Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1574: Lông mày như liễu, mắt như trăng (1)

Hung Đồ đến biển thì thấy Trọng Huyền Tuân bị thương nặng không thể tả.
Thế là lão tức giận bừng bừng, chỉ tay vào Lưu Vũ, trưởng lão hộ tông Điếu Hải Lâu và nói: “Điếu Hải Lâu cần phải bồi thường cho mối hận này.”
Lưu Vũ đáp lại: “Người có si ngu hiền tiếu, mệnh có họa phúc tự chịu.”
Thế là đánh nhau.
Lão nâng quyền đánh bại Lưu Vũ ở Tinh Châu đảo.
Sau đó lại đánh thắng Đặng Văn.
Cuối cùng đánh bại Hải Kinh Bình.
Điếu Hải Lâu có tám trưởng lão hộ tông, đều đạt đến Thần Lâm.
Vậy mà Hung Đồ đánh bại ba người liên tiếp, khiến những người còn lại đều cố gắng trốn tránh.
Lưu Vũ ho ra máu nói: “Ở trên Cận Hải quần đảo, Thần Lâm không thể hung ác. Nếu không phải nể nghĩa cũ của Phù Đồ, sao Hung Đồ có thể trở về.”
Hung Đồ tiếp lời: “Có lý!”
Thế là Hung Đồ triệu Cát Thọ đao từ phía tây đến, chém ra biển gầm, thăng cấp Động Chân ở trước muôn người!
Lúc này Tịnh Hải trưởng lão Từ Hướng Văn đang ở đó.
Hung Đồ lại đến mà không nói.
Trực tiếp leo lên trời, khiêu chiến với Sùng Quang chân nhân - đệ nhất trưởng lão Điếu Hải Lâu.
Song phương chiến đấu ở cửu thiên.
Đại chiến ba ngày ba đêm thì giông tố mới ngừng.
Cánh tay trái của Hung Đồ bị đứt, nhưng vẫn cười ầm ầm rời đi.
Mọi người tưởng rằng Hung Đồ bại trận.
Nhưng Sùng Quang chân nhân than thở rằng: “Ta đã mất mười ba năm tuổi thọ!”
Thế là họ phải lấy Trầm Hải Bích Tinh ra bồi thường cho Trọng Huyền Tuân.
“Cận Hải Chí”.
Trong không gian Tinh Hà, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện nhau.
Tất nhiên không phải chuyện Trọng Huyền Trử Lương giương oai ở Cận Hải quần đảo mới xảy ra hôm nay, chỉ là hôm nay mới nghe Trọng Huyền Thắng kể.
Khương Vọng vừa vùi đầu đi đường, vừa tu hành và học lịch sử, vậy nên cũng bỏ lỡ rất nhiều biến động bất ngờ.
“Đao của Định Viễn Hầu thật sự có thể cắt tuổi thọ sao?” Khuôn mặt Khương Vọng hiện lên vẻ kinh sợ.
Trọng Huyền Thắng liếc mắt: “Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao lão nhân gia lại nấn ná ở Thần Lâm cảnh lâu như vậy? Vào lúc Tề - Hạ tranh bá, ngài đã đạt tới cảnh giới Thần Lâm rồi, tuy không nổi danh nhưng thật ra những người cùng cảnh giới khó có thể sánh bằng. Sau khi Tề - Hạ tranh bá, lại càng là đệ nhất Đông vực! Thực ra mài giũa nhiều năm như vậy là vì đạo đồ quá mạnh, khó nắm bắt chính xác. Nếu tùy tiện phá cảnh, có khi còn bị hụt.”
“Vậy lần này…”
“Nhiều năm qua như vậy, cũng đã toàn vẹn rồi. Chỉ là thúc phụ lão nhân gia nói rằng, Cát Thọ đao không thể xuất hiện một cách vô danh, vẫn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp. Lúc đầu còn hi vọng biểu hiện trên chiến trường Tề - Dương, đáng tiếc Dương Kiến Đức lại sa vào ma công…” Trọng Huyền Thắng nói:
“Lần ra biển này, thứ nhất là ra mặt vì đường huynh của ta, thứ hai là để áp chế thế lực của Điếu Hải Lâu. Tiện cả việc nhà việc nước, ngài ấy cũng tiến tới Động Chân luôn.”
Nguy Tầm vừa mới tập hợp cường giả đánh lén Vạn Đồng, thanh thế tăng mạnh. Dựa vào sự quyết đoán của Trầm Đô chân quân, mà chống đỡ một Trấn Hải Minh thì còn lâu mới đạt được kỳ vọng như khi thành lập.
Ngay sau đó Trọng Huyền Trử Lương đến Điếu Hải Lâu làm ầm ĩ…
Tề quốc thực sự chèn ép Điếu Hải Lâu mà không nương tay chút nào, không cho nghỉ ngơi lấy sức một đêm, thực sự là chèn ép cả ngày lẫn đêm mỗi năm.
Nếu lần này Hung Đồ không làm tốt, Tề quốc cũng sẽ có hành động khác.
Thế nhưng chắc chắn sẽ không hợp tình hợp lí bằng việc Hung Đồ ra tay, làm đến mức lòng người rung động.
Hung Đồ ra mặt cho chất nhi của mình, không một ai tìm ra điểm bất hợp lý.
Mà lão là Thần Lâm vô địch không đối thủ, nói thăng cấp Động Chân là thăng cấp, mới đạt đến Động Chân đã giao chiến Sùng Quang - đệ nhất chân nhân ở quần đảo ven biển…
Uy thế dữ dội như vậy, sao người dân ven biển không sợ hãi cho được.
Nhớ lại mỗi khi được cọ xát chỉ điểm, cảm giác càng nhìn lên càng thấy cao xa khi đối mặt với Trọng Huyền Trử Lương kia, Khương Vọng cảm khái nói: “Mới bước vào Động Chân đã có thể thắng Sùng Quang chân nhân, Hung Đồ đại nhân thật sự khiến người ta ngưỡng mộ như núi cao.”
“Đến Động Chân cảnh, là đã hiểu thế giới này. Nào có cái gọi là năm tháng dài lâu, chỉ có đạt giả vi tiên.”
Trọng Huyền Thắng lắc đầu:
“Có điều, thúc phụ nói nhài cũng không được coi như thắng. Dù sao thì tu vi càng cao, nhục thân càng mạnh, một khi bị tổn hại thì việc khôi phục như cũ sẽ càng khó khăn hơn. Lão nhân gia bị đứt một cánh tay ở Động Chân cảnh, cũng không khá hơn so với việc mất mười ba năm tuổi thọ là bao… Đương nhiên triều đình sẽ đền bù phần tổn thất này.”
Đây chính là ưu thế của xuất thân.
Dù bây giờ tu vi của Trọng Huyền Thắng dưới Khương Vọng, nhưng sự hiểu biết về cảnh giới tu hành vẫn vượt xa Khương Vọng.
Đôi câu vài lời mà Trọng Huyền Trử Lương nói với gã, cũng là kiến thức tu hành hiếm thấy đối với Khương Vọng.
Thực ra câu thần dược làm người chết sống lại cũng không hiếm thấy, nhưng những thứ đó chủ yếu là nhắm vào người bình thường.
Cốt nhục mệnh hồn của người tu hành cũng đã được tu luyện tới một mức độ nhất định, một khi bị tổn thương thì linh dược thông thường vốn không thể cứu vãn.
Người tu hành càng cường đại, cái giá cần phải trả khi bị tổn thương cũng càng lớn.
Như lúc trước Cô Hoài Tín - chân nhân Điếu Hải Lâu chuẩn bị cứu sống Quý Thiếu Khanh ngay tại chỗ, đó chính là pháp đàn và rất nhiều vật liệu. Nếu như muốn cứu một người bình thường vừa mới chết, chỉ cần không phải hồn phi phách tán thì Cô chân nhân chỉ cần tùy tiện tìm một ít linh dược là được.
Nhưng nếu là tu sĩ Thần Lâm cảnh chết trận, chắc chắn Cô chân nhân không thể cứu vãn.
Đương nhiên Khương Vọng cũng biết kiến thức này, không chỉ vì tu hành lâu ngày mà tích lũy dần sâu hơn, quan trọng hơn là chính hắn cũng từng trải nghiệm cảm giác cụt chi, cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc…
Chỗ thiếu hụt của hắn là cái câu thuận miệng của Trọng Huyền Thắng:
“Động Chân cảnh, chính là hiểu thế giới này” .
Trọng Huyền Thắng biết những thứ này, nhưng hắn không biết.
Khương Vọng lắc đầu:
“Ta không thể tưởng tượng về sự cường đại của cảnh giới đó, vẫn nên tán gẫu về vài thứ mà ta có thể hiểu đi.”
Lúc trước Sùng Quang chân nhân dẫn hắn đi Mê giới, đến nay hắn vẫn không thể trải nghiệm rõ cảm giác kia.
Hắn chỉ có thể cảm nhận được Sùng Quang chân nhân rất mạnh, nhưng không thể nào biết được mạnh đến mức độ nào.
“Ta cũng không biết nó là gì, không biết được vì sao như vậy, cái gọi là hiểu, cuối cùng cũng phải chứng thực trên cảnh giới của mình.” Trọng Huyền Thắng thuận miệng nói một câu, nhân tiện nói thêm:
“Thái tử tặng một món quà cho ngươi!”
Gã cười ha hả, hơi tà ác nói: “Hiện tại đang được đặt trong phòng ngươi, đặt ở trước bức tranh chữ của Thập Nhất điện hạ.”
“Đúng là hiếm thấy.”
Khương Vọng nâng mắt lên:
“Tại sao lại tặng quà cho ta vào lúc này? Tặng cái gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận