Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 371: Ngày 15 tháng 8

Ngày 13 tháng 8, sau một cú rút củi dưới đáy nồi, đưa Trọng Huyền Tuân vào học cung. Trọng Huyền Thắng mở đại yến mời khách trong Hồng Tụ Chiêu, vừa lòng đắc ý.
Ngày 14 tháng 8, Trọng Huyền Thắng nghênh ngang trở về phủ Bác Vọng Hầu. Khương Vọng cùng tiến cùng lùi với Trọng Huyền Thắng thì ở lại trong tư trạch Hà Sơn của gã, cả ngày vẫn chưa ra.
Đây là tin tình báo mà Trình Thập Nhất của Tụ Bảo Thương Hội nhận được.
Lúc trước nàng đặt cửa Trọng Huyền Tuân, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Trọng Huyền Tuân vừa mới ra tay, nước cờ sắc bén hung ác, có điều vài bước cờ còn chưa đánh xong, người đã đi diện bích rồi.
Bởi vậy cũng có thể phán đoán được Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ phản kích.
Nàng vốn ôm thái độ lạc quan đối với việc trả thù của đối phương. Tụ Bảo Thương Hội nói như thế nào cũng là thương hội có thực lực xếp thứ hai Tề quốc, chỉ là một gã Trọng Huyền Thắng, dưới tình huống không cách nào điều động lực lượng Trọng Huyền gia, sẽ không thể khiến Tụ Bảo Thương Hội thương gân động cốt được.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, Trọng Huyền Thắng cũng sẽ không ngu gì ra tay với thương hội nhà mình. Ngược lại rất có thể mượn cơ hội này, tranh thủ hợp tác cùng bọn họ thêm một lần nữa.
Thế nhưng nàng vẫn có khuynh hướng nghiêng về Trọng Huyền Tuân một năm sau.
Khi làm ra lựa chọn trước đó, Tụ Bảo Thương Hội đã thực sự cân nhắc toàn bộ phương diện, bất kể từ góc độ nào mà nói, Trọng Huyền Tuân đều không thể nào thua được.
Điểm này đã được xác nhận sau khi Trọng Huyền Tuân chủ đạo gia tộc lấy trấn phủ sứ Nhật Chiếu đổi lấy quyền tiên phong mười năm với Sùng Giá đảo.
Có thể nói trong trận quyết đấu chính diện, Trọng Huyền Thắng không hề có phần thắng, bằng không gã cũng không đến mức phải trả giá lớn như vậy, tiễn Trọng Huyền Tuân đi một thời gian.
Nhưng muốn trong thời gian một năm ngắn ngủi tan rã thế lực của Trọng Huyền Tuân, điều này làm sao có thể?
Hơn nữa đối thủ là Vương Di Ngô!
Rất nhiều người thậm chí âm thầm cảm thấy, rất có thể Trọng Huyền Tuân còn chưa ra, Trọng Huyền Thắng đã bị Vương Di Ngô san bằng.
Nhưng Tô Xa đã phá vỡ trí lối suy nghĩ cực kỳ lạc quan của nàng.
Ông ta tán thành phán đoán Trọng Huyền Tuân càng đáng đặt cược, nhưng đồng thời xác định Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ ra tay với Tụ Bảo Thương Hội.
"Cũng không phải bởi vì các ngươi xé rách mặt, mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ. Nếu ngay cả minh hữu cấp bậc như chúng ta đều quay đầu thờ ơ, hắn lấy cái gì để áp chế nhân tâm?”
Tô Xa nói: "Chỉ cần hắn còn cố ý tranh đấu cùng Trọng Huyền Tuân, sẽ tuyệt đối không có khả năng buông tha Tụ Bảo Thương Hội, đây chính là mâu thuẫn căn bản.”
Trình Thập Nhất kêu khổ nói: "Viện trưởng. Thuộc hạ luôn bảo mọi người nhìn chằm chằm vào hắn! Nhưng dù sao cũng không thể quá gần gũi, sát tính của vị Hầu gia kia quá nặng, lại là người ủng hộ hắn.”
Tô Xa vốn là một trung niên với khuôn mặt nho nhã, giống như một tiên sinh hơn là một thương nhân.
Trên thực tế ông ta cũng thực sự đã tự mình mở một thư viện, tự làm viện trưởng.
So với "hội chủ", ông ta thích những người khác gọi mình là "viện trưởng".
Nghe được lời này, ông ta chỉ khoát tay nói: "Chúng ta không làm gì hắn, Định Viễn hầu sẽ không làm gì chúng ta. Dù sao Trọng Huyền Tuân cũng là cháu trai của lão."
“Không sợ hắn động, chỉ sợ hắn ngồi yên bất động." Tô Xa nhẹ nhàng gõ tay vịn: "Hắn muốn làm gì?”
Trình Thập Nhất đưa ngón tay uốn lọn tóc trên đầu mình, cũng chỉ có ở trước mặt Tô Xa, nàng còn ngẫu nhiên lộ ra phong thái nhu tình của thiếu nữ. Sau đó cho ra phỏng đoán của mình: "Hắn ở lại phủ Bác Vọng Hầu, có vẻ là muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, dỗ dành ông cụ nhà Trọng Huyền gia đi?”
“Gia hỏa tên là Khương Vọng kia thật sự còn chưa ra ngoài?” Tô Xa lại hỏi.
"Người này là tâm phúc tuyệt đối của Trọng Huyền Thắng, không thể khinh thường."
Sau này bọn họ mới biết, Trọng Huyền Thắng chính là thông qua Khương Vọng, tặng cung cho Lý Long Xuyên, từ đó kéo gần quan hệ với Lý Chính Thư, có được một cơ hội nghìn năm ngự tiền thượng tấu.
“Thật sự chưa ra khỏi cửa!” Trình Thập Nhất kêu lên: "Chúng ta cũng đã để người trà trộn vào biệt viện của Trọng Huyền Thắng, chẳng qua chỉ có một lần trao đổi tin tức cực kỳ khó khăn. Gia hỏa tên Khương Vọng kia chỉ lúc hoàng hôn mới mở cửa sổ nhìn cảnh núi rừng, cả ngày đều giam mình trong phòng.”
Tô Xa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Trước tiên cứ nhìn chằm chằm đi. Trong khoảng thời gian này thanh lý đống sổ sách không lên được mặt bàn, không được bỏ sót nhược điểm gì. Mặt khác phái người đi hỏi Vương Di Ngô, có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ không. Mặc kệ nói như thế nào, Trọng Huyền Thắng có thể đi ra một bước cờ này, chúng ta tuyệt đối không thể xem nhẹ.”
Trọng Huyền Thắng rốt cuộc chuẩn bị làm như thế nào?
Rất nhiều người đều có loại nghi vấn này.
Thế nhưng đáp án chỉ có ở trong lòng tên mập mạp kia.
Ngày 15 tháng 8 chính xác là Trung thu.
Thời điểm thân hữu đoàn tụ, cũng là ngày phúc địa khiêu chiến mỗi tháng một lần.
Sau khi dùng hết toàn lực, Khương Vọng vẫn thất bại không chút huyền niệm như cũ.
Từ Tuyền Nguyên động, rơi xuống phúc địa xếp hạng ba mươi lăm Kim Tinh sơn. Lượng công sinh ra hàng tháng chỉ còn 650 điểm.
Cho đến ngày hôm nay, Khương Vọng vẫn không biết giá trị của phúc địa này nằm ở nơi nào. Trước đó hắn còn cảm thấy lượng công cho dù nhiều, theo xếp hạng chiến đấu phù hợp càng ngày càng cao, dần dần chút công lao này đã không thể thỏa mãn.
Giống như càng nhiều chỉ có thể trở thành cơ hội mỗi tháng qua chiêu với cường giả một lần.
Nhưng mà nhiều cao thủ có xu hướng chạy theo như vịt đối với khiêu chiến phúc địa như vậy, ngoại trừ mấy lần bỏ cuộc sớm nhất ra, hầu như mỗi ngày khiêu chiến phúc địa, người về sau đều cực kỳ đúng giờ đến khiêu chiến.
Phải biết rằng có thể dễ dàng đánh bại Khương Vọng hiện tại, thời gian của loại cường giả trình độ này nào không phải quý giá? Bọn họ vẫn dành thời gian mỗi tháng tham gia vào thử thách khiêu chiến phúc địa, đủ để chứng minh giá trị của phúc địa trong Thái Hư ảo cảnh.
Chỉ là hiện tại Khương Vọng còn chưa thể khai quật ra mà thôi.
Từ trong Thái Hư ảo cảnh đi ra, thời gian đã qua giữa trưa.
"Rất đúng giờ." Khương Vọng nghĩ.
Qua mấy canh giờ nữa, chỉ cần đẩy cửa sổ mà không cần ra cửa, là có thể thưởng thức "Phong Hà Tịnh Vãn" - một trong bảy thắng cảnh của Lâm Truy.
Cửa phòng lúc này bị mở ra, thị nữ bưng rượu thức ăn tiến vào.
Khi thị nữ cầm hộp thức ăn đi ra ngoài, cửa sổ trong phòng này cũng bị đẩy ra.
Một người có thân hình rất giống Khương Vọng ngồi sau cửa sổ, tự rót tự uống, dường như đang chờ ngắm thắng cảnh.
Nhưng gã đã không còn là Khương Vọng.
Cải trang ra khỏi biệt viện riêng ở Hà Sơn, xoay vòng mấy phen, xác định không ai có thể đuổi kịp, Khương Vọng mới trở lại khách tối hôm trước, cùng Hứa Phóng gặp mặt.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Hứa Phóng được tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa. Lúc gặp lại, y đã như là một người hoàn toàn khác.
Mặc dù bởi vì tu vi hoàn toàn phế, mấy năm nay lại ăn bữa hôm lo bữa mai, thế cho nên cả người da bọc xương.
Nhưng chỉ đứng ở nơi đó, khí chất đã lập tức hiển hiện.
Dung mạo thanh tú, thật có mấy phần phong thái. Bên thái dương đã điểm sương trắng, ngược lại tôn thêm lịch duyệt của bản thân.
Chỉ có thể nói, không hổ là danh sĩ một thời.
Làm cho Khương Vọng trong lòng âm thầm cảm thán.
Nhưng mà hắn cũng không hề nói nhảm, dựa theo kế hoạch của Trọng Huyền Thắng, trực tiếp nói: "Ngươi bây giờ liền đi thỉnh tội.”
Hứa Phóng nghe vậy cũng không hề biểu hiện ra chút khó chịu nào, giống như có thể tiếp nhận bất cứ chuyện gì, chỉ thản nhiên hỏi: "Với Tô Xa sao?”
Khương Vọng lắc đầu: "Với Thái tử.”
Hứa Phóng trầm mặc một hồi: "Tuy rằng ta không biết mình có tội với Thái tử như thế nào, nhưng ta sẽ phối hợp với các ngươi. Không biết ta phải thú nhận tội gì? Nên nói như thế nào? Có bao nhiêu thời gian để nhớ kỹ?" Y không ngừng lải nhải, xem ra rất muốn nắm bắt cơ hội này: "Hiện giờ đi đến Trường Nhạc cung?"
“Không." Khương Vọng nói: "Là Thanh Thạch cung.”
Vẻ mặt của Hứa Phóng lập tức biến hóa.
Trường Nhạc cung là nơi ở của Thái tử Khương Vô Hoa Tề quốc.
Mà trong Thanh Thạch cung, người ở là...
Thái tử đã bị phế, Khương Vô Lượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận