Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2341: Khổ hải từng nghe tiếng sóng triều

Vạn Thần hải mênh mông, mặc cho Khương Vọng bay tới lại bay đi. Chỉ coi thủ đoạn bố trí Phong Thần đài ở Thái Cổ hoàng thành là giáp hộ thân, đê phòng bị.
Lộc Thất Lang vận sức lên cao, lại mất đi đối thủ. Thân trong biển mây như én quay đầu, lại đuổi theo, mênh mông cuồn cuộn như nước lũ!
Âm thanh cũng vang lên trong tiếng kiếm:
"Ta thấy ngươi cũng coi như anh hùng trong thiên hạ, lại không dám đón đỡ trường kiếm của ta ư? Các ngươi đến Yêu giới làm khách, đại diện thể diện mũi Nhân tộc, nếu cứ hèn nhát như vậy thì sao không chết đi cho rồi?"
Đương nhiên những lời này chẳng qua chỉ là dùng ngôn từ ép buộc giao chiến.
Phàm là nhân vật anh hùng, tuy có thể không tiếc sinh tử, nhưng rất khó không để ý vinh nhục. Dùng lời nói khích tướng một chút, biết đâu lại có hiệu quả... dù sao há miệng nói cũng chẳng tổn thất gì.
Lộc Thất Lang miệng thì mắng thống khoái, nhưng trong lòng lại có phần kính phục.
Cái dũng của thất phu không đủ để trông cậy, trăm lần bẻ cũng không cong mới đáng mặt hào kiệt.
Tầm mắt càng rộng lớn, càng có thể nhìn ra được tình cảnh của Khương Vọng gian nan đến nhường nào.
Trong tuyệt cảnh như vậy, thật ra rút kiếm tự sát lại rất dễ dàng, chỉ cần cắn chặt răng, quyết tâm liều mạng xông lên cũng chẳng khó gì.
Mà người này lại có thể liên tiếp sáng tạo cơ hội chiến đấu, giết Dương Hựu, thắp Thiên Yêu pháp đàn, giết Thử Già Lam... Nếu không phải hắn cứu viện kịp thời, Linh Hi Hoa cũng đã chết rồi!
Hiện giờ Phong Thần đài chiêu mộ, Chân Yêu giáng thế, mà người này vẫn còn đang giãy giụa.
Không nói đâu xa, chỉ riêng ý chí bất khuất này, ai mà chẳng thể thành nghiệp lớn?
Khổ nỗi lại bất hạnh tới Yêu giới... cũng là số mệnh.
Chưa nói đến trong lòng Lộc Thất Lang tiếc nuối như thế nào.
Kiếm quang kia như nước lũ, quát mắng như tiếng trống.
Khương Vọng rơi thẳng tắp xuống, mắt điếc tai ngơ.
Cái gì mà anh hùng thiên hạ oanh oanh liệt liệt chết đi, nếu là trước đẩy mấy năm, thời điểm còn ở Phong Lâm thành, có lẽ nghe xong trong lòng hắn còn giận dữ quay người. Nhưng hôm nay Khương tước gia hắn sớm đã thân kinh bách chiến, có thế trận nào chưa từng thấy qua? Có lời nói nào chưa từng nghe qua?
Chẳng thà ngươi nói ném ra mấy khối nguyên thạch! Không chừng bản hầu còn có thể trở về nhặt vài viên.
Lại đi đến sát biên giới biển mây, Khương Vọng không lập tức lao ra, mà trước hết mở Kiếm Tiên Nhân, chém ra một tòa thành trì hừng hực lửa cháy, dùng cái này mở đường!
Nếu ai tự thấy mình dự đoán chính xác, muốn cản đường, thế thì phải ăn một chiêu Diễm Hoa Phần Thành trước đã.
Chu Lan Nhược không có ở đây.
Ả không cản đường ở phía trước, không trong tầm nhìn.
Hướng đi của đối thủ như vậy đúng là nên chú ý, nhưng Khương Vọng chỉ nhìn lướt qua, không có thu hoạch liền thôi.
Giờ phút này hắn không thể bị bất luận đối thủ nào ảnh hưởng, thậm chí ở chỗ này thoáng trì hoãn không được, bởi vì hai Chân Yêu Phong Thần đài đã hiện hình, sắp giáng thế!
Thế là hắn bước lên trước một bước.
Trước đây là hắn đẩy Diễm Hoa Phần thành rơi xuống, giờ phút này là hắn một mình bước vào trong Diễm thành!
Lúc này không biết Chu Lan Nhược trốn ở nơi nào, hắn cũng dùng Diễm Thành để che giấu. Để cho bản thân tuy ở ngoài sáng, nhưng vẫn ẩn giấu bóng dáng, vẫn có khả năng ẩn giấu ý đồ chiến thuật.
Mà bản thân Diễm Thành đang tiến lên, công thủ nhất thể!
Chỉ thấy ! tơ kiếm như tuyết chưa rơi hết, thanh sam sương phủ giẫm Diễm Thành.
Lúc này Khương Vọng quả thật như Thần Vương giáng thế, chân đạp Diễm Thành, uy nghi vô biên.
Màu tuyết màu đỏ đều mang đến vì hắn, nhuộm thấu nửa bầu trời, thẳng hướng Linh Hi Hoa đang tĩnh dưỡng ở con đường núi!
Linh Hi Hoa: ?
Ngươi không quay đầu liều mạng với Lộc Thất Lang, ngươi không đi đề phòng Chu Lan Nhược, ngươi không tranh thủ thời gian đào tẩu, ngươi lại tới tìm ta? Là quen biết ta hay là thế nào? Cho rằng Linh tộc ta dễ bắt nạt ư!?
Nhưng lúc này hắn không thể không thừa nhận, trong trạng thái hiện tại, hắn đúng là quả hồng mềm dễ bóp.
Trong lòng phẫn nộ oán hận đều ẩn sâu, Linh Hi Hoa không nói hai lời, thân hình như điện chớp gập lại, tự mình lao về phía xa.
Ngươi muốn đi ngang qua con đường này, thế thì mặc kệ ngươi đi qua.
Chân Yêu sắp giáng thế, ngươi còn có thể trốn bao xa?
Về phần ta, đương nhiên là một thanh đao trên đầu chữ nhẫn, lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Nhưng khiến Linh Hi Hoa thiếu chút nữa không nhịn được là... tòa hùng thành hỏa diễm kia lại chuyển động theo, vẫn truy đuổi hắn!
Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
Cái tên lừa trọc này! Đã nhường đường không đi với ngươi!
Chẳng lẽ trước khi chết nhất định phải kéo theo một cái đệm lưng hay sao?
Vì sao lại là ta?
Trong lòng đã hỏi thăm tổ tông mười tám đời Tu Di sơn nhưng hắn cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục trốn xuống chân núi.
Đương nhiên Khương Vọng không đến mức có thù hận lớn như vậy đối với Linh Hi Hoa, càng không tồn tại chuyện không thể không kéo hắn chết theo.
Chỉ có điều uy hiếp của Chu Lan Nhược như hình với bóng, hắn phải đưa ra ứng đối.
Nếu Linh Hi Hoa như có thể tỉnh táo lại từ trạng thái kinh hồn táng đảm, nghiêm túc suy nghĩ lại tình hình trận chiến, sẽ phát hiện bước lựa chọn ẩn thân này của Chu Lan Nhược thật sự có trí tuệ chiến đấu, quả thực là tuyệt diệu vô song.
Càng khiến Khương Vọng khó chịu hơn so với bất kỳ công kích hoặc chặn đường bên ngoài nào.
Trời đất mênh mông, con đường phía trước không bị cản trở, nhưng Khương Vọng dám chạy về hướng nào?
Chỉ cần hắn không tìm ra dấu vết ẩn thân của Chu Lan Nhược, hắn không dám chạy trốn không kiêng nể gì.
Nhưng Lộc Thất Lang đuổi sát phía sau, còn có hai vị Chân Yêu sắp ra tay, hắn thậm chí không có cả thời gian dừng lại do dự.
Trong tình huống này rất dễ phạm sai lầm, mà bất cứ sai lầm nào cũng sẽ bị đối thủ như Chu Lan Nhược phóng đại vô hạn, cuối cùng trở thành nguyên nhân chí tử.
Chu Lan Nhược chẳng cần làm gì, chỉ cần ẩn thân thôi cũng tạo cho Khương Vọng áp lực cực lớn!
Suy nghĩ thông suốt trí tuệ chiến đấu của Chu Lan Nhược, hắn mới có thể hiểu được lựa chọn của Khương Vọng.
So với Linh Hi Hoa đang lưu lại trên con đường núi, tận mắt thấy Chu Lan Nhược ẩn nấp, nhưng vẫn ngây thơ với cục diện chiến trường; Khương Vọng vừa xuyên qua biển mây, chỉ trong nháy mắt Diễm Hoa Phần Thành giáng xuống đã thấy rõ thế cục, cũng lập tức đưa ra ứng đối.
Đúng vậy, đích xác là hắn phải đối mặt với áp lực của Chu Lan Nhược, cũng quả thật là hắn không nhìn ra Chu Lan Nhược náu mình ở nơi nào.
Nhưng có một điểm rõ ràng !
Chu Lan Nhược sẽ tuyệt đối không ẩn thân bên cạnh Linh Hi Hoa.
Không nói những điều khác, bản thân Linh Hi Hoa đã trọng thương cũng sẽ không đồng ý.
Cái tên tự xưng là Linh tộc xuất thân từ Ma Vân Khuyển gia này, sao dám treo cổ trước dây đàn của Chu Lan Nhược?
Cho nên tuyến đường chạy trốn của Linh Hi Hoa chính là tuyến đường an toàn trên sườn núi này. Duy chỉ có ở trên tuyến đường này là Khương Vọng không cần lo lắng bị Chu Lan Nhược phục kích.
Cho nên hắn mới kiên quyết đuổi theo, không buông tha cho Linh Hi Hoa.
Vốn dĩ không cần đuổi giết Linh Hi Hoa hiện tại đã kinh hãi không dám chiến đấu, hắn chỉ cần Linh Hi Hoa mở đường cho hắn!
Thế nên mới có cảnh tượng này. Trên đường núi quanh co, Linh Hi Hoa trọng thương chạy trốn như điên ở phía trước, Diễm Thành rực lửa theo sát phía sau, sau đó mới là thân hình Lộc Thất Lang tung kiếm ngang trời.
Không phải là Linh Hi Hoa không muốn chạy trốn theo hướng khác, mà là kiếm ý của tên Nhân tộc chết tiệt kia đã khóa chặt bốn phía, chỉ cho hắn duy nhất lựa chọn này!
Khương Vọng chân đạp Diễm Thành, tựa như đang đạp lên một cỗ chiến xa hoa lệ, uy phong lẫm liệt.
Linh Hi Hoa tựa như con ngựa kéo xe, con chó dẫn đường.
Mà Lộc Thất Lang mặt ngọc áo gấm lại đang bám theo đuôi ngựa.
Thật không biết ai mới là kẻ liều mạng chạy trốn!
Mắt thấy đoàn người này sắp lao xuống thần sơn, sau đó núi lớn sông dài, thiên địa bao la, không biết thiên kiêu Nhân tộc này còn có thể chạy thành kiểu gì...
Trên cổ Linh Hi Hoa bỗng nhiên hiện ra một vệt máu.
"Đồ ngu!"
Cuối cùng Chu Lan Nhược đang ẩn nấp cũng không kiềm chế được, chắn ngang đường núi, chặn ngay trước người Linh Hi Hoa, cũng chặn trước Diễm Thành đang bốc cháy hừng hực.
Ngay trong quá trình lao nhanh như điện chớp xuống núi này.
Linh Hi Hoa hai tay ôm cổ tuyệt vọng ngã xuống. Là kẻ đầu tiên rời khỏi cuộc truy đuổi này.
Chỉ còn lại Chu Lan Nhược thân thể yểu điệu mềm mại, chắn ngang trước Diễm Thành huy hoàng lộng lẫy. Một nhánh u lan chặn ngang Diễm Thành, tựa hồ cánh tay bọ ngựa mảnh khảnh muốn cản xe, lại khiến Khương Vọng trong Diễm Thành đột nhiên nảy sinh cảnh giác!
Linh Hi Hoa ngã trên đường núi, hai tay che cổ, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ trừng to hai mắt, phát ra âm thanh hấp hối ô ô.
Hắn đã dùng hết toàn lực để trốn tránh truy sát của Khương Vọng, nào ngờ Chu Lan Nhược lại đột nhiên ra tay với hắn!
Chân Yêu sắp giáng thế, Phong Thần đài ban bố nhiệm vụ vinh quang, Linh phụ đang chăm chú nhìn nơi đây, làm sao Chu Lan Nhược dám?!
Nhưng sự thật đã xảy ra, dù kinh hãi phẫn nộ thế nào cũng vô ích, hắn chỉ có thể chìm đắm trong nỗi sợ hãi vô tận rơi xuống vực sâu thăm thẳm; mang nỗi hối hận, chờ đợi bóng tối vĩnh hằng kia giáng lâm.
Nhưng tay hắn che nửa ngày, tuy cũng bị máu tươi nhuộm thấu, vết thương chỗ cổ lại không sâu như trong tưởng tượng... đầu chưa bị cắt xuống!
Hắn nằm trên mặt đất, gian nan quay đầu lại.
Vừa vặn nhìn thấy trong Diễm Thành hoa lệ, trên cổ tên đầu trọc trẻ tuổi của Tu Di sơn kia bắn ra một dòng máu dài, vết thương nhanh chóng mở rộng!
Tuy Chu Lan Nhược tức giận Linh Hi Hoa không làm được việc gì chỉ giỏi phá hoại, nhưng quả thật không định giết chết hắn trước mắt bao người, huống hồ hiện tại là thời khắc mấu chốt truy kích thiên kiêu Nhân tộc, ra tay với đồng tộc càng khó giải thích.
Cho nên tuy ả công kích Linh Hi Hoa, nhưng mục tiêu ả muốn giết vẫn là Khương Vọng.
Phương thức thứ hai của chiết ghép nhân quả, không còn là "Gán quả kia cho hắn, nối nhân này với mình", mà là "Lan nhân nhứ quả kia, đều ở nơi đầu cành".
Nói đơn giản, vốn dĩ Linh Hi Hoa phải chịu thương tổn, hiện tại lại do Khương Vọng gánh chịu.
Cái này gọi là, thần thông!
Dưới sự "bồi dưỡng" của Tam Ác Kiếp Quân, lực lượng của Linh Hi Hoa đã theo kịp, kỹ xảo chiến đấu cũng theo kịp, nhưng tâm tính ý chí thậm chí là những thứ không thể cầu bên ngoài như tầm mắt chiến đấu... đều có khoảng cách với thiên kiêu chân chính.
Không phải cứ chịu đựng được đau khổ, là ý chí đỉnh cấp. Không phải đủ tàn nhẫn với bản thân, thì có thể coi là tâm tính của cường giả.
Sợi dây đứt của Chu Lan Nhược đã cắt lên cổ hắn, hắn còn phải mất một hồi mới phát hiện ra mình không chết.
Khương Vọng điều khiển Diễm Thành đuổi giết hắn, ngay khi Chu Lan Nhược hiện thân, đã sinh lòng cảnh giác.
Trong trận chiến gian nan này, vô số lần Khương Vọng cảm thấy may mắn, trước khi chiến đấu hắn đã quan sát quá lâu, thu thập quá nhiều tin tức, bổ sung quá nhiều kiến thức.
Nếu không, trong tình huống không hiểu rõ, đột nhiên va chạm với đám hạt giống Thiên Yêu này, chỉ e rằng hắn không thể chèo chống nổi một lần đối mặt.
Hai lần Chu Lan Nhược vận dụng Lan Nhân Nhứ Quả, hắn đều ngồi ở thế giới trong gương, nghiêm túc quan sát, phân tích. Trong lòng đã sớm mô phỏng cách ứng phó vô số lần.
Hắn hoàn toàn thừa nhận, Lan Nhân Nhứ Quả này là một trong những thần thông đáng sợ nhất mà hắn từng thấy trong đời.
Nhưng chưa từng có thần thông vô địch, chỉ có người vô địch.
Nghịch Lữ hắn cũng đã gặp, Hạp Thiên hắn đều đã thấy, không phải là không thể thắng được.
Hắn chứng kiến hai cách vận dụng thần thông của Chu Lan Nhược, ghi nhớ trong lòng, dùng Như Mộng Lệnh kiểm chứng lượng lớn thiết kế, bố trí rất nhiều cách ứng đối ! về phần có hữu dụng hay không, phải đợi sau khi va chạm mới biết được.
Chính bởi vì hắn nghiêm túc nghiên cứu Chu Lan Nhược, biết rõ nữ tử này khủng khiếp cỡ nào, cho nên mới liệt ả vào danh sách tập kích giết chết đầu tiên... chỉ có điều không thể làm được.
Trí tuệ chiến đấu của Chu Lan Nhược càng thể hiện rõ hơn, hiển nhiên ả đã nhận thức được chuyện "biết người biết ta" có trợ giúp rất lớn trong khi Khương Vọng chiến đấu. Cho nên mắt thấy Khương Vọng gần như thoát khỏi trợ giúp của Linh Hi Hoa, dưới tình huống không thể không ra tay chặn lại, ả lựa chọn thể hiện ra loại ứng dụng thứ ba của Lan Nhân Nhứ Quả.
Trước đây chưa từng sử dụng trong thế giới Thần Tiêu, tất nhiên Khương Vọng không thể nào hiểu được, cho nên có khả năng lập công nhất.
Dường như ả thật sự giết cho Khương Vọng trở tay không kịp!
Trong Diễm Thành, máu bay vòng qua cổ nửa vòng, có một loại cảm giác lãng mạn tàn khốc.
Mà trong tia máu và ánh lửa này, Chu Lan Nhược lại một lần nữa bắt được đôi mắt của Khương Vọng, đôi mắt màu vàng đỏ kia, tựa như tuyên cổ bất hủ.
Trong đó không có đau khổ, không có kinh ngạc, chỉ có trước sau như một, thẳng tiến không lùi.
Ả cảm nhận được nguy cơ!
Khương Vọng chưa từng lơi lỏng cảnh giác với Chu Lan Nhược.
Trong trận giao phong này, khi Linh Hi Hoa bị xua như chó đi trước mở đường, hắn đã có một dự đoán tất nhiên chính xác là Chu Lan Nhược tất sẽ hiện thân ngăn cản hắn, vả lại ngay trên tuyến đường xuống núi này.
Cho nên đối với việc Chu Lan Nhược ra tay, hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ.
Vì sao Chu Lan Nhược lại muốn giết Linh Hi Hoa?
Có cần thiết phải như vậy không?
Bất luận là cân nhắc từ phương diện nào, Chu Lan Nhược giết Linh Hi Hoa đều là hành động thiếu lý trí. Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Lan Nhược lại là một nữ tử cực kỳ thông tuệ, tài hoa chiến đấu tuyệt luân!
Cho nên Khương Vọng lập tức ý thức được, việc giết người bằng dây đàn này là nhằm vào hắn!
Cái gọi là "lan nhân nhứ quả kia, đều ở nơi đầu cành".
Những nhân quả mà Linh Hi Hoa không thể nào gánh vác được kia, không có nghĩa là Khương Vọng không thể gánh vác nổi.
Cái gọi là "dây gai chuyên chọn chỗ mỏng manh để đứt, vận rủi chuyên tìm kẻ khổ sai", thật ra vận mệnh nào đã từng thương xót ai? Cùng trong biển khổ, chẳng qua là thuyền con không thể chống chọi nổi sóng gió mà thôi.
Nói cách khác, Khương Vọng vốn có cơ hội ngăn cản đòn này.
Nhưng vì sao hắn không làm vậy?
Bởi vì thời gian cấp bách, hắn không có thời gian dây dưa với Chu Lan Nhược.
Bởi vì đây cũng là cơ hội của hắn!
Chu Lan Nhược cắt ra một cái khe trên cổ hắn, hắn cũng bắt được ánh mắt của Chu Lan Nhược.
Ta đã nhận được nhiều quả, ta cũng chịu nhiều nhân.
Nhứ quả của Linh Hi Hoa đang ở cổ của ta.
nhân của Linh Hi Hoa đang ở chỗ cái nào?
Linh viêm màu đen lập tức bốc lên trên người Chu Lan Nhược!
Nỗi đau đớn kịch liệt thiêu đốt thân hồn khiến cho Chu Lan Nhược nhíu mày.
Ả quả thực không ngờ Khương Vọng có thể nắm bắt thần thông của ả rõ ràng đến vậy, có thể phán đoán ý đồ chiến đấu của ả chính xác như thế. Ả càng không ngờ trong lúc sinh tử trước mắt, suy nghĩ của Khương Vọng lại hoàn toàn không phải tự bảo vệ mình, tất cả đều là giết địch!
Thế là Lục Dục Bồ Tát khai thiên môn, lòng bàn tay đánh ra Động Kim Thác!
Thế là Diễm Hoa Phần Thành ầm ầm lao về phía trước, trực tiếp đụng vào ả, nghiền qua trên người ả!
Chỗ cổ Khương Vọng, máu tươi lập tức ngừng chảy.
Hiệu quả thần thông Lan Nhân Nhứ Quả bị cưỡng ép xé đứt!
Không.
Thần thông này có thể nói là thần thoại, sao lại đơn giản như thế được? Chu Lan Nhược sở hữu thần thông này, sao lại dễ dàng bị áp đảo như vậy?
Trong quá trình ả ngã ngửa hộc máu, lại một lần nữa sử dụng thần thông.
Lan Nhân Nhứ Quả kia, thắt ở đầu cành này!
Giữa ngươi và ta, trao đổi nhân quả!
Thế là bên ngoài thân thể Khương Vọng có Linh viêm màu đen xâm nhập, thế giới thần hồn bị Thiên Môn trấn áp, Lục Dục Bồ Tát rối loạn, Động Kim Thác công kích, thân này cũng bị Diễm Hoa Phần thành nghiền ép qua!
Nhưng Khương Vọng đã một lần cảm nhận được nhân quả luân chuyển, chẳng lẽ lại chuẩn bị trước? Tất cả công kích của hắn đều là cố ý lựa chọn.
Trong Ngũ Phủ hải, Kiếm Tiên Nhân lơ lửng, Xích Tâm chiếu rọi.
Thiên Môn trấn thế không nhiễu loạn được, Lục Dục Bồ Tát không mê hoặc được ta, một chưởng tiếp được Động Kim Thác!
Linh viêm màu đen xâm thân kia, Tam Muội Chân Hỏa khẽ quấn là đốt sạch.
Còn Diễm Hoa Phần thành đang nghiền tới, thì cứ mặc nó ép qua, lửa đỏ nào có hại gì đến ta đâu?
Giờ phút này hắn huy hoàng như thiên thần, trực tiếp lao ra khỏi Diễm thành.
Mặc cho hùng thành này ngăn cản Lộc Thất Lang ở phía sau.
Mà hắn khoác sương trắng trên vai, bồng bềnh giữ trên trời cao, đón lấy Chu Lan Nhược bị phản ngược nhân quả, cổ cũng bị cắt ra, lại là một kiếm quét ngang qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận