song song với mặt trời.
Như thế, giáo trường vốn chứa được thiên quân vạn mã diễn luyện, mới đủ để bọn họ buông tay buông chân.
Trận chiến hôm nay, đối với Khương Vọng mà nói, ước chừng là đoạn cuối cùng trên con đường chứng đạo cực điểm của hắn. Cũng là một trận thắng lợi cuối cùng hắn muốn giành lấy sau khi khiêu chiến tất cả cường giả Võ đạo nhị thập lục trọng thiên hiện thế.
Còn với Ngô Tuân, trận chiến này chỉ là để chứng cho võ. Hắn đã là một người có thể định nghĩa võ danh, hắn chỉ muốn xem thử Võ đạo đến cực hạn hiện nay, có thể đạt đến Động Chân cực hạn hay không.
Tay phải của vị Đại tướng quân Ngụy Quốc nắm chặt một cây trường kích cổ xưa loang lổ vài vết rỉ đồng.
Nó quả thật đã có niên đại từ rất lâu, sớm nhất có thể truy tố đến thời đại Chư Thánh, nghe nói là danh binh trong tay Tung Hoành Chân Thánh, Bàng Mẫn.
Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đổi qua vô số người cầm binh, trường kích đã bị hủy hoại rồi đúc lại rất nhiều lần. Hiện giờ, thân kích chia làm ba khúc rất rõ ràng, đều làm từ chất liệu Hàn Vũ Thanh Đồng nhưng niên đại lại hoàn toàn khác biệt. Điều này thể hiện rõ ràng ở trên thân kích, tạo nên khác biệt rõ rệt.
Chính sự khác biệt về cấp độ màu đồng xanh ấy lại khiến cây trường kích càng thêm phần bất phàm, khí vận bừng bừng.
Mặc dù thân kích có vài vết rỉ sét nhưng lưỡi kích vẫn vô cùng sắc bén. Ánh nắng chiếu vào đều bị xé toạc.
Tên của nó là Quy Tuy Thọ, đại biểu cho một loại chí lớn bất tử.
Mà thanh đoản kiếm được Ngô Tuân đeo bên người cùng với Quy Tuy Thọ, có tên là "Đại Nghiệp", tất nhiên không phải vật phàm.
Đó là thanh bội kiếm mà Ngụy Minh Đế, gia gia của Ngụy Huyền Triệt, vị vua anh minh chăm lo việc nước đã để lại cho người Thiên tử "thánh tôn tốt" của mình.
Kiếm này không phải lễ kiếm mà là sát kiếm. Ngụy Huyền Triệt dùng nó chém giao long, đánh mãnh hổ, tru sát quyền thần ngay tại điện phủ.
Lúc trước, trên lầu Vọng Giang, Ngụy Huyền Triệt gặp Ngô Tuân, vừa gặp như đã quen biết từ lâu, hai người trò chuyện thâu đêm suốt sáng, trở thành tri kỷ. Ngụy Huyền Triệt cởi áo choàng khoác lên người Ngô Tuân, tháo bội kiếm của mình tặng cho hắn, sau đó mới ủy thác trọng trách quân sự cho vị tân Đại tướng quân trấn quốc họ Ngô.
Giờ đây, thanh kiếm ấy đang treo ở bên hông Ngô Tuân, đích xác mang theo trọng lượng của non sông.
Cả "Võ mâu" và "sát kiếm" của Ngô Tuân đều có lịch sử vinh quang, được thiên hạ ca tụng cùng với hắn.
Đương nhiên Khương Vọng cũng biết tên của chúng.
Hắn chỉ khẽ lướt trường kiếm trong tay:
"Nó tên là Trường Tương Tư, là bội kiếm của ta. Từ lúc ra lò, nó đã theo ta chinh chiến đến nay. Ngô Tông sư, xin chỉ giáo."
Trường Tương Tư không có lịch sử huy hoàng, chỉ là một thanh kiếm mới được rèn ra cách đây vài năm. Cũng tựa như Khương Vọng, hắn không có huyết mạch cao quý, chỉ là một thanh niên xuất thân từ một trấn nhỏ.
Nhưng đến hôm nay...
Thiên hạ ai không biết đến Khương Vọng?
Danh Khí Phổ của quốc gia nào, gia tộc nào lại không ghi tên Trường Tương Tư?
Nếu không có Trường Tương Tư, chắc chắn là giả mạo, nếu mang ra ngoài sẽ chỉ khiến người đời chê cười.
Quả thật không cần giới thiệu quá nhiều.
Hai bên nhìn nhau, ánh mắt như muốn xoắn giết lẫn nhau, huyết kỳ trên bầu trời giáo trường cũng theo đó mà giương cao!
Ngô Tuân vừa mở mắt, khí thế bỗng chốc như ngựa hoang thoát khỏi cương, khói bụi cuồn cuộn, vạn mã lao nhanh, ngàn quân xung phong.
Khương Vọng chưa từng thấy ai vận dụng khí huyết đến mức độ này, mỗi một tia khí huyết đều hóa thành một kỵ binh kiêu dũng, một võ sĩ thúc ngựa giương đao!
Vị danh tướng đương thời này tuy chưa chính thức dẫn quân nhưng bản thân hắn chính là quốc gia, là quân đội, lại có thể dùng đồng thuật để thể hiện uy lực của binh trận! Mỗi một lần huyết kỳ tung bay, ánh mắt của hắn lại càng tiến về phía trước, như thể "chiến trường" này đang bị hắn từng chút thôn tính.
Chỉ mình Mục Tiên Nhân đã không đủ sức chống cự loại đồng thuật này, Khương Vọng bèn rời mắt lên,
Hoa quang trên bầu trời cao hội tụ thành một bóng hình tiên nhân thanh thoát, lơ lửng đáp xuống. Tiên Long Pháp Tướng tay trái nắm hờ, tay phải chống lên, hai ngón tay chĩa thẳng lên trời, như hình Tiên Kiếm.
Trong đôi mắt tiên kia bắn ra hai luồng sáng thanh khiết, tiến thẳng vào trong vùng giao tranh của tầm mắt trên không trung.
Tầm mắt của hai bên vào khoảnh khắc này dường như được mở rộng vô hạn cũng bị chia cắt đến vô hạn trong thế giới đồng thuật này.
Đồng thuật của Ngô Tuân không ngừng công thành đoạt đất nhưng mục tiêu hắn tấn công, từ một chiến trường hữu hạn đã biến thành một thế giới vô ngần. Dù có dốc bao nhiêu sức lực không thể nào đi đến cuối cùng, "chiếm" càng nhiều thì tiêu hao càng lớn.
Tiên thuật Nhất Mục Tẫn Thiên Nhai!
Đương nhiên, thế giới đồng thuật không phải là vô hạn, Ngô Tuân có thể thử xem đồng thuật của hắn cần phải đạt đến trình độ nào mới có thể chèo chống nổi uy lực của Tiên Long Pháp Tướng.
Nhưng hiển nhiên là Ngô Tuân sẽ không thử như vậy.
Hắn chỉ cất bước tiến về phía trước, như thể đôi mắt đã không còn tồn tại.
Có thể thấy đôi mắt của hắn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, như người mù không nhìn thấy gì, thân hình mặc giáp kia vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đồng tử tách ra, tựa như những đội thiết kỵ xung phong, không ngừng lao lên cao giữa không trung, kéo theo cả ánh mắt của Khương Vọng.
Dùng tiêu hao cố định để chống lại Tiên Mục Đồng Thuật của Khương Vọng, khiến ánh mắt của cả hai cứ thế giằng co trên không trung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngô Tuân bước đi không nhanh, giày quân đội giẫm lên mặt đất, mỗi bước đều để lại một dấu chân sâu, mỗi dấu chân đều như một lá cờ chiến thắng.
Hắn nào phải đang bước về phía trước?
Rõ ràng hắn là đang công thành đoạt đất!
Mỗi một bước chân của hắn đều khiến "thành trì" của Khương Vọng thu hẹp lại, cho đến khi toàn bộ giáo trường đều cắm đầy cờ xí của Ngô Tuân, còn Khương Vọng thì bị cô lập, tứ phía đều là kẻ địch.
Khương Vọng đã rất lâu rồi không cảm nhận được loại tranh đoạt "thế" thuần túy đến thế này. Hơn nữa, Ngô Tuân còn kết hợp cả kỹ xảo của Binh gia vào trong Võ đạo của mình.
Khiến cho mỗi bước chân của hắn đều tạo nên một loại áp lực nặng nề như núi lở đất bằng.
Thiết lập ưu thế trước khi giao chiến, bố trí chiến trường trong lúc giao chiến, tăng cường uy thế sau khi giao chiến, đó chính là tinh túy của "Binh Hình Thế" trong Binh gia.
Khương Vọng duy trì Tiên thuật "Nhất Mục Tẫn Thiên Nhai" hiển nhiên sẽ tiêu hao nhiều hơn Ngô Tuân.
Vì vậy, Ngô Tuân mới lựa chọn duy trì thế giằng co trên chiến trường đồng thuật, nhân đó tạo dựng ưu thế cho bản thân. Hiện giờ chính là lúc hắn bố trí chiến trường, tăng cường ưu thế, ép Khương Vọng phải đưa ra lựa chọn, khiến kết quả trận chiến này nghiêng về một phía.
Nhưng Khương Vọng vẫn đứng im bất động.
Hóa ra Khương Vọng hắn không biết gì về binh pháp.
Hắn chỉ là một người hiểu rõ bản thân mình trong những cuộc chém giết mà thôi.
Từ lúc Ngô Tuân cất bước, Khương Vọng đã biết rõ bản thân không thể nào là đối thủ của Ngô Tuân trong việc tranh đoạt "thế". Khống chế "thế" của Ngô Tuân đã đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa.
Trước khi quyết đấu với Ngô Tuân, hắn chưa từng nghĩ đến việc vận dụng "thế" lại có thể đạt đến trình độ như thế.
Biến hóa của sa trường rộng lớn được thu nhỏ trong phạm vi trăm bước. Thiên quân vạn mã bị kéo vào trong một tấc cỏ bay.
Chỉ mới bước ra hai bước, Ngô Tuân đã khiến nơi này tràn ngập "thế" của mình, không còn chỗ nào không phải là địch. Nếu như Khương Vọng thật sự mang quân đến đây đối đầu với Ngô Tuân, e rằng sẽ bị nghiền ép từ đầu đến cuối.
Trong tình huống này, nếu cứ tiếp tục sa đà vào việc tranh đoạt "thế" thì chỉ khiến bản thân lún càng sâu, càng vùng vẫy lại càng chìm nghỉm.
Khương Vọng rút kiếm.
Mũi kiếm và vỏ kiếm va chạm tạo nên những tia lửa lóe sáng trên thân kiếm.
Tiên Long Pháp Tướng đang khống chế tầm mắt, giằng co với đồng thuật của Ngô Tuân trên không trung.
Vì vậy, đôi mắt của Khương Vọng lúc này trông vô hồn và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nhưng bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm, rút kiếm kia lại ẩn chứa một loại sức mạnh đến cực hạn.
Như thể hắn đang muốn nhấc bổng cả ngọn núi khổng lồ kia lên.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, tựa như nộ long thức giấc.
Hắn hoàn toàn từ bỏ việc tranh đoạt "thế" với Ngô Tuân, mặc cho đối phương công thành đoạt đất, mặc cho cả giáo trường này đều là "thế" của Ngô Tuân.
Hắn không tranh giành với bên ngoài mà chỉ tự hỏi bản thân.
Tự hỏi thân thể này có đủ mạnh mẽ, tự hỏi thanh kiếm này liệu có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Giờ phút này, Khương Vọng như thể đang đứng giữa vòng vây của thiên quân vạn mã, một mình một kiếm, dựa vào dũng khí của bản thân để chiến đấu.
Ta muốn thắng, muốn chiến thắng tất cả, dù có phải đối mặt với thiên quân vạn mã, ta cũng sẽ xông lên!
Mũi kiếm tách khỏi vỏ, tạo nên một tiếng "choang" thanh thúy. Khương Vọng vung kiếm chém xuống, vừa vặn tiếp được trường kích mang tên "Quy Tuy Thọ" kia!
Chỉ trong nháy mắt ngàn cân treo sợi tóc, hai luồng sáng va chạm vào nhau.
"Rầm rầm!"
Sóng nước cuồn cuộn dâng trào.
Cảnh tượng ấy vừa xuất hiện trong hư không, vừa hiện ra trong dòng chảy thời gian, trong cuộc đời dài đằng đẵng của mỗi người.
Mọi người nhìn thấy hai dòng sông lớn cuồn cuộn chảy từ trong hư không, giao nhau trên giáo trường.
Dòng sông thời gian và dòng sông vận mệnh lại một lần nữa gặp nhau.
Khương Vọng lấy "giả thiên" tái hiện lại một thức kiếm đã từng giúp hắn thiết lập kỷ lục về sát lực Động Chân mạnh nhất từ xưa đến nay trong Vẫn Tiên lâm, Từng thấy sử xanh, năm tháng như ca.
Nếu như nói Ngô Tuân đã hoàn toàn chiếm cứ "địa lợi" thì một kiếm này của Khương Vọng chính là đang tước đoạt "thiên thời".
Nếu như nói Ngô Tuân đã khống chế được "thế" trên phương diện khách quan, vật chất, biến cả giáo trường này thành "thế" của mình thì một kiếm này của Khương Vọng chính là giành lấy "thế" của vận mệnh.
Thế tuy mạnh nhưng mệnh đã suy!
Mũi kiếm chém xuống trường kích.
Ngô Tuân hai tay nắm chặt trường kích, một tay lật ngược ấn xuống nhưng vẫn không thể ngăn cản trường kích bị nhấc lên cao, thậm chí còn khiến cơ thể hắn ngửa về phía sau, mất đi trọng tâm.
Ngay cả địa thế cũng mất!
Khương Vọng theo kiếm thế tiến lên, mũi kiếm áp sát vào thân kích, không ngừng tiến gần đến người võ tướng nổi danh thiên hạ kia.
Trước chém đứt dòng chảy thời gian, sau chặn đứng vận mệnh, cuối cùng mới là thu phục đối thủ.
Kiếm thế vẫn chưa dừng lại, Khương Vọng đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, phô thiên cái địa, như thể đang trong Tu La chiến trường vậy.
Lúc này hắn mới hiểu, rỉ đồng trên cây trường kích kia nào phải rỉ đồng, đó rõ ràng là máu của cường giả!
Hơn nữa, đây không phải là cường giả bình thường mà là cường giả vượt qua cả tuyệt đỉnh, là cường giả nắm giữ ý chí bất hủ!
Chính bởi vì nhiễm phải máu của cường giả như thế, cây "Quy Tuy Thọ" này mới không lụi tàn theo cái chết của Bàng Mẫn, cho đến tận ngày hôm nay vẫn là một thanh danh binh trên thế gian, vẫn tỏa sáng rực rỡ!
Chẳng lẽ năm đó, Tung Hoành Chân Thánh Bàng Mẫn đã từng dùng trường kích này để chiến đấu với Siêu Thoát?
Chẳng lẽ Bàng Mẫn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Chân Thánh?
Ngoài Nho Tổ, Pháp Tổ, Mặc Tổ, chẳng lẽ Bàng Mẫn, người sáng lập ra Tung Hoành gia cũng đã từng bước chân vào cảnh giới vô thượng đó hay sao?
Ý nghĩ ấy chỉ chợt lóe lên trong đầu Khương Vọng rồi nhanh chóng biến mất, bởi vì chuyện cũ đã qua, nay chỉ còn là cát bụi!
Đến tận ngày hôm nay, kỷ lục về sát lực Động Chân mạnh nhất mà hắn lập ra trong Vẫn Tiên lâm vẫn chưa có ai phá vỡ.
Nói cách khác...
Dưới cảnh giới Siêu Thoát, không ai có thể đỡ nổi một kiếm này.
Cho dù Ngô Tuân đã đạt đến cảnh giới viên mãn, có thể bước vào cảnh giới Siêu Thoát bất cứ lúc nào thì không phải là ngoại lệ.
Vì vậy, vào lúc đại thế bị nghịch chuyển, bản thân sắp bị lật đổ, Ngô Tuân đã mượn Võ ý để dẫn động máu của cường giả cổ xưa trên trường kích, triệu hồi khí tức kinh khủng tồn tại trong dòng sông thời gian kia đến thế gian.
Lúc này, mọi người có thể nhìn thấy...
Ngay chính giữa giáo trường, Khương Vọng và Ngô Tuân đứng sát bên nhau, chỉ cách chưa đầy một bước chân.
Mũi kiếm Trường Tương Tư vẫn đang lướt trên thân kích, hoa văn nổi, quá khứ huy hoàng, dấu vết của vô số người từng nắm giữ, tất cả đều không thể ngăn cản thanh kiếm này.
Ngoại trừ vài vết rỉ sét thể hiện cho sự huy hoàng trong lịch sử, ẩn chứa màu vàng mê hoặc trong sắc xanh của đồng.
Kiếm của Khương Vọng vẫn tiếp tục tiến lên.
Dòng sông thời gian giao nhau với dòng sông vận mệnh trong hư không vào lúc này đột nhiên phân tách, chảy ngược.
"Tí tách!"
Từ một dòng sông hư ảo biến thành một giọt nước chân thật, rơi xuống chỗ rỉ sét trên trường kích, chỉ trong nháy mắt dập tắt sự huy hoàng đang cuộn trào!
Một kiếm chém ngược thời gian, khiến cho quá khứ trở về với quá khứ.
Máu của cường giả cổ xưa sau khi bị dòng chảy thời gian bào mòn cũng chỉ là một giọt máu mà thôi!
Lúc này, đây chỉ còn là cuộc đối đầu giữa Trường Tương Tư và Quy Tuy Thọ, là trận chiến giữa Khương Vọng và Ngô Tuân. Mọi thứ thuộc về quá khứ của Quy Tuy Thọ đã bị chém đứt.
Mũi kiếm vẫn tiếp tục tiến lên.
Một tay Ngô Tuân đã rời khỏi trường kích, nắm lấy chuôi đoản kiếm quang tên "Đại Nghiệp" bên hông.
Trong hư không chỉ còn lại một dòng sông vận mệnh.
Khương Vọng như vừa mới đứng thẳng dậy từ trong dòng sông vận mệnh, người đẫm nước biển Khổ Hải nhưng vẫn tiếp tục vung ra một kiếm cuối cùng trong trận chiến này,
Kiếp Vô Không Cảnh!
Chỉ trong khoảnh khắc này, Ngô Tuân như thể đã mất đi tất cả.
Đồng tử của hắn như thiết kỵ xung phong, giao chiến với Tiên Long Pháp Tướng trên không trung, biến thế giới đồng thuật chia thành vô số mảnh vỡ, rồi chỉ trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.
Như tri âm đã mất, dây đàn cũng đứt.
Trường kích Quy Tuy Thọ đang giãy giụa trong tay hắn bỗng chốc tuột khỏi tay.
Thanh đoản kiếm Đại Nghiệp giấu trong vỏ lại không thể rút ra!
Hắn mạnh mẽ như vậy nhưng vào giờ khắc này lại bị tước đoạt tất cả, chặn đứng mệnh đồ.
"Ta thua rồi."
Hắn cười nói:
"Cuối cùng ta cũng được chứng kiến sát lực Động Chân mạnh nhất từ xưa đến nay."
Cực hạn của "Võ" không hề thua kém "đạo". Hắn thua trận này, là Ngô Tuân của nhị thập lục trọng thiên Võ đạo bại bởi Khương Vọng của Động Chân cảnh.
Hắn chấp nhận kết quả này.
Nhưng nụ cười trên môi hắn nhanh chóng biến mất.
Bởi vì kiếm của Khương Vọng vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục đâm về phía trước.
Thắng bại đã phân, lẽ ra trận chiến này phải kết thúc rồi mới đúng.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lùng, vô tình kia của đối thủ, hắn lại nhìn thấy... sát ý!
Khương Vọng thật sự muốn giết ta hay sao?
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Ngô Tuân.
Chẳng lẽ trận tỉ thí này vốn dĩ chỉ là một âm mưu? Người đứng sau là ai? Cảnh Quốc? Hay Sở Quốc?
Vô số suy đoán liên tiếp xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó, những suy đoán ấy đều tan biến.
Bởi vì trong đôi mắt lạnh lùng, vô hồn kia, hắn đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe lên. Đó là một luồng sáng màu vàng kim bất hủ. Ngay sau đó, một tiếng "rắc" vang lên,
Cánh tay phải đang cầm kiếm của Khương Vọng gãy ngang từ chỗ khuỷu tay, vặn vẹo thành một góc độ kỳ dị. Trường Tương Tư trong tay hắn cũng lệch khỏi quỹ đạo, lướt qua đỉnh đầu Ngô Tuân, cắt đứt trâm cài trên mũ giáp của hắn.
"Choang!"
Tiếng nón thương bị chém đứt, sau một lúc mới truyền đến, khiến sống lưng Ngô Tuân phát lạnh.
Trong cảm giác lạnh lẽo thấu xương này, hắn bỗng nhiên như thấu tỏ, hắn vừa mới nhìn thấy... Thiên Nhân thật sự. Là Thiên Nhân Khương Vọng, chứ không phải Khương Vọng, thiên kiêu số một hiện thế.
Sau đó, hắn thấy Khương Vọng cầm kiếm bằng cánh tay đã gãy, ngã thẳng về phía sau.
Lần ngã này, khiến trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Ngô Tuân lại đột nhiên trầm xuống!
"Ca!"
"Khương Vọng!"
"Ông chủ!"
"Sư phụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận