Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2097: Hai thêm một làm bốn (2)

Gã dứt khoát xoay người rời đi.
Nếu muốn nói việc kinh doanh nào kiếm nhiều tiền nhất ở Bắc vực, chắc chắn đó là đấu trường.
Mấy nơi ăn tiêu phung phí như thanh lâu, sòng bạc, cũng không thể so sánh với đấu trường khiến người dân Bắc vực điên cuồng được.
Dị thú tử đấu, hung thú chiến đấu trong lồng, yêu tộc giác đấu, và các tu sĩ chuyên nghiệp tử chiến...
Nói tóm lại, loại hình chiến đấu ngươi có thể tưởng tượng được, hay không thể tưởng tượng tới, đều được thể hiện một cách xuất sắc ở đây. Từ những trận chiến đẫm máu không chết không ngừng, cho đến những trận so tài đến điểm đến thì ngưng, tất cả đều có bàn đặt cược ở đó. Trọng Huyền Thắng cũng có một “Diễn võ trường Vô Địch” ở Lâm Truy, nhưng việc kinh doanh còn lâu mới được gọi là tốt.
Mọi người ở Lâm Truy đi xem các cuộc thi đấu, chỉ nhìn danh nhân, chỉ xem danh mục, mấy cuộc tỷ thí của mấy tên Trương Tam Lý Tứ tùy tiện nào đó, đến một ánh mắt bọn họ cũng không thèm liếc một chút.
Còn nhiều nơi để tiêu xài hoang phí, người dân Lâm Truy không thích trễ nải thời gian ở mấy nơi như diễn võ trường. Là Tứ Đại Danh Quán không đủ say mê, hay là Bát Âm Danh Trà không đủ tao nhã? Người ở Bắc vực thì hoàn toàn khác. Điều mà họ muốn thấy là đánh thẳng vào nhục thể, nhìn thấy máu bắn tung tóe tại chỗ, thứ mà họ cần là sự phấn khích đến điên cuồng.
Một đường Sinh Tử Tuyến kéo dài nằm ở cuối biên giới quốc gia, mặc dù có liên quân Kinh Mục phòng thủ kiên cố, nhiều năm trở lại đây phòng tuyến này không hề di chuyển về phía nam một bước, nhưng người dân ở Bắc vực luôn có một cảm giác nguy cơ. Điều này làm cho yếu tố mạo hiểm trong huyết mạch của bọn họ, vượt qua tất cả những người ở các khu vực khác. Tất nhiên đấu trường Thương Lang không hề thiếu địa điểm chiến đấu. Cũng không phải chưa từng phát sinh qua trường hợp Chân Nhân đương thời tranh đấu ở đây. Chỉ là... Tại sao lại là đấu trường Thương Lang? Khương Vọng nhìn về phía Hoàng Xá Lợi. Hoàng Xá Lợi giải thích cặn lẽ: “Chủ nhân đứng sau đấu trường Thương Lang, là đại nhân Hoàn Nhan Hùng Lược chấp chưởng Ô Đồ Lỗ. Là bằng hữu lâu năm với cha ta, đương nhiên sẽ cho ta chút thể diện.” Nàng che miệng, tiến lại gần, hạ giọng nói:
“Thật ra thì nhà ta cũng có một chút cổ phần danh nghĩa ở trong đó.”
Khương Vọng cảm thấy kính nể. Người đứng đầu của một trong mười ba đội quân của Kinh quốc, lại có cổ phần danh nghĩa ở một trong những đấu trường tốt nhất của chí cao Vương Đình ở Mục quốc, đúng là quá giàu có rồi... “Ngoài ra, ngươi có để ý ta thuận tay bán mấy tấm vé không?” Hoàng Xá Lợi nói:
“Tuy chỉ có một giờ đồng hồ, nhưng với danh tiếng của ngươi... vẫn kịp!” Khương Vọng nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này...”
“Lợi nhuận chúng ta hai một thêm làm bốn!” Hoàng Xá Lợi vô cùng sảng khoái. Khương Vọng cau mày: “Không phải hai một thêm làm năm sao?” Hoàng Xá Lợi nhìn hắn, lắc đầu thở dài, ánh mắt rõ ràng nói:
“Thật sự là cái đẹp phải đổi lại bằng đầu óc mà.” Nàng giơ hai tay lên trước mặt Khương Vọng, mỗi tay duỗi ra hai ngón tay, lắc lắc hỏi:
“Hai cộng hai bằng mấy?”
“Bốn”.
“Vậy nên hai một thêm làm bốn mà!”
Khương Vọng ngẩn người:
“Hình như là như vậy.”
“Đúng không! Cứ tin ta là được!” Hoàng Xá Lợi nhân cơ hội vỗ ngực hắn một cái: “Toán học của ta rất tốt đấy!” Bang bang. Hội âm dội lại. Ừm... rất bền chắc, xúc cảm rất tốt. Hoàng mỗ nếu không vì kiếm tiền, thực sự không nỡ đi ngay bây giờ. Thật không còn cách nào. Mỹ nhân đương nhiên đáng quý, nhưng kiếm tiền càng đáng quý hơn. Từ đầu đến cuối, hai người không hề thảo luận về phần của Chung Ly Viêm, đã hai một thêm làm bốn rồi, làm gì còn phần của gã? Nhìn theo bóng lưng đang nhanh chóng biến mất của Hoàng Xá Lợi, Khương Vọng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cái chiêu trò này của Hoàng Xá Lợi, đúng là giống như đúc với Trọng Huyền Thắng khi kinh doanh diễn võ trường Vô Địch năm đó. Chỉ có thể nói rằng những lý do khiến người ta trở nên nghèo trên thế giới này có đủ loại kỳ lạ, nhưng con đường làm giàu lại thường thường giống nhau. Hoàng Xá Lợi vốn là một mỹ nhân hiếm có, không ngờ cũng dính mùi tiền. Ai! Trở nên vừa đẹp vừa có tiền. Chung Ly Viêm hùng dũng oai vệ trở lại nơi ở của sứ thần Sở quốc, vừa về tới đã đi sang viện tử của Đấu Chiêu. Thấy một màn này, người Sở quốc vội vàng đi theo, sợ hai người bọn họ lại đánh nhau, chuẩn bị sẵn sàng can ngăn bất cứ lúc nào. Lần này đi tới Mục quốc, trên đường hai người bọn họ đã đánh nhau không dưới hai mươi lần. Đến nỗi phần lớn thời gian ở trên đường, Chung Ly Viêm đều ở trong trạng thái dưỡng thương... Tất nhiên là lúc này gã đang thập phần khoẻ mạnh, một cước đã đạp mở cánh cửa viện tử của Đấu Chiêu. “Nói cho ngươi biết một tin!” Gã đạp lên cửa đi vào, ánh mắt rất nhanh đóng đinh trên người Đấu Chiêu đang ngồi bên cạnh bàn đá trong viện tử: “Khương Vọng đã khiêu chiến ta, ta quyết định cho hắn một cơ hội để chứng tỏ bản thân. Một giờ đồng hồ sau, ta và hắn sẽ có một trận tỷ thí ở đấu trường Thương Lang!” Đấu Chiêu khép bức thư trả lời mà Kiều Lâm vừa gửi tới, thản nhiên nói:
“Sau đó thì sao?” Chung Ly Viêm kiêu ngạo nói:
“Khương Vọng coi trọng ai hơn, càng muốn khiêu chiến với ai hơn, ta nghĩ không còn gì để nghi ngờ nữa.” Đấu Chiêu hơi nhướng mày: “Thật sao?”
“Cứ việc che đậy, cứ việc giả vờ không quan tâm.” Chung Ly Viêm cười lớn nói:
“Ta không để ý ngươi đến xem trận đấu đâu, đến mà thưởng thức ta làm thế nào làm rạng danh Đại Sở.” Đấu Chiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cười nhạt nói:
“Ta ở đây chờ tin tức tốt của ngươi là được rồi.” Y không nói ra việc Khương Vọng đánh với Chung Ly Viêm, hắn thậm chí còn không cần thời gian để hồi phục vết thương, đương nhiên không phải vì bất kỳ sự đồng cảm hay khoan dung nào với Chung Ly Viêm cả. Thay vào đó, y sẽ đợi cho đến khi Chung Ly Viêm thua rồi mới nói... Việc rắc muối lên vết thương mới thú vị. Mặc dù Đấu Chiêu không bị kích động, nhưng Chung Ly Viêm vẫn tự mình thấy vui, lại đắc ý thêm hai câu, mới quay người rời đi. Nói gì đi nữa, thắng thua mới là căn bản. Trước khi chính thức giao thủ với Khương Vọng, gã cũng cần điều chỉnh tốt trạng thái của mình mới được. “Ngài thật sự không đi xem cuộc chiến giữa Chung Ly đại nhân và Võ An Hầu Tề quốc sao?” Sau khi Chung Ly Viêm rời đi, trong viện có người hầu hỏi. Đấu Chiêu thản nhiên nói:
“Có gì đáng để xem chứ?”
“Cái này...” Người hầu do dự một chút lại nói:
“Ngài cảm thấy Chung Ly đại nhân không đủ mạnh, hay là Tề quốc Võ An Hầu không đủ mạnh?” Đấu Chiêu liếc mắt nhìn gã một cái: “Điều gì khiến ngươi lại cuồng vọng như vậy? Trước khi Chung Ly Viêm từ bỏ thuật pháp, hắn là người đứng thứ hai trong số những người trẻ tuổi đồng trang lứa ở Nam vực. Sau khi chuyển sang võ đạo, lại có thể tích khai nhị thập nhất trọng thiên, sao ngươi lại dám nói là hắn không mạnh? Tề quốc Võ An Hầu trên chiến trường Tề Hạ giết chết vô số cường giả Thần Lâm, dùng quân công lấy danh hầu, sao ngươi lại dám nói hắn không mạnh?” Người hầu vội lau mồ hôi, nói: ‘Vâng... vâng.”
“Nhưng ta thấy, hai người bọn họ chẳng ra làm sao cả.” Đấu Chiêu đặt hồi âm trên bàn, chậm rãi rời khỏi viện tử. Tin tức về trận quyết chiến của Tề quốc Võ An Hầu và thiên kiêu Sở quốc Chung Ly Viêm, đã lan truyền trong khắp đoàn thể khách hàng cấp cao của đấu trường Thương Lang trong thời gian ngắn nhất. Cũng chỉ được lưu hành trong nhóm khách hàng cấp cao. Ba trăm tấm vé thượng khách, gần như quét một cái đã bán sạch, không còn lưu lại cái nào. Nếu không kiêng dè phần cảm thụ của Khương Vọng và Chung Ly Viêm, Hoàng Xá Lợi đã bán được ba ngàn tấm vé rồi. Tất nhiên, ngay cả khi bán hết cả ba ngàn tấm vé, thì cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều bằng ba trăm tấm. Không có chuyện bán đi bán lại với giá cao. Thứ nhất, do thời gian eo hẹp, thứ hai, giá vé đã cao đến khó tin, thứ ba, những người có thể mua vé vào thời điểm này là những người không thiếu tiền, và sẽ không ai tham lam vì những khoản lợi nhỏ. Dĩ nhiên, có một số đại nhân vật chân chính nếu thực sự muốn vào trường đấu, thì kiểu gì cũng tìm được cách. Giác võ đài trong đấu trường Thương Lang được chia thành bốn cấp độ: thanh, hồng, hắc, bạch.
Tiêu chuẩn cao nhất là Thanh Nha Đài. Lang Nha, Quảng Vũ, Mã Đế, tượng trưng cho sát ảnh, tự do, tốc độ, tất cả đều có ý nghĩa thần thánh nhất định. Ví dụ, các tu sĩ siêu phàm thuộc cơ cấu trị an của Mục quốc được gọi là “Phi Nha”, cũng có liên quan đến việc này...
Rất nhiều tu sĩ trong đó là những cường giả chém giết ra từ những đấu trường này. Trận quyết đấu này đột nhiên được khởi xướng, chỉ mất một giờ để chuẩn bị, đã thu hút tất cả những ánh mắt khó có thể tưởng tượng được trong thế giới ngầm của chí cao Vương Đình. Ô Nhan Lan Châu và tỷ muội tốt của nàng là Hốt Ngạch Liên Chân Ý vui vẻ tiến vào khán đài, cởi mở hào phóng như nàng ta, mà ánh mắt chẳng qua chỉ vô tình quét qua vài vị trí ngồi trên đường đi, trái tim đã không chịu khống chế mà đập dồn dập, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là hồng thủy mãnh thú, bản thân như đến nơi sâu thẳm ở biên hoang. Chân Ý cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hốt Ngạch Liên Bộ là bộ tộc hùng mạnh nhất dưới Đồ thị. Thân là tiểu nữ nhi được sủng ái nhất của đầu lĩnh Hốt Ngạch Liên Bộ, nàng vừa vặn chính là khách hàng cao cấp của đấu trường Thương Lang, lại vừa vặn đi dạo cùng tiểu tỷ muội ở Vương Đình. Ngay khi đấu trường tung ra tin tức, nàng đã bỏ ra một số tiền lớn mua hai tấm vé, mang theo tỷ muội của mình, cùng đi thưởng thức cuộc đọ sức của những đỉnh cấp thiên kiêu hiện thế. Mặc dù đã sớm biết rằng, người xem của trận đấu này chắc chắn không phú thì quý.
Nhưng cái này cũng “quý” đến mức thái quá đi.
Gì mà Kim Qua từ Kim thị, Vũ Văn Đạc từ Vũ Văn thị... những người này không thua kém gì nhân vật như Đồ thị công tử.
Thậm chí còn có Vân Vân điện hạ, Chiêu Đồ điện hạ... Trong đó có một số trưởng giả, là những tồn tại mà thậm chí cả phụ thân của bọn họ cũng phải hành lễ bái lạy. Bản thân có tài đức gì, chẳng qua chỉ là rảnh rỗi, mà lại có thể cùng ngồi một chỗ với bọn họ cơ chứ? Nàng nắm chặt tay hảo tỷ muội của mình, cảm giác được lòng bàn tay của hảo tỷ muội cũng đổ đầy mồ hôi. Hai tiểu cô nương cứ như vậy chống đỡ lẫn nhau tìm đến vị trí của mình, mắt nhìn thẳng ngồi xuống. Run lẩy bẩy, giống như là hai con cừu non lạc vào bầy sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận