Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1746: Mưa phía tây, tình phía nam (2)

Nội Phủ thứ tư trong khoảnh khắc cũng đắm chìm trong lôi quang.
Trên mái vòm của Nội Phủ thứ tư, lôi quang gần như vô cùng vô tận kia như thác nước chạy tới, vậy mà áp súc thành một điểm sáng, treo cao ở đó, nhìn qua giống như hạt giống thần thông!
Sau đó là Nội Phủ thứ ba, Nội Phủ thứ hai…
Ngón tay Vương Trường Cát cũng tiếp tục lấy lôi quang làm mực, vẽ vẽ giữa ngực bụng mình.
Mặc dù Phương Hạc Linh không nhìn thấy Ngũ Phủ Hải của Vương Trường Cát, nhưng chỉ nhìn thấy biến hóa trong ngực bụng của hắn là đã có thể đoán được một hai, trong lúc nhất thời rung động đến nói không ra lời.
Bất luận lôi quang trong thân ngoài thân điên cuồng như thế nào, bất luận nguồn lực lượng đủ để phá hủy ngọn núi này chạy trong cơ thể như thế nào, đổ vào trong mạch máu như thế nào…Ngón tay Vương Trường Cát thủy chung duy trì ổn định, lấy tốc độ gần như đồng đều, tỉ mỉ di động.
Quang nguyên thứ hai, quang nguyên thứ ba, quang nguyên thứ tư…
Ngón tay hắn bình tĩnh lướt qua, đã thắp sáng toàn bộ năm quang nguyên. Giữa ngực bụng hắn, nhất thời ánh sáng rực rỡ. Năm quang nguyên nối liền một thể, khiến thân hắn như cái lò, lôi như lửa.
Mà đây là... Thiên Phủ chi khu mà Khương Vọng đã từng biểu diễn, Phương Hạc Linh đã từng thấy qua!
“Cái này…” Phương Hạc Linh nói ra chữ khó khăn: “Thiên…Thiên phủ?”
Chỗ khiến gã khiếp sợ quá nhiều, không chỉ Vương Trường Cát rõ ràng chỉ hái xuống một thần thông, nhưng lại thành tựu hào quang của Thiên Phủ.
Càng ở chỗ Vương Trường Cát đã là cảnh giới Ngoại Lâu, không ngờ vẫn có thể quay đầu lại thành tựu Thiên Phủ!
Điều này hoàn toàn không phù hợp với thường thức của thế giới tu hành!
Vương Trường Cát nhắm mắt lại, dẫn dắt ánh sáng của năm thần thông tôi thể, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chỉ là trạng thái ngụy Thiên Phủ, không phải là Thiên Phủ chân chính.”
Cơ bắp xương cốt toàn thân hắn phát ra tiếng vang, kinh lôi đi, cuồng điện bơi, trong thân thể giống như đang phát sinh một trận chiến đấu trước nay chưa từng có.
“Đây là…sao mà làm được?” Phương Hạc Linh nghe được giọng của mình đang hỏi.
Dù cho tận mắt chứng kiến hết thảy, bất luận thế nào gã cũng không tưởng tượng ra được nguyên do.
Vương Trường Cát hờ hững nói: “Tính đặc thù tự có của thần thông Lôi Trì, bản thân nó có đặc tính bao dung và cởi mở, ta cũng chỉ là mượn dùng sức mạnh của Quỳ Ngưu Nguyên Đan, sao chép lại bốn tòa lôi trì… mà thôi.”
Trong thân thể của hắn thoạt nhìn không cường tráng nhưng ẩn giấu lực lượng vô tận kia, giống như có ngàn vạn âm thanh dồn dập, như ngựa đạp, như trống trận, mà sau khi hắn nói xong, tấu thành một tiếng lăng lệ.
Sau đó chợt im bặt.
Trong thời gian nói hai câu, đã hoàn thành tôi thể của ánh sáng năm thần thông.
Vương Trường Cát mở mắt, lôi quang toàn thân đột nhiên thu lại, ánh sáng nóng rực chỗ ngực bụng cũng lần lượt tắt đi. Hắn đứng ở nơi đó, vẫn là bình tĩnh mà xa cách, giống như chưa hề có gì xảy ra.
Nhưng xác thực, đã có một loại thay đổi, vĩnh viễn đã xảy ra.
Ít nhất Phương Hạc Linh vĩnh viễn sẽ không quên một ngày này.
Ngay trước mặt gã.
Vương Trường Cát lợi dụng tính đặc thù của thần thông Lôi Trì, mượn sức mạnh của Quỳ Ngưu Nguyên Đan, ở trong Nội Phủ của mình, sao chép lại bốn tòa lôi trì. Dùng một hạt giống thần thông, chiếu rọi năm tòa Nội Phủ, từ đó kết thành trạng thái ngụy Thiên Phủ, đạt thành hiệu quả ngũ phủ đồng diệu!
Việc này xưa nay chưa từng thấy!
Sử sách chưa từng nghe nói qua!
Gã biết, gã đã chứng kiến lịch sử.
Nhưng giờ phút này, gã còn không biết, thứ gã nhìn thấy, chỉ là bắt đầu của một thiên chương.
Phương Hạc Linh hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, vẫn cảm thấy cổ họng hơi khô khốc: “Tiếp theo, chúng ta…”
Vương Trường Cát bình tĩnh cảm thụ thân thể, cảm thụ được sức mạnh của Thiên Phủ chi khu.
“Bổ sung khuyết điểm cuối cùng xong, ta đã không thể làm được nhiều hơn nữa, cho nên…”
Hắn thả người nhảy vào trong biển mây.
Biển mây vô biên, dáng người hắn tự do.
Thân hắn hóa thành một tia chớp thật lớn, giống như xé rách thiên khung.
Ầm ầm ầm ầm!
Lôi quang vạn dặm.
Mùng 2 tháng 3, năm Đạo Lịch 3905.
Thiên tượng xuất hiện, là mặt trời lên cao.
Nhưng Tiều Quốc lại có một trận mưa lớn.
Mưa phía tây, tình phía nam.
Cốc cốc, cốc cốc cốc.
Bên ngoài một gian khuê phòng nào đó trong phủ Ngu Quốc Công vang lên tiếng gõ cửa sổ to gan lớn mật.
Chẳng những vang dội, hơn nữa liên miên không dứt, rất có khí thế không mở cửa sổ liền sẽ gõ đến thiên hoang địa lão.
Cót két!
Gian phòng trên lầu các, rốt cuộc mở ra một cái khe cửa sổ, lộ ra con mắt sáng sủa phóng khoáng của Khuất Thuấn Hoa.
Giống như là cất giấu ánh nắng mặt trời, có chút rực rỡ đốt người.
Con ngươi đảo quanh một vòng, mới khó chịu phát ra tiếng: “Tại sao thanh thiên bạch nhật lại bò qua cửa sổ của cô nương gia? Không sợ bị người ta đánh gãy chân chó!”
Ấm cuối hạ xuống, có phần hung dữ.
“Mau cho đệ vào phòng đi.” Tả Quang Thù nói xong liền chui vào bên trong.
Nhưng cửa sổ lại bị kẹp chặt.
Hai tay Khuất Thuấn Hoa đè chặt lấy cửa sổ: “Ta không thể cho ngươi vào, truyền ra ngoài người ta có còn cần thanh danh nữa không?”
Tả Quang Thù cong mông ở bên ngoài cửa sổ gõ nửa ngày, sớm đã nóng nảy: “Lúc ngươi trèo qua cửa sổ nhà ta, sao không suy nghĩ đến thanh danh của ta?”
Khuất Thuấn Hoa phì cười một tiếng, nhưng rất nhanh lại trở nên nghiêm túc.
“Nói bậy! Khuất Thuấn Hoa ta danh môn thục nữ, sao lại làm những chuyện đó. Ngươi bớt ở nơi đó ăn nói bừa bãi, nằm mơ giữa ban ngày!”
Tả Quang Thù phồng má lên, không nói gì.
Khuất Thuấn Hoa lại hỏi: “Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, thời gian cũng tốt, sao không cùng Khương đại ca nhà ngươi tu luyện?”
Dưới lầu hình như có thị nữ đi qua.
Tả Quang Thù nhỏ giọng vả lại xấu hổ, vội vàng nói: “Tỷ mau để ta vào trong nhà, vào nhà rồi nói…Để người ta nhìn thấy bây giờ.”
Khuất Thuấn Hoa nghiêng đầu, xuyên qua khe cửa sổ nhìn hồi lâu, mới nói: “Ngươi sợ người ta biết sao?”
Tả Quang Thù ấp úng nửa ngày, mới nói: “Đệ không sợ, hai ta là có hôn ước! Chỉ là… chỉ là đứng ở đây quá khó coi.”
Khuất Thuấn Hoa hừ một tiếng, lúc này mới thong thả buông lỏng tay.
Tả Quang Thù vội vàng nhảy vào trong, xoay người đóng kỹ cửa sổ lại.
Sau đó tiến đến trước mặt Khuất Thuấn Hoa, giống như hiến bảo, đem Minh Không Ngọc trong lòng nâng lên.
“Thuấn Hoa tỷ tỷ, tỷ xem…”
Khuất Thuấn Hoa nhìn miếng Minh Không Ngọc đạt được trên Thiên Sơn Sơn Hải Cảnh, ánh mắt dịu dàng hơn: “Ngươi thì sao?”
“Ta rất tốt.” Tả Quang Thù hai tay cầm Minh Không Ngọc. Ánh mắt thiếu niên hoa phục này cực kỳ sáng, như đang ở trong ánh sáng: “Tỷ xem, nó không xấu chút nào đâu.”
Khuất Thuấn Hoa đưa tay cầm lấy miếng Minh Không Ngọc này, cảm nhận được ấm áp trên đó, đó là nhiệt độ ở ngực sưởi ấm ra.
“Ta đương nhiên biết ngươi rất tốt.” Nàng cười hết sức dịu dàng, bỏ cả tay mình cùng với Minh Không Ngọc vào trong lòng bàn tay Tả Quang Thù: “Ta hỏi là… ngươi thì sao? Tiểu lang quân có đạt được ước nguyện nào không?”
Tả Quang Thù cảm thụ được xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến, lỗ tai cũng đã đỏ lên.
“Hả…hả?”
Mới kịp phản ứng Khuất Thuấn Hoa hỏi cái gì.
Hắn vội vàng nói: “Lấy được Cửu Phượng chương rồi!”
“Hiệu quả của Cửu Phượng chương thế nào?” Khuất Thuấn Hoa mỉm cười hỏi.
Tả Quang Thù tỏ ra khó xử: “Ta còn chưa bắt đầu luyện. Mới vừa ra khỏi Sơn Hải Cảnh, đã chạy tới tìm tỷ rồi…”
Khuất Thuấn Hoa đã hết sức tự nhiên nắm tay hắn: “Đến đây, ngồi qua bên này, chúng ta từ từ nói chuyện…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận