Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 815: Đại bá phụ nghĩa bạc vân thiên

Đến ngày hôm nay, ở Lâm Truy, Trọng Huyền Thắng là ai, đã không cần phải giới thiệu nhiều.
Người có ngu cũng biết, sức nặng câu nói của Trọng Huyền Thắng và sức nặng câu nói của Trọng Huyền Minh Quang khác biệt bao nhiêu. Cùng là mang họ Trọng Huyền, nhưng Trọng Huyền Minh Quang hoàn toàn không có tư cách đại diện cho Trọng Huyền gia.
Trọng Huyền Thắng cười rất tươi, giọng rất hiền hòa, nhưng cái “sức ép" kia, đám người già trẻ con ở đây không thể nào chịu nổi.
Có thể nói cả Lâm Truy này, chẳng có bao nhiêu người chịu nổi.
Dù Trọng Huyền Minh Quang có hứa hẹn cho thật nhiều bao nhiêu đi nữa, thì cũng không nổi.
"A Thắng, cái này là ngươi không đúng mà, sao lại nói là người ta ép ngươi?"
Trọng Huyền Minh Quang lập tức nhảy ra, cậy già lên mặt: "Người ta không sống nổi nữa, chẳng phải chúng ta phải chịu trách nhiệm hay sao?"
Nói ông ta ngu, thì ông ta lại có chút thông minh vặt, biết làm thế nào để đối phó người.
Nói ông ta thông minh, thì ông ta lại thật sự là ngu xuẩn! Muốn đối phó nhưng cách đối phó lại không đúng.
Đám người này tới Hà Sơn biệt phủ khóc nháo, đâu phải chỉ làm mất mặt một mình Trọng Huyền Thắng. Nói nghiêm trọng lên, thì chính là hắt nước bẩn vào cả Trọng Huyền thị.
Tới Hà Sơn biệt phủ khóc lóc kêu nháo, chính là khiêu khích tất cả những người có ăn chia chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân.
Nhưng mà dù nói thế nào, thì đây cũng là một người phụ thân, vì nhi tử bị nhốt trong Tắc Hạ trong học cung bế quan tu hành, làm một chút cố gắng và giãy giụa.
Thấy thanh thế của Trọng Huyền Thắng càng ngày càng tốt, còn lấy được thần thông cao cấp Pháp thiên tượng địa, Trọng Huyền Minh Quang rất lo chức gia chủ sẽ được quyết định trước khi Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ học cung.
Mặc dù có lẽ ông ta không làm gì, mới là tốt nhất đối với Trọng Huyền Tuân.
Ông ta rất tin tưởng con trai mình, rất hãnh diện vì Trọng Huyền Tuân, nhưng ông ta lại không biết, Trọng Huyền Tuân đáng sợ tới mức nào. Chỉ cần một cái tên này, đã đủ cho mọi người chờ đợi. Kết quả thế nào không ai biết nổi.
Ông ta chả biết cái gì hết.
Có lẽ còn cảm thấy, Trọng Huyền Tuân được bao người chú ý, người có công lớn nhất chính là ông ta.
"Bá phụ nói đúng, nên phụ trách. Trọng Huyền gia chúng ta nhất định sẽ phụ trách."
Trọng Huyền Thắng đối với Trọng Huyền Minh Quang cung cung kính kính, hắn không có lý do gì không cung kính người bá phụ này, thậm chí hắn còn hy vọng người bá phụ này thật là vui vẻ, sống lâu năm trăm tuổi.
"Nhưng mà, chuyện này tạm thời để lại được không? Để tiểu chất xử lý chút chuyện nhà trước đã."
Hắn xoay người nhìn hai người canh cửa, giọng hiền hòa: "Chức trách của các ngươi là gì?"
Hai người trố mắt nhìn nhau, không dám không đáp, nơm nớp lo sợ nói: "Giữ cửa cho công tử."
"Vậy các ngươi đã làm được chưa?" Trọng Huyền Thắng nhàn nhạt hỏi.
Giọng không nặng nhưng như núi cao đè xuống.
Hai người coi cửa mặt như màu đất, quỳ sụp xuống đất.
Một người giải thích: "Là do Đại gia đưa họ vào, chúng tiểu nhân không dám cản."
"Không cần giải thích với ta." Trọng Huyền Thắng khoát tay chặn lại: "Trọng Huyền gia ta bao đời ra chiến trường tranh công, trị gia như trị quân, các ngươi mang chức trách đó, mà ngay cả hô một tiếng truyền đạt cũng không có, cứ thế dám thả người đi vào. Sao ta còn dám giao cửa nhà mình cho các ngươi? Đến hậu viện lãnh phạt đi!"
"Dạ!"
Hai người canh cửa sợ hãi rời đi.
Trọng Huyền Minh Quang vốn tới là để làm khó dễ, nhưng chẳng biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ thằng chất nhi mập quản lý phủ đệ xong, nhất thời quên béng luôn muốn nói gì.
Nhóc mập này hình như trưởng thành thật rồi. ông ta nghĩ.
Trong tích tắc hoảng hốt ấy, ông ta chợt như nhìn thấy đường sáng.
"Thôi." Ông ta mất hứng nói, định dẫn người rời đi, tha cho thằng cháu mập.
Nhưng lại nghe thấy Trọng Huyền Thắng nói: "Chuyện này giải quyết dễ mà!"
Dễ giải quyết?
Trọng Huyền Minh Quang lại nổi bực. Đây là ‘kế sách’ ông ta vắt hết óc mới nghĩ ra, mà nó lại dám coi thường như thế?
"Ngươi nói nghe xem!" Ông ta xụ mặt, nặn ra vẻ uy nghiêm: "Nếu không công bằng, bá phụ sẽ không đồng ý với ngươi đâu."
Trọng Huyền Thắng cười: "Được mà."
"A!"
Phía hậu viện chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết, hẳn là hai người canh cửa kia đang bị phạt.
Tiếng kêu đau ghê đến mức làm người nghe ê cả răng.
Mí mắt Trọng Huyền Minh Quang giật giật, khỏi nói đến đám người bị ông ta xúi giục tới kia, ai nấy rõ ràng là đều bối rối.
"Chư vị".
Trọng Huyền Thắng không hề bị tiếng kêu thảm thiết kia ảnh hưởng, quay qua nhìn đám người già trẻ con được Trọng Huyền Minh Quang mang tới, sắc mặt bình thản như thường: "Cuộc sống của các ngươi khó khăn, là bổn công tử sơ sót, chuyện này nhất định sẽ xử lý. Người đâu!"
Một nam tử áo đen hờ hững đi vào, đứng vào cạnh hắn.
"Ai tới ghi chép lại cho ta, mỗi người tên họ là gì, là thân nhân của ai, ra mặt cho ai, không được để sót người nào nghe chưa."
Tiếng kêu thảm thiết từ hậu viện vẫn không ngừng vọng tới, nhưng chẳng ảnh hưởng tí nào đến việc phát hiệu lệnh của Trọng Huyền Thắng.
Nhất là nam tử áo đen kia, là ảnh vệ của Trọng Huyền Thắng, quét mắt một vòng, cứ như đang nhìn người chết, làm gì giống người ghi chép, rõ ràng giống như sát thủ!
"A Thắng." Không ngừng nghe tiếng kêu thảm thiết, Trọng Huyền Minh Quang cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Không thể trách người canh cửa, là do bá phụ mạnh muốn vào phủ, họ làm sao mà dám cản! Ngay cả chính ngươi ra giữ cửa, cũng không cản được bá phụ mà!"
"Bá phụ nói đúng." Trọng Huyền Thắng cười rạng rỡ: "Thôi nể mặt bá phụ, hôm nay ta không giết họ."
Nghe thấy thế, người nào người nấy lạnh toát. Quy củ của Trọng Huyền gia nghiêm khắc như thế?
Chỉ không canh cửa tốt, không cản được Trọng Huyền đại gia, là phải bị chém đầu? Bị đánh thảm như vậy, là đã nể mặt Trọng Huyền đại gia rồi?
Đám người đứng trong viện kinh hồn bạt vía, Trọng Huyền Thắng nhìn bọn họ, mặt vẫn mang nụ cười, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh run người: "Không muốn bị giữ lại, bị xử lý, thì phối hợp cho đàng hoàng. Bổn công tử sẽ kiểm tra từng cái một, nếu là thật, mỗi nhà sẽ được tặng trăm lượng bạc, đưa đến tận cửa nhà, giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn!"
"Ai dô, xem trí nhớ của ta này!" Một ông lão đột nhiên giật mình như nhớ ra: "Quên thu gặt lúa rồi, đúng là già rồi già rồi, ta phải nhanh đi về nhìn một cái."
Vừa nói vừa nhanh nhẹn xoay người, vội vã đi về phía cửa ra vào.
Cũng không biết đang ngày xuân như này, lấy đâu ra lúa để mà gặt.
Đùa à, bị tên công tử mập này ghi tên lại, sau này còn sống được hay sao? Dù cho có bạc, cũng e không còn mạng để mà xài!
"Tiểu quai quai, không phải ngươi muốn mua đồ chơi bằng đường ăn hả? Mau đi thôi, tới chậm người ta dẹp quầy đó." Một đại thẩm ôm đứa trẻ, chạy ra khỏi sân.
Nhất thời, người đứng đầy sân bày ra đủ thứ lý do muôn hình vạn trạng, như chạy trốn chạy hết ra ngoài.
Trọng Huyền Thắng có muốn cản cũng không ngăn được: "Này, đừng đi, ta đại diện cho Trọng Huyền gia trả bạc cho mà!"
Hắn còn giậm chân nhích nhích đi qua: "Các ngươi bỏ đi như vậy, làm sao ta trả lời với bá phụ nghĩa bạc vân thiên của ta được?!"
Trọng Huyền Minh Quang có ngây thơ hơn nữa, lúc này cũng nhận ra mình buồn cười, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Nét mặt Trọng Huyền Thắng theo đám người tản đi, từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn cái sân đã trống trơn, lạnh nhạt phân phó: "Đi theo bọn họ, tra rõ họ là ai, nhà ở đâu, là người nhà ai."
Ảnh vệ chỉ trung thành với hắn lĩnh mệnh rời đi.
Trọng Huyền Minh Quang nổi giận: "Ngươi muốn làm gì? Bọn họ đều là do ta tìm tới, ngươi còn muốn tìm căn nguyên của họ à? Muốn trả thù, thì ra tay với bá phụ ngươi này!"
Hèn gì người ta bảo ông ta là gối thêu hoa, giận lên một cái, là ngay cả bản thân cũng không biết che giấu.
"Đại bá." Trọng Huyền Thắng vẫn cung kính như cũ: "Ngài đừng nổi giận. Ta đâu có định làm gì họ đâu, ta chỉ muốn sắp xếp cho họ thôi, sắp xếp thật là thích đáng. Danh tiếng của Trọng Huyền gia, há có thể khinh thường?"
Hắn thở dài: "Ngài dính phải đất bùn, chất nhi phải giặt quần cho ngài chứ."
Trọng Huyền Minh Quang nhất thời nghẹn họng.
Trọng Huyền Thắng lại nói: "Vào phòng uống ly trà nhé? Cũng để ngài suy nghĩ xem, phải giải thích với gia gia thế nào."
Trọng Huyền Minh Quang liếc một vòng, ngoài mạnh trong yếu: "Ta giải thích cái gì!"
"Chuyện mới vừa rồi đó." Trọng Huyền Thắng vẫn là cười híp mắt: "Ta đã sai người đi báo cho gia gia biết rồi. Bá phụ hiếu thuận như vậy, chắc chuyện trong nhà, sẽ không dối gạt gia gia đâu ha?"
Trọng Huyền Minh Quang sẽ không dám báo cáo láo, hắn đây là dùng cách của người, để trả cho người.
"Ngươi!" Trọng Huyền Minh Quang chỉ tay nửa ngày, cuối cùng không rặn ra được chữ thứ hai, phất ống tay áo bực tức rời khỏi.
Yên lặng đứng một bên xem hết câu chuyện chẳng có gì thú vị náo nhiệt, Khương Vọng lắc đầu quay về phòng.
Lúc rời đi, hắn nghe thấy Trọng Huyền Thắng nói, giọng điệu rất ư là chân tình thật ý, xúc động tâm can.
"Thật hy vọng Tuân ca của ta, sẽ thừa kế ba phân tài trí của bá phụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận