Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1830: Biển trúc sóng triều

Khi Thôi Nhất Canh rút kiếm ra, lá trúc xung quanh như ngừng đung đưa.
Tất cả khí thế bén nhọn, bất an, đau đớn kia dường như đều bụt tắt trong giây phút ấy.
Từng vết kiếm cắt ngay, cũng khuất phục vì lưỡi kiếm.
Thôi Nhất Canh có một đôi mắt không to cũng không nhỏ, ánh mắt khi hắn ta nhìn Khương Vọng cũng chẳng khác gì nhìn một cây trúc.
Hắn ta tựa như đang tìm tòi nghiên cứu thứ gì đó, lại như đang tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Tay cầm kiếm vững chắc ổn định.
Tất cả mọi thứ trong mắt của người ngoài đều thong thả từ tốn.
Ngón tay hắn ta dần dần phát lực, từng sợi kinh lạc hiện lên trên đôi bàn tay gầy guộc.
Chuôi kiếm bằng gỗ kia cứ như có sinh mệnh, từ từ lớn lên trong lòng bàn tay của hắn ta.
Hắn ta từ tốn rút kiếm ra khỏi vỏ, cứ như rút xương cốt ra khỏi thân thể mình. Máu, mồ hôi và cả sự kiên trì của hắn đã ngày ngày đêm đêm thẩm thấy lên lưỡi kiếm ấy, hun đúc ngay mũi kiếm.
Trong một khắc ấy, thậm chí Khương Vọng đã liên tượng đến cảnh Triệu Nhữ Hành rút thiên tử kiếm ra.
Nó sao có thể là một thanh kiếm cho được?
Quá trình rút kiếm ra khỏi vỏ ấy, chẳng khác nào đang hun đúc cả một đời người.
Mà trường kiếm xuất vỏ, như một kết quả của cuộc đời.
Mười năm, hai mươi năm, bắt đầu khi tóc còn ba vá chởm đào… Sương thu trăng xuân, gió hè tuyết đông, từng giờ từng khắc, Thôi Nhất Canh chỉ luyện duy nhất một kiếm này.
Chưa từng ngơi nghỉ.
Kiếm trong tay hắn ta, tên là “Nhất Tâm”.
Đọc sách thánh hiền, một lòng tu kiếm.
Cũng trong lúc ấy, biển trúc như dạt dào, lại yên lặng giữa đất trời, không một tiếng động.
Trăm ngàn lá trúc, toàn bộ như ngưng vào kiếm ý.
Một kiếm đơn độc mà đến.
Xé toạc không khí, chém nứt không gian, khiến người ta mở mang tầm mắt.
Những thứ từng nhìn thấy, từng vượt qua, từng gặp được, đều bị nó bổ vỡ tan tác!
Khương Vọng phát hiện ra bản thân mình không có khả năng hóa giải một kiếm này!
Nếu nói về kiếm thuật, hắn ta coi như đã đi vào cảnh tuyệt đỉnh. Xét đến chuyện hóa giải kiếm khí thành tơ, hắn ta càng ở phía trên cao hơn.
Nhưng hắn thì lại không có khả năng dù một kiếm thuần túy để tiếp một chiêu này.
Danh môn chân truyền như Ninh Kiếm Khách, sở tu tuyệt kiếm thuật, mỗi một môn đều đáng xưng tuyệt đỉnh kiếm thuật. Nàng đem mỗi một môn tuyệt kiếm thuật, đều luyện đến cảnh giới tận cùng hiện thời.
Nhưng Ninh Kiếm Khách cũng ngăn không nổi nhát kiếm này.
Bởi có những kiếm thuật ở trên tay người nhất định, có thể xông phá cực hạn.
Ninh Kiếm Khách tu luyện là kiếm thuật của tiền nhân.
Thôi Nhất Canh tu luyện lại là kiếm thuật của bản thân, hơn nữa đã đạt đến cực cảnh.
Cái gọi là con đường cao nhất nơi tuyệt đỉnh.
Là cảnh sắc khó mà thấy được của cảnh giới này.
Chỉ có khi chân chính quán triệt bản thân mình, chân chính cảm ngộ ý giả xung quanh, mới có thể đạt được bước này.
Nhát kiếm vô cùng thuần túy ấy từ đối diện mà đến, trong cảm nhận thị giác, tựa hồ cả thế giới đều chìm vào hắc ám - đó là vì nhát kiếm này đã chém tầm mắt thành mảnh vụn.
Tuy trước mắt chẳng thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận nhát kiếm này.
Sự sắc bén của nó, sự kiên quyết của nó, của mũi nhọn của nó.
Không thể tránh né, chẳng thể ngăn cản.
Vì đã đến gần.
Thế kiếm cũng quét đến.
Có ánh sáng thần thông của ngũ phủ, có phục quang của diệu vu.
Có lưu hỏa cháy quanh thân.
Có gió sương phong trần nghênh đón.
Có đôi mắt ánh lên kim sắc kì dị, kiếm quang phản chiếu rọi sáng.
Dưới góc thiên phủ, có người kiếm tiên!
Toàn thân Khương Vọng bao phủ trong một thứ huy hoàng khó tả, thế, ý, thuật, đạo, khí... thống hợp thành tuyệt đỉnh kiếm ý. Lần đến khiêu chiến này, mới biết thế nào là thiên ngoại hữu nhân.
Cái gọi là kiếm tiên nhân giả, kiếm diễn vạn pháp chi thần thông.
Vốn chính là thống nhất toàn bộ thần thông hữu cực của mình, cũng nhờ thần thông tăng trường mà bản thân trưởng thành.
Khương Vọng ngày hôm nay.
Một mình ở Sơn Mạch Ngột Yểm Đô, dốc lòng ngộ đạo.
Thấm nhuần Sơn Hải Cảnh, phủ Hoài Quốc Công, đều là những thu hoạch của Khương Vọng.
Lấy thuật phá thuật, đánh nát nhân tâm là con đường phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Lấy kiếm làm thân, hóa ra một kiếm có thể điên đảo chúng sanh, phong mang vô tận như thế!
Nhánh trời trụ cột đều đã ngắt.
Nhưng nên làm thế nào? Lại phải làm thế nào?
Vây trong suy sụp, tuyệt đại nhân gian!
Hắn chẳng có cách nào có thể thắng kiếm thuật trước một kẻ một lòng có kiếm như Thôi Nhất Canh.
Nhưng Thôi Nhất Canh với tinh thuần thuần một kiếm này, cũng có một phương thức ứng đối thỏa đáng - dốc hết sức lực, bùng nổ tuyệt đối, một lòng xuất kích.
Một lực đánh tan, dùng đại chùy đấu với mũi kiếm.
Cả một biến trúc, vào giây phút Khương Vọng xoay người phản kích, như đồng loạt tấn công. Kiếm ý khủng bố giăng trải khắp nơi, như gió lốc gào thiết, chém đến phía eo của Thôi Nhất Canh!
Nhưng những chiếc lá trúc kia, nhất nhất chỉ về phía Khương Vọng.
Chỉ có mình Thôi Nhất Canh là kiếm tâm.
Một lòng dùng kiếm, tương tư tương ngộ.
Thậm chí kiếm khí còn xuất hiện trước cả khi mũi kiếm đâm đến, âm thanh réo rắt như ngàn con chim tước cùng hòa giọng... Đúng là kiếm khí sắc bén.
Không.
Hai thanh thiên hạ danh kiếm vẫn chưa gặp nhau.
Trong giây phút chưa được trong tít tắt, Thôi Nhất Canh bỗng nhiên ngừng lại.
Một bước của hắn ta, lại quay về "không".
Hắn ta từ một người điều khiển kiếm sắc bén, như muốn chém hết kiếm khách trong thế gian này bất chợt thối lui về thế ngoại, cô lập bản thân, tựa như chưa từng tồn tại.
Rồi hắn ta từ từ cho kiếm vào lại vỏ, động tác thong thả đến kỳ lạ.
Hắn ta đã nhìn thấy kết cục khi hai kiếm chạm nhau, cho nên không cần tiếp tục nữa.
Hắn ta chỉ có một kiếm này, thắng bại đều đã phân.
Có đôi khi, thu kiếm còn cần nhiều dũng khí hơn rút kiếm, cũng khiến người ta cảm thấy có năng lực hơn.
Phía đối diện hắn ta.
Khương Vọng huy động tột cùng ý niệm kiếm pháp, đẩy ra Khuynh Thiên Chi Phong, khống chế kiếm ý vô cùng khủng bố...
Cuối cùng lại là khẽ nhấc lên, mũi kiếm Trường Tương Tư khẽ rung, như mặt hồ thu gợn sóng, khơi dậy một đóa kiếm hoa dệt từ kiếm ý kiếm khí.
Kiếm hoa bán trong suốt, chiếu rọi lưỡi kiếm như sương tuyết.
Cánh hoa từng mảnh từng mảnh điêu tàn.
Và mọi thứ huy hoàng về thế kiếm, cũng theo đó tiêu tán như mây khói...
Hắn thu kiếm vào vỏ.
Có điểm tương tự với Thôi Nhất Cánh.
Hai thanh danh kiếm trong thiên hạ đều chợt yên tĩnh lại.
Những thân trúc cong queo lại đứng thẳng, những lá trúc sắc nhọn, tất nhiên cũng đã biến mất vẻ bén nhọn của mình.
Lúc này mới có gió thổi tới.
Thế là xào xạc, xào xạc...
Biển trúc như sóng triều dập dờn.
"Ngươi thắng." Thôi Nhất Canh từ trạng thái "tịch" bước ra, rất bình tĩnh nói: "Có cần ta thông qua thư viện tuyên bố với thiên hạ không?"
Khương Vọng rất nghiêm túc nói: "Lần này đến đây chỉ để tỷ thí, không phải vì danh tiếng. Thiên hạ sẽ không ai biết kết quả trận đấu này đâu."
Thôi Nhất Cánh chỉ "ồ" một tiếng.
Quả thực đó không phải điều gì quan trọng.
Khương Vọng liền chắp tay với hắn ta: "Xin cáo từ."
Với một người như vậy, không nên lãng phí thời gian của họ, đó chính là tôn trọng lớn nhất với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận