Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 689: Trên trời dưới đất không giống nhau

Không khí vui mừng trong Vân thành vẫn đang diễn ra.
Hoa đăng hình chim phượng vẫn bay lượn trên bầu trời đêm, tối nay vốn có một trận mưa, nhưng đã được các tu sĩ Lăng Tiêu các xua tan rồi.
Khương An An nắm tay Diệp Thanh Vũ, vui vẻ chạy khắp phố phường.
Đêm nay cô bé chơi đùa với hoa đăng chim phượng, ở khắp vùng trời Vân thành, ăn rất nhiều món ngon, vô cùng vui vẻ.
"Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ xem cái này, cái này nè!"
Tiểu An An chỉ vào một viên ngọc giác trên một sạp hàng ven đường, nó có hình bầu dục, thuần một màu trắng, trên thân khắc hoa văn tường vân, thật sự rất tinh xảo.
"Có đẹp hay không?"
Diệp Thanh Vũ còn thật sự khen ngợi gật gật đầu: "Ánh mắt của An An rất không tệ!"
Khương An An nhếch miệng cười, quay đầu, ngoan ngoãn nói với chủ sạp: "Ta có thể xem khối ngọc này một chút hay không?"
Chủ sạp là một bà lão tóc bạc trắng, nghe cô bé hỏi vậy thì cười híp mắt đưa ngọc giác đến: "Đương nhiên có thể chứ, tiểu mỹ nhân."
Khương An An hơi xấu hổ quay đầu đi, cầm khối bạch ngọc, nhỏ giọng nói với Diệp Thanh Vũ: "Tỷ tỷ, tỷ nói ca ca ta mang miếng ngọc này có đẹp hay không?"
Giọng của cô bé rất nhỏ, giống như sợ nếu người khác nghe thấy thì sẽ cướp mất của cô bé vậy.
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút, lúc ở đỉnh Ngọc Hành, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Vọng, hình như bên hông hắn có đeo ngọc. Sau đó gặp lại thì đã không còn nhìn thấy nữa.
"Đẹp lắm." Nàng nói.
"Ta mua cái này!" Khương An An vui vẻ trở lại.
Nhìn cô bé lấy ngân lượng từ trong hộp trữ vật ra, Diệp Thanh Vũ cũng cười: "Đây chính là quà năm mới mà muội mua tặng ca ca sao?"
Khương An An vừa đếm ngân lượng, miệng lẩm bẩm, vừa dùng sức gật đầu.
"Vậy tiền mua quà năm mới cho ca ca, muội kiếm được từ đâu?"
Diệp Thanh Vũ cố ý chọc ghẹo cô bé.
"Ca ca cho muội nha!" Khương An An lảnh lót đáp, hồn nhiên không cảm thấy dùng tiền ca ca cho mua quà cho ca ca thì có gì không đúng, còn nghiêng đầu sang mặc cả với chủ sạp hàng: "Bà ơi, con mua cái này, người có thể giảm giá cho con một chút hay không?"
Diệp Thanh Vũ không nhịn được che mặt. Nha đầu ngốc này, người ta còn chưa báo giá đâu.
Lão bà bà cười, nếp nhăn chụm lại một chỗ:
"Giảm giá cao nhất cho con!"
Đợi đến khi trả tiền xong, cầm ngọc giác trong tay, tiểu An An cười tít mắt. Cực kỳ cẩn thận bỏ nó vào trong hộp trữ vật, sau đó ngoan ngoãn cầm tay Diệp Thanh Vũ, vui về nói: "Thanh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi tìm ca ca đi!"
Bàn tay bé nhỏ mềm mại, mang đến sự ấm áp cho đêm khuya lạnh lẽo.
Trên phố phường người đến người đi, Diệp Thanh Vũ cúi đầu, liền thấy một ngôi sao. Lấp lánh sáng lên, đều được nàng thu vào mắt.
Giờ phút này, Diệp Thanh Vũ đã có thể hiểu được sự yêu thương mà Khương Vọng giành cho Khương An An.
Ai có thể không thương yêu Khương An An chứ?
Trái tim cô bé trong sáng như thủy tỉnh, trong mắt rạng rõ ánh sao.
Trăng sáng chiếu rọi Vân thành, tối nay không chiếu đến thành Tân An.
Mây đen che phủ ánh trăng, trận chém giết vẫn đang tiếp tục.
Sống hay chết vốn chính là ranh giới vĩnh hằng.
Đổng A không buông tha cho bất cứ cơ hội chống cự nào.
Cho dù chỉ còn một cánh tay, một chân thì ông ta cũng vẫn chiến đấu.
Cho dù dùng đầu húc, dùng răng cắn, ông ta cũng sẽ chiến đấu.
Tận lực.
Ông ta cho rằng ông ta đã tận lực rồi. Không có lỗi với chức quan của mình, không có lỗi với trọng trách bản thân gánh vác trên vai, không có lỗi với những người đồng đội, cũng không có lỗi đối với những gì bản thân đã lựa chọn.
Sau khi tứ chỉ bị chặt đứt và bị đóng vào sáu cây Sát Sinh Đinh, ông ta rốt cuộc không thể nhúc nhích được nữa.
Ông ta bị ghim chặt trên mặt đất, hiểu rằng bản thân đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Phản ứng của ông ta rất bình thản.
Không hề sợ hãi, cũng không hề tuyệt vọng.
Dường như chẳng qua là trời đã khuya rồi, đường như ông ta chỉ sắp ngủ mà thôi... Mà ông ta chấp nhận sự thật chính mình sẽ ngủ.
Trận chiến đấu diễn ra ở trên phố lớn thành Tân An, Đổng A và Khương Vọng cố ý khống chế phạm vi chiến đấu, thậm chí không hề lan đến nhà dân hai bên phố.
Trong suốt quá trình chiến đấu, hai người họ cũng hoàn toàn im lặng. Chỉ chào hỏi nhau lúc bắt đầu mà thôi.
"Lão sư, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy. Đã lâu rồi."
Chỉ một câu đối thoại này.
Trừ bản thân bọn họ, đại khái không có ai có thể hiểu tâm trạng của bọn họ.
Trong trận chiến xảy ra ở thành Tân An, bất luận tình hình chiến đấu có thảm thiết đến đâu, bất luận thương thế có nghiêm trọng thế nào thì hai người tham chiến đều luôn chẳng rên tiếng nào.
Trầm mặc đối diện... Trầm mặc chém giết.
Trầm mặc đau đớn, trầm mặc chịu đựng.
Hai người đã từng là thầy trò này, dường như kiên định giống nhau, cố chấp giống nhau.
Ngay cả lúc này, tứ chi của Đổng A đều bị chém đứt, thần thông Sinh Sinh Bất Tức bị Sát Sinh Đinh đóng vào, ông ta cũng không lên tiếng.
Ông ta chỉ cảm nhận hơi thở lạnh lẽo truyền đến từ những cây đinh dài, cảm thấy hạt giống thần thông trong cơ thể lần lượt thử nghiệm, cảm thấy máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Cảm giác sinh mệnh từ từ mất đi, lần đầu tiên ông ta có thể cảm thấy rõ ràng đến thế.
Ông ta lặng lẽ nhìn Khương Vọng, phỏng đoán học trò này, vì có được bộ trường đinh này, đã phải nỗ lực ra sao, đã phải trải qua những chuyện gì.
"Xem ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện..." Ông ta thầm nghĩ.
Khương Vọng quỳ trên người Đổng A, ngăn chặn hành động của ông ta, đồng thời trầm mặc nhìn ông ta.
Trong đôi mắt kiên nghị kia của Đổng A, Khương Vọng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Ngoại trừ mí mắt không tự chủ nhảy lên của ông ta, có thể thấy không phải ông ta hoàn toàn không cảm thấy cơ thể đau đớn.
Như vậy cũng tốt.
Ông ta có thể cảm thấy đau, cho dù chỉ là xác thịt... Như vậy cũng rất tốt.
Khương Vọng trầm mặc quay trường kiếm lại, di chuyển đến cổ của Đổng A.
Quá trình này rất chậm, nhưng không hề dừng lại.
Ánh mắt Đổng A di chuyển theo thanh kiếm, hiểu rõ, cái chết đang đến rất gần.
Kiên định nhích gần đến.
"Kiếm này tên là gì?" Ông ta há miệng, hỏi.
Khương Vọng xoay ngang trường kiếm, để cho ông ta nhìn thấy ba chữ "Yến Quy Sào" khắc trên thân kiếm.
"Nó tên là Trường Tương Tư."
Không thấy mái hiên trước cửa nhà,
Yến xuân không bay về được tổ.
Bồi hồi thành cổ khóc vô ích,
Bốn mùa nóng lạnh cũng tiêu tan!
Kiếm danh Trường Tương Tư, kiếm minh Yến Quy Sào.
Này kiếm, này tình, này tâm!
Đổng A thu lại ánh mắt.
"Ta hiểu rồi." Ông ta nói.
Trong nháy mắt đó, trong mắt của ông ta xuất hiện một tâm tình rất phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Bầu trời âm u. Mưa vẫn chưa rơi.
Trường Tương Tư từ từ nhích tới gần, rốt cuộc để ngang trên cổ Đổng A.
Khương Vọng nhìn ánh mắt kiên định của ông ta, hỏi:
"Ngươi không có gì muốn giải thích sao?"
Đổng A cười.
Khuôn mặt luôn luôn cẩn trọng kia, cười lên lại càn rỡ ngoài ý muốn.
Ông ta cười cuồng vọng nói: "Tiểu tử, tiếp tục cố gắng lên. Bây giờ ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách, để đòi ta giải thích".
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy người này cười.
Cũng chính là lần cuối cùng.
Trường kiếm kéo qua, một cái đầu người liền lăn xuống.
Trong cơ thể Đổng A, Thông Thiên Cung tan rã, ba tòa Nội phủ liên tiếp sụp đổ... Từng tiếng vang trầm đục vang lên, giống như tiếng pháo hoa đón mừng năm mới.
Ngay cả hạt giống thần thông màu ngọc bích ở Nội phủ thứ hai cũng tiêu tán rồi.
Sự sống đã biến mất.
Giao thừa năm 3918 theo đạo lịch, ở thủ đô Tân An của Trang quốc, chém đầu Đổng A.
Ầm ầm!
Tia chớp ngang trời, tiếng sấm nổ vang.
Bầu trời âm u hồi lâu, rốt cuộc cũng trút xuống một trận mưa rào.
Khương Vọng vẫn duy trì tư thế quỳ áp lên người Đổng A, rút từng cây từng cây Sát Sinh Đinh ra, cất đi.
Động tác của hắn rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Đổng A chết rồi, Đổng A đã chết thật rồi.
Khương Vọng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, mưa rơi đây trời, đều đang rơi trên người hắn.
Đây là đêm giao thừa năm 3918 theo đạo lịch.
Bởi vì trời mưa, mưa quá lớn, cho nên Khương Vọng không thể nào phân biệt được, chính mình có đang rơi lệ hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận