Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1997: Hận thấy Khương mỗ năm thần thông! (4)

Cơ thể của hắn từ thực chuyển thành hư, tránh thoát đao mang, sau đó lại chuyển từ hư sang thực ! Keng! Keng! Keng!
Cơ bắp trên người nổ vang, phát ra âm thanh giòn giã như chuông nhạc.
Rộng rãi, to lớn, diễn tấu một khúc hát cổ xưa.
Khương Vọng đã từng uống một loại trà có tên là "Nhạc Hậu Túy Tửu", chén trà có hình dạng như chuông nhạc, trà khi sôi tự vang lên âm thanh vui tươi, khiến người nghe quên hết ưu sầu, nhưng đem so với âm thanh hiện giờ, quả thực là không bằng một góc!
Tuy là trà nổi danh thiên hạ, nhưng làm sao sánh bằng Thần Lâm cấp phong hầu của Đại Hạ!
Âm Dương Ngư sống động nhảy nhót giữa hư không sau lưng Tiết Xương. Hắn đã thật sự nổi giận, toàn bộ sức mạnh đổ hết ra, không hề giữ lại! Song kích rơi xuống, là sát chiêu mạnh nhất của hắn ! Như Ca! Chuyện cũ đã ngàn năm, năm tháng như bài ca. Mang lịch sử hư ảo, giết vào trong chân thật. Xóa bỏ Trọng Huyền Tuân trong dòng sông thời gian! Ly Phục phối hợp với Thượng Ngạn Hổ, đè Khương Vọng xuống đánh. Xúc Nhượng trong Thần Ma Thân cấp tốc tới gần. Trong giây phút sinh tử chỉ còn một đường, Trọng Huyền Tuân lại vẫn nhìn Tiết Xương! Hắn không sử dụng thân pháp cơ biến nữa, hắn dùng một loại dũng khí khó tả được thành lời, xông thẳng trực diện vào trong mũi nhọn kích phong! Lưỡi kích sáng lạnh chiếu vào đôi mắt hắn, như quân cờ trắng trên bàn cờ chồng lên quân cờ đen. Một vật sáng rực, lộng lẫy, mỹ lệ đến đây tan vỡ. Lần toái diệt cuối cùng! Hắn vẫn luôn giữ lại Tinh Luân của mình, nên trong cuộc đuổi giết lúc trước, hắn mới mất đi một cánh tay, trong cuộc đuổi giết hung hiểm đến cực điểm ấy, cố gắng giữ lại hai cơ hội sử dụng cuối cùng. Và trong trận chiến đấu này, hắn không coi Tinh Luân là thủ đoạn bảo mệnh.
Mà thành thời cơ để giết kẻ địch! Lần thứ nhất, dùng để giết chết Cận Lăng. Và viên thứ hai này... tặng cho Tiết Xương! Cùng lúc Tinh Luân toái diệt, đao xuất ra. Đây là sức lực cuối cùng. Là niềm kiêu hãnh cuối cùng của Trọng Huyền Tuân! Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng Đao, đã không còn ánh sáng. Nhưng vẫn chém được hư vô, giết được chân thật! Lưỡi đao quét qua! Con Âm Dương Ngư đang nhảy lên cao bị chém thành hai mảnh trắng đen, mỗi mảnh tự tung tóe. Tiết Xương đang nấp trong hư ảo, vỡ tan như một bọt nước. Hắn đã bị chém chết trong hư ảo! Tiếng chuông nhạc vẫn còn dư âm, tiếng ca kích vẫn còn tuôn chảy. Một bàn tay kiên quyết túm lấy cổ áo của Trọng Huyền Tuân, ném hắn ra xa, giúp cơ thể đã kiệt lực của hắn tránh được kết cục đồng quy vu tận! Cái giá phải trả là gì? Khương Vọng xoay kiếm một vòng, chém ra một kiếm còn dữ dằn hơn Xúc Nhượng.
Nắm đấm tuyệt đối không cho cơ hội thở dốc của Thượng Ngạn Hổ kia, hắn không thể không đón đỡ, kết thành Họa Đấu Ấn, u quang lồng quanh bàn tay! Đây quả thật là một ấn pháp tuyệt diệu, sau khi thành Thần Lâm, càng thêm uy năng. Nhưng nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ sao có thể tiếp dễ dàng! U quang bị đánh vỡ tan ngay tức khắc. Cánh tay trái của Khương Vọng bị đánh nát, chỉ còn nửa ống tay áo trống rỗng rách tươm bay bay trong gió! Đau đớn không kiềm được, hiện lên giữa chân mày. Bất Hủ Chi Quang trong đôi mắt màu vàng óng của Khương Vọng trong nháy mắt ảm đạm! Có vẻ Càn Dương Xích Đồng của hắn đã bị đánh tan, không thể duy trì được nữa. Thay vào đó, trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn xuất hiện những ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện, như đất trời xoay loạn! Trên thế gian! Có ai nhìn thấy năm thần thông của ta chưa?! Thấy khả năng tạo ra Kỳ Đồ của ta?! Có ai mà không chết?! Vận mệnh vào thời khắc này, mở ra lựa chọn! Một quyền đuổi riết không bỏ của Thượng Ngạn Hổ vốn đã tới gần, chợt cảm nhận được một sự sợ hãi cùng cực. Có Hồn Cương Kiếm Thân, mà vẫn không biết nỗi sợ này từ đâu mà đến! Giờ khắc này... Thần Ma Xúc Nhượng đang cực tốc tới gần, nghiền ép không gian nổ vang. Khí tức của Trọng Huyền Tuân đã vô cùng yếu ớt, bị ném đi rất xa, như con diều đứt dây vô lực. Thượng Ngạn Hổ với cơ thể màu xám tro, quyền đối quyền với Khương Vọng trong chiếc áo xanh đã biến thành đỏ thẫm, quyền kình khuấy động phong vân! Ly Phục xoay tay chộp một cái, móc ra một cây bút đỏ thắm từ trong ngực, trên cán bút khắc văn tự của Hạ Quốc, gồm những giá trị tinh thần không thể xóa nhòa. Như:
“người trước ngã xuống, người sau tiến lên”, hay “truyền mồi lửa lại cho đời sau”, hay “hy sinh vì nghĩa”, hay “cứu giúp thiên hạ”! Linh giác của hắn trở nên cực kì nhạy cảm, cảm nhận được một loại sức mạnh khủng bố khó lường. Nên vội lấy bút ra để viết, lấy ra thủ đoạn liều mạng của bản thân. Chỉ vào Khương Vọng mà trách mắng:
"Xâm lược bất nghĩa, giết người bất nhân, để tiếng xấu muôn đời, tiếng xấu nên tru diệt!" Cây bút màu đỏ thắm lay động. Kích thích một thứ nào đó không biết trong minh minh. Xưa nay bút như đao, tiếng mắng có thể giết người! Muốn giết người vô tội? Cắt câu lấy nghĩa xong là giết được! Muốn giết người chưa từng làm việc bất nghĩa? Lập lờ đánh lận con đen xong rồi giết! Sống nhờ một cái miệng, viết ra hai mặt người. Lồng cái quan tài bất nghĩa cho người có nghĩa, khoác chiếc áo choàng nhân nghĩa lên người kẻ bất nhân. Thần thông, Chu Bút! Thần thông này vốn là quyết định sinh tử. Người đầu tiên khai phá ra thần thông này, khi lấy Chu Bút ra, là kết quả không thể thay đổi được. Về sau, những người lấy được thần thông này, đã khai phá nó trở nên đáng sợ hơn, chẳng những có thể đổi trắng thay đen, mà còn có thể hủy diệt tiêu cốt. Nói ra thì, trong lịch sử của tu sĩ Nho môn, thần thông Chu Bút này không phải là hiếm thấy. Đến tay Ly Phục, hắn dùng bút này như vũ khí, vô cùng dụng tâm! Có một chút hương vị nhân quả tuần hoàn. Chẳng trách mấy năm gần đây, hắn nhiều lần muốn tranh Hổ Đài với Tiết Xương, Tiết Xương đều tránh đi không tiếp. Thật sự đã đạt đến một cảnh giới khủng khiếp! Nhưng ngay lúc này... Gào! Thần Ma Thân rống lên giận dữ! Không có dấu hiệu báo trước nào, hắn đột ngột bùng ra một sức mạnh cực kì khủng bố. Trong chiếc mũ giáp màu xanh lam, bên dưới hai luồng hồn hỏa làm mắt, nơi vốn dĩ là miệng mũi xuất hiện một vòng xoáy tối tăm, nuốt chửng tất cả ánh sáng. Từ trong vòng xoáy đó, những gợn sóng vô hình nuốt chửng mọi cảm giác, nối nhau lan ra. Sát chiêu mạnh nhất của Thần Ma Xúc Nhượng. Thần Khấp! Dung hợp dị thú, thu được sức mạnh không gì sánh được, nhưng tâm trí cũng vì vậy mà bị Xích Huyết Quỷ Bức làm ảnh hưởng. Huống hồ một người một thú đều đang trong trạng thái trọng thương, khi ý chí suy yếu mà dung hợp, sẽ khó áp chế được bản năng hiếu sát. Khiến Xúc Nhượng trở thành người đầu tiên sa vào lạc lối ! Đương nhiên Xúc Nhượng vẫn có đủ ý chí, khống chế được sát ý của mình chỉ nhắm vào thiên kiêu Tề Quốc. Nhưng ham muốn giết chóc là rất mạnh. Sát ý của hắn đối với Khương Vọng vào lúc này đã dâng cao đến cực hạn. Một chiêu Thần Khấp này, là không phân địch ta, là sát chiêu khủng bố không sai đi đâu được! Trong thế giới âm thanh, nó gần như đạt đến cấp bậc Thần Lâm đỉnh phong.
Giống như tên của mình, nó đủ sức khiến thần minh phải khóc thảm! Thất khiếu Khương Vọng lập tức chảy máu, Trường Tương Tư kêu lên rền rĩ ! là tiếng kêu buồn thảm của kiếm linh đang bị phá hủy. Song, cùng lúc này. Thượng Ngạn Hổ với Hồn Cương Kiếm Thân đau đớn đến mức lộn ngược trên không trung, ngã cắm đầu xuống đất. Ly Phục đang vung bút không còn cầm vững nổi Chu Bút, quỵ xuống giữa không trung, ôm đầu rên rỉ! Xúc Nhượng nhanh chóng nhận ra mình quá xúc động, hồn hỏa màu xanh thẫm vội vã nhảy lên, cắt dừng Thần Khấp ! Lẽ ra, hắn không nên dừng! Khương Vọng có Thanh Vân Tiên Thái, có Quán Tự Tại Nhĩ, có khả năng chống cự âm sát thuật mạnh hơn Thượng Ngạn Hổ, Ly Phục rất nhiều. Dù Thần Khấp có đang thi triển, khiến thất khiếu của hắn chảy máu, trường kiếm của hắn run rẩy, nhưng bàn tay cầm kiếm của hắn không hề dao động! Nên Thần Khấp bên này vừa dừng lại, Khương Vọng lập tức nhảy vọt lên. Trong mắt hắn có huyết lệ, khóe miệng còn vương vết máu. Chiếc ao xanh trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa. Nhưng hắn đã nhào tới trước mặt Ly Phục ! Lúc này... Ly Phục đang nửa quỳ ôm đầu, như đang sám hối. Khương Vọng lướt qua, làm tiên nhân phạt tội. Một kiếm chém bay đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận