Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1948: Phi quang trụ bút tả thiên vấn (2)

Trong nháy mắt phương thiên địa này như đỉnh như lò, quân Tề đều như nấu trong đỉnh!
Hỏa độc bùng phát, liệt hỏa lan tràn!
Địa Hỏa Phần Lô trận bắt đầu!
Thái Dần gần như muốn tán thưởng thành tiếng.
Dưới áp lực cường đại của quân Tề, những huynh đệ thuộc hạ này, có thể nói là biểu hiện hoàn mỹ!
Ứng dụng trận bàn lần này, cũng không phải đơn giản để tướng lĩnh cầm đầu quán chú đạo nguyên, kích hoạt trận bàn, mà là dưới sự thiết kế lại của hắn, các bộ quân Hạ lấy lực lượng binh trận thôi phát trận bàn, lấy binh trận hợp pháp trận, từ đó hoàn nguyên uy năng của bản thân trận pháp với mức độ lớn nhất!
Đây không phải một chuyện có thể dễ dàng làm được, đối với việc sửa chữa trận bàn đã vô cùng khó khăn, nhưng hắn đã hoàn thành. Mà lấy lực lượng binh trận thôi phát trận bàn, khiến binh trận pháp trận dung hợp, cần nắm giữ và phối hợp rất tỉ mỉ. Dưới trướng hắn cũng không có nhiều tướng lĩnh ưu tú như vậy, thẳng thắn nói sĩ tốt phủ binh cũng không đủ tinh nhuệ.
Cho nên trước đó hắn đã phân phó qua, nếu không thể làm được, từ bỏ binh trận dung hợp, trực tiếp kích hoạt trận bàn cũng được. Nhưng các tướng sĩ mai phục ở ba vị trí này, toàn bộ đều làm được! Điều này có thể nào khiến hắn không phấn chấn! Xạ Nguyệt trận, Ngũ Mê Ác Trảo trận, Địa Hỏa Phần Lô trận, ba đại pháp trận đồng thời bộc phát. Dưới điều khiển của Thái Dần từ xa, nó tuyệt không quấy nhiễu, ngược lại chồng lên hợp với nhau, đã thôn thiên còn phệ địa, trong nháy mắt đã bao trùm hơn ba vạn đại quân của Tạ Bảo Thụ. Đây tuyệt đối là một lần phục kích hoàn mỹ! Sau đó hắn nhìn thấy Binh sát dưới chân núi như rồng cuộn, ba vạn quân Tề dù kinh không loạn, vậy mà ổn định trận thế, kết thành từng cái quân trận nhỏ tự thủ, hơn nữa còn phát động phản kích! Những binh trận liên tiếp kia, có thứ tự vả lại hiệu quả cao để ứng phó với lực lượng pháp trận. Bùn lầy kia bị đất cứng san bằng. Địa hỏa điên cuồng kia bị binh sát phá tan.
Hỏa độc và khí tức ô nhiễm tràn ngập kia bị binh sát bàng bạc như biển gạt ra! Bóng tối cũng bị xuyên thủng, ánh trăng tái hiện nhân gian! Dụng binh như vậy, lại có cảm giác hành vân lưu thủy…
Đây cũng không phải biểu hiện của Tạ Bảo Thụ nên có!
Hoặc là, thật ra Tạ Bảo Thụ là một binh đạo đại gia, chỉ có điều xưa nay giấu nghề, cho nên mới có thể thong dong ứng phó với phục kích cỡ này. Hoặc là, lần này hắn đã sớm có chuẩn bị đối với phục kích! Bất luận là khả năng nào, đều làm cho Thái Dần sinh lòng bất an. Hắn tình nguyện tin tưởng là cái trước, bởi vì nếu là cái sau, chuẩn bị của đối phương sao chỉ có vậy? Trong lòng dường như có một thanh âm như vậy đang quát lớn: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hiện tại Thái Dần ngươi nắm trong tay sinh tử của một vạn người, ngươi càng nắm trong tay thế cục của toàn bộ phủ Hội Minh! Đừng phẫn nộ, đừng thù hận, xóa đi sự sợ hãi mà ngươi không nên có, lấy ra tư thế cường giả của ngươi, đi đối mặt! Thanh âm của thúc gia, người tôn kính nhất từ nhỏ đến lớn… “Sơn nam đội Tống Học Võ, kết Huyền Đao trận, nhanh chóng cắt tiền quân quân địch!” Thái Dần một mặt cố gắng khống chế pháp trận đã sụp đổ, khiến nó trước khi triệt để tán loạn còn phát huy một ít tác dụng, một mặt bình tĩnh chỉ huy:
“Sơn bắc đội Lưu Vũ Ân, kết Cương Bối trận, ta muốn các ngươi đi chặn kín sơn đạo!”
“Khe núi đội Ngô Ngọc Minh, ta lệnh cho ngươi bắn phá chủ sơn, nhanh chóng chế tạo núi lở!” Đỉnh núi Thiệp Sơn, quốc kỳ Đại Hạ tung bay, truyền lại mệnh lệnh của Thái Dần. Cánh quân Hạ này mặc dù chỉ có vạn người, mặc dù chỉ xuất thân phủ binh, các phương diện điều kiện đều không bằng cường quân như Thần Võ, Trấn Quốc, nhưng lại trung thực chấp hành mệnh lệnh của Thái Dần, nhanh chóng hoàn thành biến trận. Bọn họ đã biểu hiện tốt nhất mà bọn họ có thể làm được! Nhưng mà một khắc sau, quân Tề dưới chân núi kia vậy mà tụ hợp lại, binh trận các đội tương liên, hỗn hợp toàn bộ binh sát, trong nháy mắt nhảy vọt lên, như du long quấn quanh núi vọt lên! Tạ Bảo Thụ có năng lực nắm giữ binh trận cấp bậc ba vạn người, đồng thời phát huy hoàn mỹ toàn bộ lực lượng binh sát sao? Đáp án hiển nhiên là không! Nếu người này có năng lực binh đạo như vậy, cũng sẽ không đến mức bị Trọng Huyền Thắng, Bào Bá Chiêu áp chế ở chiến trường Đông tuyến. Việc đã không thể làm! Thái Dần gấp rút tuyên lệnh:
“Đội Tống Học Võ, đội Ngô Ngọc Minh lập tức rút lui! Rút quân về phía thành Ngọ Dương!”
Hắn đã quyết định chuyển sang lựa chọn thứ hai - tức là trước tiên lui thủ thành Ngọ Dương, sau đó từ bỏ thành Ngọ Dương, dùng quá trình này hoàn thành mục đích trì hoãn binh phong của đối phương. Về phần hắn không ra lệnh cho đội Lưu Vũ Ân… Chỉ có thể lưu lại ngăn chặn quân Tề, đoạn hậu cho quân Hạ rút lui. Là cắt đuôi để cầu sinh. Hắn cũng xoay người rút cờ, mang theo một ngàn gia binh Thái thị, mang theo binh sát, bay lên trời, làm bộ muốn tấn công xuống dưới núi, kỳ thật ngầm lấy lực lượng binh sát nhanh chóng phác họa thành một trận pháp đơn giản, ở chỗ này chuẩn bị tiến hành ngăn địch, tranh thủ càng nhiều thời gian hơn cho quân đội rút khỏi Thiệp Sơn . Quốc kỳ Hạ Quốc phần phật, một ngàn người này dũng mãnh vô cùng, theo Thái Dần tiến công, như mũi tên đã rời cung. Nhưng chuyện tệ nhất vẫn xảy ra! Dưới chân núi, trong đám mây binh sát do quân Tề biến thành kia, một bóng người thân cuốn hạo nhiên chi khí chợt nhảy ra. Người này tướng mạo ước chừng bốn mươi, mặc quần áo văn sĩ. Tư thái biểu lộ, có phần văn nhân phong lưu, nhưng từ trong quân nhảy ra, ngạo nghễ hướng trời cao, khí thế mênh mông như sơn hải. Đây là một tồn tại thần nhi minh chi. Cường giả đã vượt qua thiên nhân chi cách. Nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt kia rõ ràng ôn hòa, nhưng lại giống như đã xuyên thủng Thái Dần, khiến cho thần hồn hắn dao động! Là Âu Dương Vĩnh! Quốc tướng Dung Quốc Âu Dương Vĩnh! Không ngờ y lại ẩn thân trong quân trận của Tạ Bảo Thụ! Khó trách cánh quân Tề này, tại thời điểm vốn nên hỗn loạn còn có thể bảo trì trấn định. Khó trách đại quân hơn ba vạn người này có thể điều động như thường! Âu Dương Vĩnh chính là ngọc trụ kình thiên của Dung Quốc, là một tồn tại văn võ song toàn. Tự nhiên nắm trong tay binh trận của ba vạn đại quân, căn bản không nói chơi. Trong nháy mắt, Thái Dần đã nghĩ rõ ràng tất cả. Như hắn điều động tất cả lực lượng có thể điều động ở phủ Hội Minh, chỉ vì bảo đảm có thể đánh chết Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng. Sau khi Bào Bá Chiêu binh bại, hai cánh quân tề nhanh chóng đến phạt thành Ngọ Dương này…cũng trong thời gian ngắn nhất đã điều động tất cả lực lượng đối phương có thể vận dụng tại phủ Hội Minh! Tuyên Bình Hầu đại chiến không ngớt ở mục trường Thiên Phong, đương nhiên là sự che đậy của hắn đối với quân Tề, nhưng chẳng lẽ lại không phải là sự che giấu của bên Tề đối với bọn họ? Sau khi tin tức về cuộc chiến Ngọ Dương truyền ra, đội Trọng Huyền Thắng và đội Tạ Bảo Thụ lập tức liền điều quân đến đây. Đối phương đã ý thức được tầm quan trọng của thành Ngọ Dương, đồng thời cũng ý thức được thực lực của quân Hạ có thể hơn xa tình báo, ý thức được quân Hạ khẳng định còn có động tác tiếp theo! Trong tình huống này, điều binh hiển nhiên là không kịp, cũng không có khả năng giấu được tình báo do thám của quân Hạ, cho nên bọn họ lựa chọn điều động cường giả! Mạo hiểm như nhiều lần ở các thành phía bắc phủ Hội Minh, điều động cường giả Thần Lâm nam hạ. Ngầm sai Âu Dương Vĩnh ẩn thân trong quân trận, khiến quân Hạ bố trí mai phục ngược lại bị mai phục, khiến Thái Dần hắn khoảnh khắc lâm vào khốn cục! Hay cho một chiêu thuận nước đẩy thuyền!
Trong lòng Thái Dần xuất hiện một cái tên là Trọng Huyền Thắng. Nếu như hắn đoán không sai, lúc này một vị cường giả Thần Lâm cảnh khác của quân Tề ở phủ Hội Minh, danh tướng Dực Quốc Diêm Pha, hẳn là đang ở trong quân của Trọng Huyền Thắng. Thế cục như vậy phải chăng đã khó giải? Trong tình huống phục kích bị nhìn thấu, thậm chí là dưới tình huống bị đối thủ tương kế tựu kế? Không!
Còn có cơ hội! Thái Dần suy nghĩ thật nhanh. Trọng Huyền Thắng không có khả năng tính đúng tất cả, người này tính được quân Hạ sẽ bố trí mai phục, nhưng không thể biết được quân Hạ sẽ dùng thực lực như thế nào để mai phục! Tại chiến trường Thiệp Sơn, phe mình đã rơi vào tình thế bất lợi tuyệt đối. Thế nhưng tại hành lang Mân Tây, bởi vì phe mình cẩn thận, có cường giả Thần Lâm cảnh Chu Hùng ở đó, có Dịch Thắng Phong ở đó, có Xúc Mẫn, lấy năm vạn quân Hạ đối đầu ba vạn quân Tề, quân Hạ vẫn chiếm ưu thế! Nói cách khác, cho dù gặp phải cục diện xấu nhất, Diêm Pha quả thực ẩn thân trong quân của Trọng Huyền Thắng, trận chiến hành lang Mân Tây, vẫn có phần thắng rất lớn. Nếu bên kia có thể thành công, trận phục kích này cũng không tính là thất bại! Mà tiền đề là Không thể để cho nhánh quân trước mắt chi viện cho hành lang Mân Tây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận