Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2339: Tiếc nuối cả đời chưa thành

Phong Thần đài hiển tích, đám yêu vây kín.
Khương Vọng giận dữ xông vào Linh HI Hoa, quay người giết chết Thử Già Lam, lại giao đấu lướt qua với Lộc Thất Lang, bỏ chạy vào Vạn Thần hải...
Tất cả những việc này kể ra thì chậm, nhưng thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Cũng tức là trong nháy mắt, chiến đấu bắt đầu lại kết thúc.
Sau đó Lộc Thất Lang, Chu Lan Nhược, Linh Hi Hoa, liên tiếp đuổi theo xuống núi.
Chỉ còn Vạn Thần hải còn đang cuồn cuộn, Thiên Kiếp Linh Võng của Linh Hi Hoa còn có vài sợi tàn diễm. Gió núi cuồn cuộn, tuyết bay chưa tan.
Sài A Tứ ngơ ngác nhìn tất cả những thứ trước mắt.
Hắn rất ngây thơ, hắn rất sẵn lòng ngây thơ tiếp, nhưng hắn không phải là kẻ ngu ngốc.
Nhiệm vụ vinh quang Phong Thần đài vừa xuất hiện, hắn không thể tự dối gạt bản thân nữa rồi!
Tất cả đều liên hệ với nhau.
Vì sao Cổ Thần vĩ đại muốn thu thập tình báo của chiến trường Nam Thiên, vì sao Cổ Thần vĩ đại lại bảo hắn đi đọc kinh Phật.
Lúc trước gặp nhau ở Thập Vạn Đại Sơn, cái gì mà thiên mệnh chi yêu, cái gì mà Cổ Thần vĩ đại xuyên qua dòng sông vận mệnh... Chẳng qua chỉ là một trò lừa gạt!
Lần trước ở chiến trường Sương Phong cốc, không ngờ Khương Vọng vẫn chưa chết, mà Nhân tộc đã xây dựng Võ An thành để tưởng nhớ hắn.
Cái gì mà Trì Vân Sơn Thần, chẳng qua chỉ là một con dã quỷ đáng lẽ phải chết ở Thập Vạn Đại Sơn.
Cái gì mà ngươi khác với tất cả, ngươi là thiên tài độc nhất vô nhị, cái gì mà "chí khí không ở tuổi cao, lương yêu có thể nhìn xa trông rộng."
... Tất cả đều là lời nói dối!
Chẳng qua là dỗ dành Sài A Tứ, để hắn làm kẻ dẫn đường, mang tấm gương vớ vẩn này về Ma Vân thành, hòng tránh né truy sát.
Cái gì mà thần công tuyệt thế, ứng với thần vị, tôn thượng chi tôn, chỉ có kẻ ngu si mới tin được!
Ngu si!
Giây phút này Sài A Tứ nhìn Vạn Thần hải cuồn cuộn, nhìn bóng người đã biến mất kia, cảm nhận một nỗi trống rỗng mênh mông khó tả đến vô hạn.
“Ngươi giết ta đi!”
Hắn gần như gào thét vào Xích Tâm Thần Ấn trong cơ thể, phát ra lời thỉnh cầu cuối cùng của mình đối với Cổ Thần.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Thượng tôn.
Ngươi đã đưa ta tới vận mệnh không thuộc về ta, giờ đây mới nói cho ta biết nó không phải của ta!
Từ xưa nhân yêu không đội trời chung, ta không thể kháng cự ngươi. Vậy thì ngươi tới giết ta đi.
Thiên kiêu của Nhân tộc, giết một tên yêu tộc tài trí tầm thường, dùng máu tươi của ta, tô điểm cho vinh quang của ngươi.
Chính ngươi mở ra giấc mộng của ta, vậy thì ngươi cũng phải kết thúc giấc mộng đó đi!
Lúc này hắn cảm nhận được Xích Tâm Thần Ấn trong cơ thể, chỉ hơi lóe lên, sau đó quả thực biến mất. Càng nhiều lực lượng, xuyên qua tầng mây vàng kia.
Chỉ có giọng nói bình tĩnh của Cổ Thần vĩ đại vang vọng trong lòng một lần cuối cùng !
"Duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, sau này tự giải quyết cho tốt."
Không biết vì sao, Sài A Tứ vốn tưởng hẳn phải chết, cảm xúc sôi trào trong lòng lập tức chìm xuống. Tựa như hào quang vỡ vụn ngàn vạn mảnh, tựa như biển mây cuồn cuộn dần yên sóng. Hắn nắm thanh thiết sắt rỉ, rất lâu sau vẫn không động đậy không nói năng gì.
Hắn biết từ nay về sau hắn lại cô độc.
Tựa như trong gian nhà cổ nát kia, như nỗi cô độc kéo dài rất nhiều năm.

Phong Thần đài là chí bảo của Yêu tộc, là một trong những kiến trúc mang tính tiêu chí của Thái Cổ hoàng thành. Thậm chí có thể nói, là bảo vật quan trọng nhất của Yêu Đình hiện nay, vừa mang ý nghĩa tượng trưng vừa mang ý nghĩa hiện thực.
Sự xuất hiện của nó, nghĩa là một kiếm kia của Khương Vọng quả thật đã chạm đến sự bố trí bí mật của Thái Cổ hoàng thành.
Mà nó hiển tích trong Vạn Thần hải, đương nhiên không chỉ là chỉ trong nháy mắt chiếu rọi ra nội tình của Nhân tộc này, cũng không chỉ chặt đứt một loại khả năng nào đó của thiên kiêu Nhân tộc này.
Ngay lúc ban phát nhiệm vụ vinh quang trong thế giới Thần Tiêu... giờ khắc này phân đài Phong Thần đài ở Ma Vân thành cũng tỏa sáng rực rỡ, xuyên thủng mây xanh.
Giọng nói hùng vĩ như thiên đạo kia vang vọng khắp Ma Vân thành !
"Thảo phạt Nhân tộc, vốn là trách nhiệm ngàn đời. Thái Cổ hoàng thành, chiêu mộ Chân Yêu vào trận!"
Lúc này thế giới Thần Tiêu đương nhiên thiên ngoại vô tà, nhưng Phong Thần đài sớm đã có bố trí ở "trong trời". Mà Phong Thần đài kia lại cảm ứng với Phong Thần đài này, lấy Vạn Thần hải làm ngọn nguồn động lực, kêu gọi từ xa, xuyên thấu ra thế giới bên ngoài.
Không thể đưa Thiên Yêu vào, nhưng lại có cơ hội đưa Chân Yêu vào!
Đôi mắt mỹ miều của Lộc Tây Minh đảo qua, lập tức lên tiếng nói:
"Thần Hương hoa hải cách đây không xa, ta lập tức triệu gọi Chân Yêu dưới trướng tới đây!"
Sông núi trùng điệp nghi hết lối, bóng liễu khóm hoa lại một làng!
Lúc này Phong Thần đài chiêu mộ Chân Yêu nhập trận thế giới Thần Tiêu, đương nhiên là để hành động giết chết tên thiên kiêu Nhân tộc kia không còn sơ hở nào.
Nhưng đồng thời, Chân Yêu cũng là vũ lực độc nhất vô nhị trong thế giới Thần Tiêu. Sau khi giết chết thiên kiêu Nhân tộc, thuận tay càn quét một phen, thu hoạch được chút gì đó mang về nhà cũng là lẽ đương nhiên.
Chân Yêu nơi đây có thể là ai? Chẳng qua chỉ là Khuyển Ứng Dương của Chiếu Vân phong bị bắt đi thẩm vấn, cùng với Chu Huyền Thành chủ Ma Vân thành.
Mà Khuyển Ứng Dương bề ngoài giao hảo với Cổ Nan sơn, sau lưng lại bị ả khống chế, vì nghe theo hiệu mệnh của ả.
Cho nên vì sao Hổ Thái Tuế trước đó nói muốn bắt Khuyển Ứng Dương đi tra hỏi, ả là người đầu tiên tỏ vẻ muốn đồng hành. Bởi vì ả không thể để cho Hổ Thái Tuế bất cẩn giết chết Khuyển Ứng Dương, hoặc ít nhất không thể để cho Khuyển Ứng Dương bại lộ quá nhiều bí mật.
Sở dĩ ả hô hào sẽ điều Chân Yêu của Thần Hương hoa hải tới đây, thực ra là để nhắc nhở Thiên Yêu tại đây, Chu Huyền kia là hậu duệ của Chu Ý, là Chân Yêu lệ thuộc vào Thiên Tức hoang nguyên. Một khi vào trong thế giới Thần Tiêu tất nhiên sẽ mang đến bất công.
Ngược lại Khuyển Ứng Dương của Chiếu Vân phong, hơi có phần nằm ngoài thế ngoại, là lựa chọn thích hợp nhất hiện thời.
Lộc Tây Minh là người đầu tiên đáp lại, đương nhiên mấy vị Thiên Yêu khác cũng muốn triệu tập Chân Yêu nhà mình nhập trận, thậm chí có kẻ nhanh tay như Thiền Pháp Duyên đã liên hệ với Cổ Nan sơn.
Nhưng âm thanh hùng vĩ của Phong Thần đài kia chỉ nói:
"Lấy danh nghĩa của Thái Cổ hoàng thành, triệu tập lân cận, Chu Huyền! Khuyển Ứng Dương!"
"Xem ra lần này là triệu tập lân cận, hơn nữa thời gian không gian đều có hạn."
Lộc Tây Minh cau mày, bề ngoài là phân tích, thực ra là giải thích. Chủ động giúp Thái Cổ hoàng thành trấn an mấy vị Thiên Yêu xung quanh, để bọn họ tán thành quyết định công bằng này.
Lúc này, Thiền Pháp Duyên của Cổ Nan sơn đột nhiên nói:
"Đưa bổn tọa vào! Bổn tọa muốn tự thân chiến đấu vì Yêu tộc!"
Lộc Tây Minh không lên tiếng. Chẳng lẽ hòa thượng này đánh mất Tri Văn chung, đầu óc cũng mất theo hay sao? Trong tình huống như vậy, Thiên Yêu làm sao tiến vào được?
Phong Thần đài đã sớm được bố trí trong thế giới Thần Tiêu, có sự hiểu biết sâu sắc về trật tự thời không, mà con đường đi vào cũng chỉ nhằm vào bản thân Phong Thần đài, thực ra là xuyên thấu quy tắc của thế giới Thần Tiêu. Tương đương với cửa sổ nhỏ mở trên cửa ngục, đưa cơm canh vào thì được, nhưng làm sao đưa vào được một ngục tốt võ trang đầy đủ?
Cưỡng ép đột phá vào thế giới Thần Tiêu, tất nhiên sẽ khiến thế giới Thần Tiêu phản kháng kịch liệt. Chưa nói có thể làm gì được thế giới mà Thần Tiêu Vương để lại hay không, cho dù thật sự chiến thắng quy tắc của nó cũng chẳng còn gì đáng trông cậy .
Quả nhiên, giọng nói hùng hồn trong Phong Thần đài lập tức từ chối:
"Đường đi nhỏ bé, không thể đưa Thiên Yêu vào được."
Nhưng lại nghe Thiền Pháp Duyên lớn tiếng nói:
"Ta nguyện tự cắt bớt đạo đồ, đày xuống thành Chân Yêu, chỉ mong tiến vào thế giới Thần Tiêu, bảo toàn tính mạng thiên kiêu Yêu tộc, giết một thiên kiêu Nhân tộc!"
Ai cũng biết hắn là vì Tri Văn chung, nhưng quả thật không ai nghĩ tới hắn lại có quyết tâm như vậy!
Lúc này vị cường giả chủ trì Phong Thần đài, cũng có phần chấn động, trầm ngâm giây lát mới thông qua Phong Thần đài đáp lại:
"Cho dù tự hủy đạo hạnh, thân thể Thiên Yêu, vẫn không thể qua được, kính xin Bồ Tát thứ lỗi."
Ngừng một chút, âm thanh kia lại bổ sung:
"Tri Văn chung vốn là chí bảo Phật môn của Yêu tộc, đương nhiên phải đưa về Phật môn sở hữu."
Đây chính là cho Thiền Pháp Duyên uống một viên thuốc an thần, biểu thị Thái Cổ hoàng thành tuyệt đối không tham lam Tri Văn chung, cũng sẽ không cho phép Khuyển Ứng Dương hoặc Chu Huyền nuốt mất Tri Văn chung.
Tuy Thiền Pháp Duyên càng hy vọng Thái Cổ hoàng thành công nhận Tri Văn chung thuộc về Cổ Nan sơn chứ không phải là Phật môn Yêu giới không rõ ràng như vậy, nhưng hắn cũng hiểu, loại hứa hẹn mức độ này đã là cực hạn.
Kỷ Tính Không ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào, không dễ chung sống như vậy.
Phong Thần đài phát lệnh chiêu mộ, mấy vị Thiên Yêu xung quanh tán thành.
Việc này cũng thành kết cục đã định.
Chu Huyền và Khuyển Ứng Dương bị chiêu mộ đã xuất hiện trên Phong Thần đài. Chỉ kịp liếc mắt nhìn nhau, ánh sáng rực rỡ xoay chuyển, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Toàn bộ Phong Thần đài lập tức thu lại hào quang, phảng phất như biến thành một tòa bệ đá bình thường nhất, không còn nửa điểm linh lực. E rằng phải súc tích rất lâu, mới có thể khôi phục sử dụng lại.
Nhưng đây chính là cái giá phải trả cho việc "không còn sơ hở".
Giờ này khắc này, Chân Yêu đã vào trận!

Bên trong Vạn Thần Quật bằng máu thịt, khung cảnh tối đen.
Hùng Tam Tư tuyệt vọng quỳ xuống, lặng im như một pho tượng điêu khắc.
Cây thương bạc lấy từ Vũ Tín kia bị thần nguyên nhuộm thành thương mạ vàng, chỉ vô lực rơi xuống không trung. Rơi vào thần lực kim hải nhanh chóng khô kiệt, tạo thành tiếng rớt nước cô độc cuối cùng.
Thương này rơi xuống đến tận cùng, thần lực kim hải không còn tồn tại.
Tiếng cười lớn của Linh Hi Hoa khi quay người rời đi, sao lại có tiếng chém giết vang lên bên ngoài Vạn Thần Quật bằng máu thịt, tất cả đều rất xa xôi. Chẳng biết vì sao, tiếng nước vừa vang lên, lại đập vào trong đầu.
Sóng nước trong đầu như gương, chiếu rọi ra từng khuôn mặt mơ hồ.
Ta quên mất ai rồi?
Gã nghĩ.
Sư phụ, đại sư huynh, tứ sư đệ đã bất hạnh, tiểu sư đệ có cơ hội vấn đỉnh vô địch cùng cảnh giới.
Còn có...
Còn có Chiêu Nam tự xưng là đao khách đệ nhất Lâm Truy.
Đúng rồi, tam sư đệ có tình cảm tốt nhất.
Sư phụ bận rộn việc quân, thường một năm không về Lâm Truy được một lần.
Đại sư huynh đóng vai sư phụ trong thời gian dài, có đôi khi cũng phải cứng rắn tỏ ra vài phần uy nghiêm mới có thể quản thúc bọn họ. Mỗi ngày quan tâm tới tu hành này, quan tâm tới học tập kia, còn phải tham dự quân lược Cửu Tốt, còn phải trị quân...
Mình làm nhị sư huynh quá nhàn nhã, chỉ cần dẫn các sư đệ nô đùa.
Chiêu Nam là người thích đi theo mình nhất.
Hỏi thương nam bắc, thử quyền đông tây. Diễu võ dương oai, chẳng phải vui sao.
Có họa cùng chịu, có trách nhiệm... Đại sư huynh gánh.
Gã nghĩ gã tuyệt đối không thể quên Tam sư đệ, bởi vì đao thuật hắn sử dụng ở Yêu giới có rất nhiều là linh cảm của Kế Chiêu Nam năm đó.
Chỉ có điều dần dà, những người và sự việc có ấn tượng sâu sắc kia, càng ngày càng không dám nhắc đến.
Bởi vì khả năng về nhà càng lúc càng xa vời, càng nỗ lực nhiều, càng nhìn thấy nhiều, càng hiểu rõ hai chữ tuyệt vọng là gì.
Khổ tâm suy tính, tham dự bàn cờ Thần Tiêu lần này, là gã đánh cược tất cả một lần cuối cùng, lại đánh cược ra con đường Hổ Thái Tuế đi tới đỉnh cao nhất.
Những đau đớn dằn vặt trong Thiên Kiếp quật, tất cả nỗ lực mười ba năm qua... đều không uổng phí. Đúng vậy, đều cống hiến cho Hổ Thái Tuế.
Càng cố gắng, càng bất hạnh. Càng giãy giụa, càng thống khổ.
Tại sao không chết từ lúc đó trên chiến trường!
Vì sao trong nhiều thời điểm đau đớn đến mức không muốn sống nhưng vẫn cố gắng sống!
Những cảm xúc nóng bỏng này, như bàn ủi ấn mạnh lên vết thương, cũng nhanh chóng tan biến.
Thật sự quá mệt mỏi...
"Lần này đến Quan Hà đài, sư huynh có thể đoạt giải ngôi đầu không?"
"Đã nói rồi sư huynh! Lần này huynh đoạt ngôi đầu, khoa sau đệ đoạt ngôi đầu!"
"Thế mà lại thua, không phải chứ? Giỏi cho Nhiêu lão nhị nhà ngươi, ngươi không phải muốn kéo dài tới kỳ tiếp theo để tranh đoạt cùng ta đấy chứ!? À không đúng, kỳ tiếp theo tuổi của ngươi sẽ quá hạn rồi, A ha ha ha, nằm xuống! Nằm yên đó! Ngươi cứ nhìn ta đi!"
"Lại đi Vạn Yêu Chi Môn ư? Ngươi còn chưa khỏe hẳn đâu! Được rồi được rồi, trách nhiệm, trách nhiệm, bây giờ ngươi càng ngày càng giống đại sư huynh, đúng là chẳng vui chút nào! Đi đi... Bảo trọng!"
Trong đầu như có âm thanh vang lên, nhưng rồi lại xa dần.
Những hào hùng, ý chí ngút trời kia.
Giờ đây đều đã qua...
Hùng Tam Tư cảm giác ý thức của mình đang tan đi.
Thân thể cũng đang rơi xuống.
Cũng như tất cả những chuyện cũ kia, cuối cùng cũng sẽ rời khỏi không quay đầu lại.
Nhưng mà...
Là tiếng nói gì?
Là ai đang nói?
Là đang kêu gào điều chi?
"Người này là ! ".
Người này là ai?
Người ư?
Hoàng Hà... Hạng đầu?
Hạng thủ Hoàng Hà nước Tề?
Tề quốc tranh đoạt vị trí đứng đầu trên Hoàng Hà hội?
Tề quốc, Hoàng Hà hội, hạng đầu!?
Kế Chiêu Nam?!
Hùng Tam Tư đang hạ trụy bỗng nhiên mở mắt ra!
Không phải Kế Chiêu Nam...
Khương Vọng?
Không biết...
Nhưng không quan trọng.
Vinh quang mà ta chưa tranh được, ngươi tranh được rồi sao?
Đại Tề ta từ hiện tại đến tương lai, tâm nguyện đặt chân vào hàng ngũ bá quốc, do ngươi hoàn thành sao?
Vì sao ngươi lại đến đây?
Cũng giống như ta sao?
Giờ khắc này, thân hình Lộc Thất Lang vừa vặn lao ra khỏi Vạn Thần quật bằng máu thịt, gã vừa vặn hạ xuống đáy thần lực kim hải khô cạn ! đó là hố sâu nứt nẻ trong máu thịt của thần tướng cự viên, cây thương mạ vàng kia vừa vặn dựng đứng ở bên cạnh.
Thân thể cường tráng của gã đập xuống đáy hố sâu máu thịt, có tiếng vang thật lớn, suy sụp, khiến trong Vạn Thần quật này vô cùng tịch mịch.
Nhưng hắn đưa tay sang bên cạnh, bắt lấy cây thương đã rót thần nguyên này.
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Mái tóc dài của hắn tung bay đầy trời!
Không thấy được vị hạng nhất Hoàng Hà hội của Đại Tề...
Thật quá tiếc nuối!

Từ Phong Thần đài ban phát nhiệm vụ vinh quang, rồi đến Lộc Thất Lang giết ra khỏi Vạn Thần quật bằng máu thịt, giao thủ với Khương Vọng, thấy hắn rơi ngược xuống biển mây, chỉ thấy bóng dáng xuống núi...
Cũng chỉ là chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên Lộc Thất Lang không chịu thả người đi.
Chưa nói đến tính chất nhiệm vụ vinh quang không thể tránh né, không cần biết đến phần thưởng phong phú của nó.
Chỉ vì trách nhiệm và kiêu ngạo của thiên kiêu Yêu tộc, đã định trước hắn sẽ không có lựa chọn nào khác.
Hắn tung người hóa thành cầu vồng, tốc độ nhanh hơn Linh Hi Hoa nhiều, xuyên qua biển mây, đuổi theo Khương Vọng. Linh cảm giương mắt, tùy thời lao đi. Kiếm quang gần như hội tụ thành một vùng biển khác dưới biển mây, hôm nay nửa bên núi nhất định sẽ có một trận mưa lớn tiếp theo!
Nhưng còn có một thân hình, nhanh hơn cả hắn !
Chính là Chu Lan Nhược vẫn luôn chắn ở ngã tư đường xuống núi, cũng bị lướt qua nhiều lần!
Ả càng có lý do không thể khinh suất, bởi vì dưới núi có Bất Lão tuyền của ả!
Chỉ thấy thân hình như ảo ảnh vỡ vụn.
Rầm rầm, Bất Lão tuyền giữa sườn núi kia vang lên nước chảy ào ào, dòng nước ngưng tụ thành yêu thân.
Nước trong veo xuất hiện phù dung, ả từ trong Bất Lão tuyền đi ra!
Dây đàn đã bị chém đứt, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện trong tay, cũng chẳng biết từ lúc nào đã phục hồi như cũ.
Bàn tay ngọc kéo dây một cái, máu đào nhỏ giọt trên dây.
Thân hình tựa hùng ưng tung cánh, bay lượn trong gió lớn tuyết dày, mang khí thế kiên quyết chém vỡ biển mây, gian nan tách ra mấy bức tượng thần, rơi xuống nửa sườn núi.
Tranh!
Tiếng đàn vang vọng khắp đất trời.
Đao quang kiếm quang thương mang bay tới... đối mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận