Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2329: Thiên Kiếp

"Vốn còn muốn trồng cho ngươi một đoạn yêu văn, có thể khiến ngươi càng cường đại . Ngẫm lại thì thôi đi... Ngươi có một khuôn mặt ta cũng không nỡ phá hoại."
"Trong số những linh chủng này, ngươi là một trong những kẻ có chất lượng tốt nhất, không uổng công ta tốn bao công sức đưa ngươi tới đây. Ngươi có thể kiêu ngạo vì điều này."
"Sẽ có một chủng tộc hoàn toàn mới mẻ, hoàn mỹ được sinh ra từ trong tay ta! Ngươi cảm thấy cái tên 'Linh tộc' này thế nào?"
"Thù hận ta, khinh bỉ ta, những điều này đều không sao cả. Ngươi muốn nhìn rõ bộ dạng của ta, muốn báo thù ta ư? Được thôi, hãy chờ đến khi ngươi vượt qua được cửa ải cuối cùng cái đã."
"Ngươi thật khiến cho ta thất vọng quá! Ngay cả một chút lực lượng như vậy cũng không chịu nổi rồi sao? Chẳng lẽ cái gọi là ý chí của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi ư?"
"Không phải ta đang tra tấn ngươi, ta đang trợ giúp ngươi! Đương nhiên nếu ngươi xem đây là tra tấn, đó là tự do của ngươi. Sinh mệnh mới tự có tự do, đúng không?"
"Ngươi lãng phí tài nguyên trân quý của ta, tên rác rưởi này!"
"Ta không biết bước nào xảy ra vấn đề... Ngươi có cảm thấy chỗ nào không ổn không?"
"Ha ha ha, hôm nay khí sắc của ngươi rất tốt, xem ra chúng ta đang đi đúng đường rồi!"
"Ta có thể khoan dung cho thù hận, vô tri và nông cạn của ngươi. Nhưng có lẽ ngươi sẽ trở thành Linh tộc đầu tiên trên thế giới này, ngươi nên lý giải vinh quang này... con của ta."
"Con của ta."
"Con của ta..."
Vô số âm thanh như ác mộng, chìm chìm nổi nổi trong đầu.
Hùng Tam Tư tốn bao sức lực, mới đè được toàn bộ chúng xuống, bấy giờ mới lại nghe thấy âm thanh Thần Sơn.
Lần này tảng đá xanh khổng lồ bên cạnh Bất Lão tuyền đang ở ngay trước mặt.
Năm Nguyên Hy thứ 3922, Hạc Hoa Đình ngồi trên phiến đá xanh này, rơi xuống Bất Lão tuyền mà chết.
Khi ấy Chu Lan Nhược đang vội vàng khống chế Bất Lão tuyền, còn gã lưu lại dấu vết của chính mình trên phiến đá xanh nà.
Gã bước thêm một bước nhỏ cuối cùng, vì thế thấy được khắc ở góc dưới bên phải tảng đá xanh ! Tam Ác Kiếp Quân.
Nét chữ kia vặn vẹo, mới khiến người xem chú ý tới đó không phải vết đao.
Đó là một con bọ cánh cứng màu đen.
Ở đây ngoại trừ Thử Già Lam ra, e rằng không ai nhận ra được, nó chính là Tín trùng do Đại Bồ Tát Kỷ Tính Không của Hắc Liên tự tu luyện. Tượng trưng cho Phật pháp mới truyền ở thời đại mạt pháp!
Cũng mãi đến giờ phút này hắn mới biết Đại Bồ Tát nhà mình cũng có bố trí trên người Hùng Tam Tư, thậm chí còn tặng cả Tín trùng. Bản thân hắn đã hỏi xin rất nhiều lần, mỗi lần chỉ đổi được một cước đạp bay.
Hùng Tam Tư nâng tay phải lên, lòng bàn tay cũng có bốn chữ "Tam Ác Kiếp Quân", chẳng qua là màu trắng.
Gã đặt bàn ta lên đá xanh, để cho hai bên chữ khắc chồng lên nhau.
Sau đó gã nhắm mắt lại.
Vào giờ khắc này, Tín trùng năm Nguyên Hy thứ 3922 cùng với Tín trùng thời đại mới giao hòa một chỗ, có manh mối liên quan tới Tam Ác Kiếp Quân hưởng ứng trong thời không!
Trong thời đại mạt pháp im hơi lặng tiếng kia, Phật pháp tân truyền là truyền như thế nào?
Chỉ cần có một con Tín trùng tồn tại, kinh Phật chưa từng đoạn tuyệt.
Trong Yêu giới hiện tại , mọi manh mối liên quan đến Tam Ác Kiếp Quân, đã bị xóa bỏ hoàn toàn.
Cho dù Hùng Tam Tư âm thầm tiếp xúc với Hắc Liên tự, mượn lực lượng tình báo của Hắc Liên tự cũng không thể bắt được nửa điểm dấu vết.
Nhưng một ván cờ Thần Tiêu, có thể chứa đựng quá nhiều tưởng tượng.
Chính vì biết rõ đặc thù của vùng đất Thần Tiêu, Kỷ Tính Không mới có thể đưa ra Tín trùng, để Hùng Tam Tư có thể cảm ứng thời không, truy tìm dấu vết liên quan tới Tam Ác Kiếp Quân trong lịch sử.
Xây dựng Thiên Kiếp quật không phải chuyện một sớm một chiều. Tam Ác Kiếp Quân cần bắt lượng lớn yêu, ma, người, để bồi dưỡng chủng tộc hoàn toàn mới của hắn, không thể chỉ ra tay một lần hai lần.
Trong thời gian, tất có dấu vết.
"Thế nào, ngươi đã nhận được tin tức gì?"
Khuyển Hi Hoa hỏi.
Hùng Tam Tư chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt có một loại cảm xúc rất phức tạp.
"Quả nhiên..."
Gã nói.
"Quả nhiên?”
Lộc Thất Lang nói:
“Tam Tư huynh có được manh mối gì, cứ việc nói thẳng. Tam Ác Kiếp Quân làm ác như vậy, chúng ta đều không dung thứ. Dưới trướng Thái Cổ hoàng thành, sao có thể để yên cho kẻ vô pháp vô thiên, táng tận lương tâm như vậy tiêu dao?”
Dương Dũ cũng nói:
“Phật của ta có từ bi, nghe chuyện ác như vậy, cũng phải nổi trận lôi đình.”
Hùng Tam Tư hít một hơi thật sâu, giọng khàn đặc:
“Ta đã nghĩ hết mọi cách, trả giá rất lớn mới trốn thoát khỏi nơi đó. Nhưng thực ra ta chưa từng trốn thoát. Tử Vu khâu lăng chính là nhà ngục mới của ta. Tam Ác Kiếp Quân chính là Hổ Thái Tuế... Hổ Thái Tuế chính là Tam Ác Kiếp Quân!”
Lời vừa dứt, Lộc Thất Lang và Dương Dũ đều im bặt.
Hổ Thái Tuế là nhân vật thế nào?
Thiên Yêu đương thời, được Thái Cổ hoàng thành công nhận là chúa tể của Tử Vu khâu lăng, trong toàn bộ Yêu tộc cũng là tồn tại tựa như cột ngọc chống trời.
Thần Hương hoa hải có dám xen vào chuyện của hắn, Kim Cương Nộ Mục có dám trừng mắt nhìn hắn một cái.?
Hắn chính là Tam Ác Kiếp Quân kia ư?
Duy chỉ có Trư Đại Lực là hỏi trong lòng:
"Xin hỏi Đạo chủ, nếu như mây đen gió lớn, lý tưởng của Thái Bình đạo, còn có thể giữ được hay không?"
Thái Bình Đạo chủ ở thế giới gương thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
"Lòng đã hướng tới, có đâu không đến được."
Vì thế, Quỷ Sai Thái Bình tức giận mở miệng:
"Ai quan tâm hắn là Thái Tuế gì chứ! Thái Bình đạo ta tuyệt không dung thứ cho tên này! Mặc dù ta không làm được, trên ta còn có Long sai, Địa sai, Thiên sai, lại không được, còn có Đạo chủ! Tam Tư huynh, Càn khôn cũng có ý riêng, thiện ác đôi khi chẳng có báo, nhưng với việc này, Thái Bình đạo nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng!"
Thái Bình Đạo chủ ở thế giới trong gương muốn nói lại thôi.
Đừng nói Thái Bình Đạo chủ như hắn giờ còn đang vắt hết óc suy nghĩ về nhà, cho dù hắn thật sự ra tay với tư cách Thái Bình Đạo chủ, trước mặt Hổ Thái Tuế, chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng bằng lòng cho Hùng Tam Tư một lời giải thích. Tựa như trong khoảnh khắc Viên Tiểu Thanh chết đi, với tư cách thần linh hắn cũng rất muốn đáp lại Viên Lão Tây...
Nhưng lấy cái gì để cho đây?
Có lẽ hắn không nên tiếp tục hư cấu giả tưởng cho Trư Đại Lực, nhưng thái độ kiên định của Trư Đại Lực lại khiến hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Thái độ kiên quyết của Thái Bình Quỷ Sai khiến Sài A Tứ phải ngước nhìn. Những lời nói bộc lộ căn cơ của Thái Bình đạo cũng khiến đám yêu thêm phần kiêng dè.
Mà lúc này Chu Lan Nhược lại nói:
"Mạo muội hỏi một câu, Hùng đại ca dùng phương pháp gì lấy được manh mối, có thể bảo đảm chân thật, chính xác không? Ý ta là... Có thể lấy ra bày ra trên mặt bàn làm chứng cứ không?"
"Đương nhiên... là không! Cho dù ta có kiện cáo lên tới Thái Cổ Hoàng thành cũng không đòi lại được công bằng, điểm này thì trong lòng ta biết rõ ràng."
Hùng Tam Tư nói như vậy nhưng trong âm thanh lại không có quá nhiều cảm giác bất lực, chỉ chắp tay với Thái Bình Quỷ Sai:
"Chính nghĩa của Thái Bình đạo, trong lòng ta xin nhận. Nhưng lần này Hùng Tam Tư ta tới vùng đất Thần Tiêu chính là để tìm đáp án của mình, vốn không định mượn ngoại lực. Những năm này chinh chiến ở Tử Vu khâu lăng, trong lòng sớm đã hoài nghi, hôm nay được xác nhận xem như đã lấp đầy tâm bệnh. Từ nay về sau rửa hận trả thù... Chỉ dốc trọn đời ta, không cần phiền lụy đến người ngoài."
Lời nói này rất có khí phách.
Thử Già Lam không biết rốt cuộc Đại Bồ Tát nhà mình và Hùng Tam Tư có mưu đồ gì, nên không lên tiếng.
Chu Lan Nhược và Lộc Thất Lang, một người đại biểu Thiên Tức hoang nguyên, một người đại biểu Thần Hương hoa hải, không tiện tỏ thái độ với Thiên Yêu hàng xóm.
Trong lòng Trư Đại Lực đã hạ quyết tâm, không nói gì thêm.
Ngược lại Khuyển Hi Hoa có phần cẩn thận dè dặt nói:
"Hiện tại chúng ta... còn đi lên nữa không?"
Bầy yêu tựa như bừng tỉnh nhớ ra, ai nấy phục hồi tinh thần lại.
"Đương nhiên!"
"Tất nhiên phải đi lên thêm nữa!"
Trải qua bao khổ sở đến được bảo địa, trừ Chu Lan Nhược ra không ai được bảo vật gì, sao có thể dừng bước ở đây?
"Các ngươi đi đi!"
Viên Mộng Cực vẫy vẫy tay, nói:
"Viên Mộng Cực ta cả đời không tham danh lợi, thèm gì để ý mấy cái kho báu. Các ngươi tự tranh giành đi! Ta mệt rồi, ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút!"
Hắn thật sự mệt mỏi!
Những kẻ này ai nấy đều tâm địa độc ác, đầu óc linh hoạt, hiện giờ ngay cả Sài A Tứ cũng chẳng đơn giản, lại là Trì Vân Sơn thần, lại là thiên mệnh chi yêu gì đó. Ngay cả hạng áp chót cũng mất rồi!
Không có thủ đoạn của Thiên Yêu gia gia bên người, hắn có mấy cái đầu mà cắt? Chẳng qua bây giờ không có cách nào trực tiếp về nhà, lại liên lạc không được với Thiên Yêu gia gia, bằng không ngay cả cái cớ mệt mỏi hắn cũng lười chẳng muốn nói.
Đám yêu đều không mấy để ý.
Nhưng Chu Lan Nhược bình tĩnh nhìn lại:
"Ngươi muốn ở lại chỗ này một mình, nhìn Bất Lão tuyền của ta?"
Trong lòng Viên Mộng Cực giật thót một cái, chân vốn đã cong xuống, lại bật lên:
"Đi thôi, tuy không muốn tranh giành gì, nhưng thưởng thức phong thái oai hùng của mấy vị thiên kiêu một chút cũng là điều Viên mỗ mong muốn!"
Núi cao không thấy đỉnh, mây chồng chất lên mây.
Sau khi trật tự thời không được tái cấu trúc, ngay cả nguyên lực lượn lờ giữa thiên địa dường như cũng trở nên sinh động hơn một chút.
Yêu tộc trẻ tuổi đồng hành đều có tâm tư riêng.
Khương Vọng ở thế giới trong gương, một mình vắt óc suy nghĩ khả năng về nhà.
Trước mắt hắn nghĩ đến hai hướng.
Phương hướng thứ nhất, vẫn là vị Thế Tôn đã vào Yêu giới lưu lại truyền thừa Phật môn kia.
Tất cả mọi người đều biết Thế Tôn đã từng tới Yêu giới, nhưng liên quan tới việc vị này đi lại tự nhiên như thế nào, lịch sử lại không thấy ghi chép.
Chẳng lẽ vị này nghênh ngang đi ra Vạn Yêu Chi Môn, truyền xong pháp, lưu lại đạo, rồi lại nghênh ngang trở về?
Nếu nói Hành Niệm thiền sư còn có bố cục gì đó trên con đường về nhà, có lẽ có liên quan tới chuyện này...
Có một vị Đại Bồ Tát như Hành Niệm thiền sư, đốt thân ở thế giới Thần Tiêu này. Còn có ba bản kinh Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương mà ngài đã sửa chữa, cũng bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt.
Quan trọng nhất là, hiện tại mình đang nắm giữ Tri Văn chung trong tay, chính là một trong ba quả chuông tuyên pháp mà Thế Tôn mang theo bên mình năm xưa. Rất có thể sẽ có biện pháp khai mở con đường mà Thế Tôn năm đó đã đi.
Phương hướng thứ hai, vừa vặn là truyền kỳ Yêu tộc đã để lại thế giới này, Thần Tiêu Vương Vũ Trinh.
Vũ Trinh đã từng lẻn vào hiện thế, đi đến Thương Hải, móc nối với Long tộc. Chắc chắn hắn không đi theo Vạn Yêu Chi Môn, vậy sẽ là con đường nào? Có phải con đường kia ẩn giấu ở vùng đất Thần Tiêu hay không?
Hay phải nói là, phải làm như thế nào mới có thể đi lên con đường kia trong vùng đất Thần Tiêu?
Thần Tiêu thế giới này vạn loại trời sương tranh tự do, với lòng dạ của Thần Tiêu Vương, có lẽ cũng sẽ không để ý tới chuyện đường cũ của hắn bị ai tìm ra.
Con đường núi uốn lượn thẳng vào biển mây, trong lúc đang suy nghĩ, đám yêu đã đi tới một quảng trường rộng lớn.
Nơi đây dấu vết đục đẽo rõ ràng, quảng trường to lớn bị đục ra một hình bát quái.
Lúc này nhìn lại, đã không thấy được rừng cây cất giấu trùng trùng khảo nghiệm kia, tất cả mọi thứ lúc đến đều bị vùi lấp dưới biển mây tầng tầng lớp lớp.
Chính giữa quảng trường có một pháp đàn hình tròn khổng lồ, sụp đổ một nửa.
Một loại khí tức hoang cổ thê lương, ập đến trước mặt.
Phía bên phải pháp đàn có một cây cờ tàn, cột cờ lung lay sắp đổ, mặt cờ càng là rách nát chỉ còn vài sợi, hoàn toàn thấy không rõ đường vân. Ngược lại có thể thấy được vết máu đen đã trải qua năm tháng lâu dài.
Chính giữa pháp đàn bày một cái đại đỉnh ba chân tai vuông bằng đồng xanh.
Hình khắc trên thân đỉnh đã sớm mờ nhạt, từng mảng lớn gỉ sét như bị cố ý bôi lên.
Bên trong đỉnh tích trữ một lớp tro đen dày đặc, giữa tro đen ẩn chứa điểm sáng lúc ẩn lúc hiện. Tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhen nhóm, lại tựa hồ vĩnh viễn không thể bùng cháy.
Mấy vị Yêu Vương xung quanh, bất luận xuất thân từ Cổ Nan sơn, Hắc Liên tự, hay là Thần Hương hoa hải, tất cả đều lập tức cúi mình quỳ lạy.
Những kẻ không hiểu biết như Sài A Tứ, Trư Đại Lực, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm này cũng đại khái đoán ra được điều gì, đương nhiên cũng quỳ xuống.
Nơi này lại có một tòa Thiên Yêu pháp đàn bị hủy hoại!
Thiên Yêu pháp đàn không phải là sản phẩm từ xưa đã có, nó sinh ra ở thời kỳ đầu thời đại thượng cổ. Mỗi khối đá vuông dựng lên nó đều mang theo sắc máu.
Sau khi tàn quân Yêu tộc bị nhốt vào Thiên Ngục, vị Yêu Hoàng cuối cùng của thời đại viễn cổ dùng một trăm lẻ tám viên Yêu Mệnh Bảo Châu cố định địa phong thủy hỏa, mở ra thế giới hỗn độn này, mở ra khả năng sinh sống.
Nhưng "Khả năng", không có nghĩa là "tất nhiên".
Chính là từng tòa Thiên Yêu pháp đàn thiêu đốt, biến phần khả năng này thành hiện thực, chân chính sáng tạo ra kỳ tích sinh mệnh.
Thiên Yêu pháp đàn sáng tạo ra thế nào?
Sau khi tập hợp tất cả tài liệu xây pháp đàn, có một vị Thiên Yêu đứng ra, đứng ở chỗ cao nhất... dùng huyết nhục làm dầu thắp, lấy xương cốt làm bấc đèn, lấy hồn phách làm lửa đèn... mở một lỗ trên đỉnh đầu, đốt lên từ thiên linh.
Đốt ra Thiên Đăng của chính mình!
Lửa này có thể cháy một ngàn hai trăm chín mươi sáu năm, gió thổi chẳng tắt, mưa rơi không ngừng. Cho dù Thiên Yêu tử vong trong quá trình này cũng sẽ không ảnh hưởng đến hào quang của nó.
Một vị Thiên Yêu tự thiêu đốt toàn bộ bản thân, đủ để thắp sáng Hỗn Độn.
Cho nên từ xưa đến nay, mỗi một tòa Thiên Yêu pháp đàn xuất hiện, đều là một vị Thiên Yêu hy sinh!
Cho đến khi Yêu giới đã hoàn toàn định hình, mới không còn Thiên Yêu pháp đàn mới được xây thành. Nhưng mỗi Yêu tộc đều cần biết rõ, phải hy sinh như thế nào mới nuôi dưỡng nên sinh cơ của thời đại này.
Xét trên góc độ nào đó mà nói, có thể nói Thiên Yêu pháp đàn là biểu tượng tinh thần của Yêu tộc.
Cho nên Nhân tộc công kích Yêu tộc thường coi “tìm pháp đàn” là mục tiêu chiến lược quan trọng nhất. Cái gọi là "Hủy một tòa pháp đàn, diệt hùng tâm vạn kẻ, thượng sách trong chinh phạt!"
"Đây là pháp đàn của vị tiên hiền nào? Vì sao lại ở chốn này?"
Bái lạy xong, Thử Già Lam đứng dậy hỏi.
Tại Yêu giới, cho dù là Thiên Yêu pháp đàn đã bị hủy hoại triệt để cũng sẽ được bảo vệ kỹ lưỡng. Trừ phi đã bị Nhân tộc phá hủy, lại trải yêu cốt, xây đại thành.
Đám yêu quái đều lắc đầu.
Chu Lan Nhược nói:
"Có lẽ muốn mượn khả năng vô hạn của Thần Tiêu thế giới, đặt ở chỗ này chờ đợi khôi phục..."
"Không đúng."
Lộc Thất Lang như nảy sinh linh cảm gì đó, mày kiếm nhướng lên, bước lên tòa Thiên Yêu pháp đàn đã bị hủy hoại một nửa, đến gần cái đỉnh đồng xanh tai vuông ba chân kia, đưa tay vuốt ve thân đỉnh một cách tỉ mỉ, trầm ngâm nói:
"Cái này hình như... là di thể của Vũ Trinh Đại Tổ."
"Vũ Trinh?!"
Viên Mộng Cực quả thực giật nảy mình.
Thần Tiêu Vương Vũ Trinh đi tới Hỗn Độn hải xa xôi, thực ra đã chết từ lâu?
Chết ngay trong thế giới Thần Tiêu mà hắn lưu lại?
Giờ phút này nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.
Dương Dũ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi:
"Ngươi nói, thân thể của hắn đốt thành cái đỉnh này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận