Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 259: Huyết tế xích kỳ

Thời gian trở lại năm ngày trước.
Thái Hư ảo cảnh, trong tinh hà tiểu đình, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện.
"Ngươi đã quyết định?" Trọng Huyền Thắng chống đầu gối hỏi.
"Ta không thể nhìn dân chúng vô tội phơi thây nơi hoang dã.
Ta không thể nghe âm thanh chính nghĩa bị tắt tiếng.
Nếu trong bóng tối không có người giơ ánh lửa, vậy thì bóng tối đó sẽ thành vĩnh hằng.
Nếu không ai dám đánh tiếng, thì sự yên lặng chính là đồng lõa!"
"Ta ở Thanh Dương trấn, đã tiếp nhận quyền lực quản lý nơi này, nên đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của ta."
Khương Vọng cũng chống gối, đỡ mình đứng thẳng lên: "Thành chủ Gia Thành, ta phải giết!"
"Tịch gia kinh doanh Gia Thành mấy trăm năm, không thể coi gia chủ Tịch gia như tu sĩ Đằng Long cảnh bình thường. Độ khó giết y, có lẽ sẽ vượt quá sức tưởng tượng của ngươi."
"Nhưng để thành việc, không thể làm khác."
Trọng Huyền Thắng trầm mặc một hồi, hỏi: "Đánh một trận thôi được không?"
"Không." Khương Vọng từ chối: "Cơn giận này, ta không bỏ qua được."
Trọng Huyền Thắng liền hiểu, Khương Vọng là nhất quyết không bỏ qua, bèn hỏi: "Ngươi định khi nào ra tay?"
"Chờ ta làm xong việc hiện giờ, khống chế ôn dịch ở Thanh Dương trấn xong." Mãi đến lúc này, trong giọng nói của Khương Vọng mới lộ ra chút cảm giác mệt mỏi không sao che giấu hết được.
Hắn đã không ngủ không nghỉ, bận rộn suốt năm ngày năm đêm.
Nhìn ánh mắt Khương Vọng, cuối cùng Trọng Huyền Thắng nói: "Ngươi cứ thẳng tay làm đi, ta làm hậu thuẫn cho ngươi!"
Gia Thành, dưới tường thành vào nội thành.
Tịch Mộ Nam nắm ấn thành chủ Gia Thành, một lệnh ban ra, sấm chớp liền đánh tới.
Liên tục phá tan bảy đóa Diễm Hoa, Hoa Ăn Thịt và Đằng Xà Quấn Bích, đánh lên người Khương Vọng.
Điều động sức mạnh của cả thành vực, sinh sát trong tay.
Tụ thế lập uy, hợp quyền lập pháp, chính là thủ đoạn của pháp gia chính tông.
Oanh!
Khương Vọng không né được lôi đánh trúng.
Điện xà lấp lóe, một mảnh nám đen.
Thậm chí mơ hồ còn có mùi thịt cháy bay ra.
Có vẻ hắn đã chết. Nhưng bàn tay... vẫn còn nắm chặt kiếm!
Toàn thân Khương Vọng như một cục than.
Nhưng hắn đứng đó, như một thanh kiếm quyết không cong.
Dù hắn sắp chết, hay thậm chí dù hắn đã chết!
Liên tục điều động vực lực, làm ánh sáng của ấn thành chủ ảm đạm hẳn, muốn nó sáng ngời trở lại, không biết sẽ phải lại tốn bao nhiêu công sức. Tịch Mộ Nam không có thời gian đau lòng, lo nhìn chằm chằm Khương Vọng không chớp mắt.
Mượn vực lực, uy năng của một trừng phạt chi lôi, vượt xa thực lực cực hạn của ông ta, gần bằng một kích của cường giả Nội Phủ cảnh.
Vượt qua hoàn cảnh trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, dù có đắc tội Trọng Huyền gia cũng không tiếc!
Thịch thịch thịch thịch...
Ông ta nghe thấy tiếng tim đập vô cùng nhỏ.
Hít hà ! Hít hà... và tiếng hít thở yếu ớt.
Tiếng tim đập mới đầu yếu ớt, sau đó mạnh dần, cuối cùng mạnh mẽ như đánh trống.
Tiếng hít thở kia, ba nhịp đầu còn nhỏ xíu, sau đó dần to lên, cuối cùng vang vang như sấm gió!
Nhớ lại hồi xưa, khi Nội Phủ cảnh Quý Huyền đánh nhau với Diệu Ngọc, Khương Vọng chỉ là đỡ lấy Diệu Ngọc, gặp chút dư âm không đáng kể còn lại, vậy mà đã bị thương hộc máu, còn hôm nay, là người chính diện bị trừng trị chi lôi đánh trúng.
Khả năng phòng ngự hữu hạn trong nháy mắt bị đánh tan, hắn thậm chí còn cảm giác được rõ rệt quá trình sinh cơ tàn lụi dần. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu. Thời gian cảm giác đó khá dài, đau khổ như bị từng giọt nước chảy qua.
Sau đó.
Có một luồng lực từ Thông Thiên Cung tràn ra, xuất phát từ cây Minh Chúc bấy lâu vẫn luôn yên lặng, tỏa vào tứ chi, hòa vào huyết dịch chảy đi khắp nơi.
Đây chính là Nội Sinh Hồn Hồi Thuật ngày đó từng dùng cho Diệu Ngọc, Do ở chung với Minh Chúc lâu ngày, cơ thể hắn bây giờ đã có thể hoàn toàn chịu đựng được bí thuật của Bạch Cốt Đạo.
Ngay sau đó, thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, hư ảnh tứ linh xuất hiện, lượn quanh người hắn, rồi từ từ tiêu tán.
Tứ linh viên mãn, mộc khí nảy sinh.
Mộc khí màu xanh bắt đầu từ gan, uẩn dưỡng trong ngũ tạng lục phủ, từ trong ra ngoài.
Cuối cùng trái tim hắn đập như đánh trống, nhịp hít thở như sấm gió.
Lớp da cháy đen bong ra, làn da mới sinh trắng bóc như tuyết.
Tóc từ trong chân tóc, không đợi gió xuân, đã mọc lên rồi!
Tóc mới nhanh chóng dài đến vai, thả xuống lưng.
Khương Vọng giậm chân bắn người lên, vèo cái đã tới trước mặt Tịch Mộ Nam đang sợ hãi.
"Biết tại sao đạo ấn của ngươi không giết được ta không?"
Khương Vọng cao giọng quát. Một kiếm! Như núi lật nghiêng, sóng biển lan tràn.
Đang!
Tịch Mộ Nam cầm ấn thành chủ Gia Thành chặn trước mặt.
Rắc.
Một tiếng nứt cực nhỏ, nhưng rơi vào tai Tịch Mộ Nam, vang còn to hơn tiếng sấm.
Bởi vì, ấn thành chủ này, là tụ hợp khí vận của cả Gia Thành, là lòng dân của mấy trăm ngàn bách tính Gia Thành.
Nó vốn bền chắc không thể gãy, không gì phá nổi.
Sao lại nứt được?
Tịch Mộ Nam là một người thông minh, đương nhiên rất nhanh nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng ông ta không chịu tin điều ấy!
"Ngươi nghe thấy không?" Khương Vọng âm thanh nhẹ xuống: "Đó là âm thanh lòng dân tan vỡ, là âm thanh khí vận của Tịch gia các ngươi đã chấm dứt. Ngươi coi trăm họ như cỏ rác, trăm họ coi ngươi là kẻ thù!"
Hắn chém ngược một kiếm, như sao rơi vụt qua, mênh mông tản mát, vẽ nên kỳ tích, chiếu sáng đôi mắt giận dữ của Tịch Mộ Nam.
"Lẽ nào lại như vậy!"
Tịch Mộ Nam lật tay, giũ tung cây cờ đỏ, mặt cờ xòe ra, như một mảng máu đỏ, bao phủ nhấn chìm một kiếm này của Khương Vọng.
"Tịch gia ta ban ân nuôi dưỡng nơi này mấy trăm năm, là nơi lòng dân hướng về, là niềm hi vọng chung của dân chúng! Làm sao có khả năng chỉ vì nhất thời mà tiêu tán? Đồ thất phu ngu dốt, chó má vô tri!"
Tịch Mộ Nam xưa nay luôn chú ý phong độ lúc này đã có chút thở hổn hển.
Hao binh tổn tướng không đáng sợ, thắng bại nhất thời cũng không là gì nghiêm trọng, nhưng ấn thành chủ nứt vỡ, làm ông ta hiểu ngay mình đã thật sự mất đi cái gì.
Ông ta đã đánh mất quá khứ của Tịch gia, vứt bỏ tương lai của Tịch gia.
"Ngươi nghĩ mấy trăm ngàn bách tính Gia Thành này là do Tịch gia ngươi nuôi? Ngươi sai rồi!"
Khương Vọng giận dữ rút kiếm.
"Nông dân làm việc nông, thợ thuyền làm việc công. Thương nghiệp ngang dọc khắp nơi, sĩ giả bênh vực lẽ phải! Đây mới là căn bản phồn thịnh của Gia Thành. Là trăm họ nơi đây, phụng dưỡng Tịch gia ngươi mấy trăm năm!"
Trường Tương Tư rút ra khỏi sóng máu do lá cờ đỏ thêu hình cá chép tạo ra, Khương Vọng không hề dừng lại, xông về phía trước, một kiếm đâm thẳng,
Sóng người như biển giận, người hận như biển hận.
Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền!
Âm thanh xé vải vang lên, lá cờ đỏ thêu hình cá chép rách toạc.
Trường kiếm tiếp tục đi về phía trước, như chưa từng gặp phải vật cản nào.
Tịch Mộ Nam trong nháy mắt đã đổi vị trí ba lần, nhưng đều bị kiếm này ép trở về.
Lấy kiếm định người.
Lấy lòng dân, đâm vào lòng của vị thành chủ này.
Khương Vọng rút kiếm về.
Phụt!
Tịch Mộ Nam phun máu tươi, bắn lên lá cờ đỏ rực.
Ông ta đưa tay ôm ngực, nhưng không sao che chắn được trái tin đã rách vỡ kia.
Nếu không phải ông ta lừa trăm họ, tạo nên sinh linh đồ thán, làm mất hết lòng dân, thì trừng phạt chi lôi khi dùng ấn thành chủ Gia Thành vốn đã đủ sức giết chết Khương Vọng. Nhục Sinh Hồi Hồn Thuật dù có huyền diệu hơn nữa, Tứ Linh Luyện Thể Quyết có mạnh hơn nữa, thì cũng trở thành công cốc, sẽ không xảy ra kết quả như kết quả như bây giờ.
Ngay lúc này, ông ta chợt nhớ tới một đoạn văn.
Là lời ông ta đã từng dùng cảnh cáo nhi tử kiêu ngạo của mình khi đó.
"Nếu con mắt chỉ nhìn được phía trước người ba thước, vậy thì chẳng bằng đừng nhìn. Nếu lỗ tai chỉ nghe được trong phạm vi bức tường, vậy thì chẳng bằng không nghe. Vọng văn vấn thiết của Đông Vương Cốc ngược lại đã khiến ngươi trở thành vừa mù vừa ngu vừa điếc, chỉ tin vào chút xíu thứ mà ngươi biết mà thôi!"
"Đâu phải ta chưa từng trải qua... những gì ta từng nghe thấy nhìn thấy trải qua, sao lại có thể ngăn trở tương lai mà ta tưởng tượng?" Ông ta thầm nhủ.
Ấn thành chủ rơi khỏi tay, rớt xuống đá lát ở cổng thành, vỡ tan, vô số đốm sáng mơ hồ tỏa ra, bay tán đi khắp nơi của Gia Thành.
Chính là lấy khí vận các nhà và khí vận của tòa thành.
Để huyết tế xích kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận