Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3019: Rãnh trời thời không không ngăn cách được (2)

Hắn nhìn Cao Chính, rồi lại nhìn Văn Trung:
"Hai vị là nhân tài ưu tú nhất của lịch sử Việt quốc. Nếu không ngại thì cứ ra tay đi! Hôm nay gặp nhau ở đây, là địch hay bạn, hai vị cho một lời quyết định!"
Lấy trí thông minh của Cao Chính, nghe đến đây là đã hiểu, sau khi mình chết, Văn Cảnh Tú đã làm những gì.
Bạch Ngọc Hà là do ông bày kế thả đi, Văn Cảnh Tú lại bày trò lôi người ta trở về, chỉ một chuyện này thôi, đã đi lệch ý muốn của ông, càng chưa nói tới cái giao dịch liên quan tới Khương Vọng này.
Nhưng ông chỉ hỏi:
"Khương Chân Nhân, Cách Phỉ còn sống không?"
Đối mặt với những người thông minh như Cao Chính, Văn Trung, Khương Vọng không cần phải giở trò này nọ, cứ theo đúng sự thật mà nói:
"Lúc ta tiến vào, Cách Phỉ đã chạy rồi, bây giờ thế nào ta không biết. Không phải Thiên Cơ Chân Nhân nói bây giờ đã là Đạo Lịch năm ba chín ba tám hay sao? Là mười năm trôi qua rồi! Bên ngoài có lẽ đã qua một cuộc bể dâu."
"Ngươi đã nói cho ta biết chân tướng, ta cũng nên cho ngươi biết chân tướng."
Cao Chính từ tốn nói:
"Thời gian trôi qua trong trận pháp này, chỉ ảnh hưởng đến Kính Hồ. Dù ngươi có trải qua ở đây cả trăm năm, thì ngoài thế giới thực nó thế nào vẫn là thế ấy, thời gian vẫn chỉ lưu chuyển bình thường. Lúc ngươi tiến vào là Đạo Lịch ba chín hai tám, thì khi đi ra cũng vẫn sẽ là như vậy. quá lắm thì cũng chỉ hai ba ngày thôi, không đến mức cả chục năm đâu."
Khương Vọng cười:
"Vậy thì ta yên tâm rồi. Khương mỗ không muốn làm người khác lo lắng."
Nhậm Thu Ly có vẻ không bận tâm với việc Khương Vọng biết sự thật, còn thân thiết bổ sung:
"Đúng vậy, toàn thế giới chẳng có mấy người biết ngươi mất tích đâu. Chỉ có Hoài Quốc Công nước Sở, có mạng lưới tình báo rất mạnh ở Việt quốc, mới nhanh như vậy tìm tới cửa thôi ! càng biết được rõ tình hình, ta càng hiểu ván cờ khó khăn thế nào. Việt quốc đi đến được tới ngày hôm nay, thật sự là không dễ!"
Văn Trung hăng hái nhìn Khương Vọng:
"Có vẻ ngươi quan tâm đến tình cảm của thân hữu hơn là thời gian ngươi bị đánh mất ở đây?"
Thời gian trôi đi trong "Thời không kính hà thiên ky trận", chính là khoảng thời gian hoàn toàn lãng phí vô ích.
Bởi vì nơi này không phải là thế giới chân thực, đạo tắc thua xa thế giới hiện thực, nguyên lực cũng rất có hạn, lại còn nằm trong lòng bàn tay của Nhậm Thu Ly, hắn sẽ chẳng được tí ti gì cả. Đến cấp độ Chân Nhân mà ở đây, quá lắm chỉ tích lũy được thêm kinh nghiệm, không có ích lợi cho tu hành thật sự.
Đối với loại thiên kiêu có tốc độ tiến triển khủng bố trong tu hành như Khương Vọng, thời gian mỗi một ngày đối với hắn đều là vô cùng trân quý.
Nếu thật sự bị tiêu tốn cả trăm năm ở nơi này, đó thật sự là một lãng phí cực kì to lớn.
"Hối tiếc hay tiếc nuối hay những cảm xúc tương tự, là chuyện sau khi kẻ địch đã bị tiêu diệt xong."
Khương Vọng vẫn mỉm cười:
"Ta không phải là vô địch Động Chân Hướng Phượng Kỳ, không phải Dư Bắc Đẩu Chân Nhân có tính lực có một không hai trong cổ kim. Bất hạnh rơi vào bố cục của Thiên Cơ Chân Nhân, bị tốn một ít thời gian cũng là phải."
"Nhưng cũng không nên để lại tiếc nuối."
Cao Chính đột nhiên nói:
"Thời gian ngươi đã đánh mất ! chỉ cần giết chết người bày trận là sẽ lấy lại về. Giết được càng sớm, lấy về càng nhiều."
Ác ý trong câu nói gần như là không thèm che giấu. Cao Chính không phải đến để giúp Nhậm Thu Ly, ông không muốn bị người ta nắm mũi dẫn đi, ông ấy thậm chí còn muốn chặt đứt cái bàn tay nắm mũi đó.
Câu nói vừa dứt, Khương Vọng cũng theo đó mà động!
Bàn tay nâng kiếm, nhanh như kinh hồng, chỉ một động niệm, đã đánh vỡ hành lang, xuyên vào phòng giam, xông về phía Nhậm Thu Ly. Rãnh trời thời không tưởng chừng không thể vượt qua kia, trong nháy mắt đã bị vượt qua.
Từ đầu đến giờ, hắn chưa từng thả lỏng một khắc, không ngừng quan sát trận pháp. Ngọn lửa màu trắng trên vách hành lang không ngừng cháy phừng rồi tàn lụi, mỗi lần tàn xong lại đổi thành một vòng mới.
Văn Trung và Cao Chính đều đã cho thấy họ có quyền ở phạm vi nhất định trong "Thời không kính hà thiên ky trận". Họ cũng đều đã biểu diễn cho hắn thấy, làm sao để kích thích trận này.
Khương Vọng đã trông thấy cực rõ ràng!
Hắn bảy tiến bốn lùi, bước đi theo một quy tắc phức tạp, thân hình của hắn chính là kiếm, chặt đứt khoảng cách. Quỹ tích di chuyển của hắn chính là kiếm, xẻ rách đại trận. Bên trong Kính Hồ, tất cả hình như đều là gợn sóng phản chiếu, chỉ có Trường Tương Tư là "thật" !
Nó cũng chân thật chém vào người Nhậm Thu Ly, chém Thiên Cơ Chân Nhân từ bờ bên kia thời không văng ra, nhắm thẳng ngay vào mặt !
Đang!
Chiếc ghế dựa Nhậm Thu Ly đang ngồi bắn ra cả chục triệu đường tơ màu đen, chúng cực nhanh qua lại, đan xen vào nhau phía trước nàng ta, tạo thành một cái kén đen.
Trường Tương Tư vừa vặn cắm vào trong kén, phát ra âm thanh kim loại va chạm rợn người, chấn cho gợn sóng của dòng sông thời gian không ngừng rúng động.
Cây danh kiếm sắc bén lừng danh thiên hạ, lại không tiến được thêm!
Từ trong cái kén, vang lên tiếng của Nhậm Thu Ly:
"Khương Chân Nhân! Nói xong thì phải gác kiếm lên cổ ta, hỏi ta này nọ... chứ sao mới chiêu đầu tiên đã nhắm vào mặt ta?"
Khương Vọng không nói lời nào, bước tới trước một bước ! dùng lực tay đẩy kiếm, đẩy cả cái kén đập vào tường. Cái kén vỡ ra, vách tường thời không bị nó đập hình như bị lõm vào!
Đây là biểu hiện cho thấy Kính Hồ không chịu nổi.
Khương Vọng trong nháy mắt thu kiếm, sau đó tiếp tục xuất ra, tốc độ nhanh đến mức không hề thấy hắn làm gì, nhưng thật ra đã đâm ra chín kiếm. Chín kiếm này có tính chất khác nhau, góc độ khác nhau, lực đạo khác nhau, nhưng vẫn chưa đủ để phá cái kén.
Kiếm quang như mưa bao phủ lấy cái kén, sau khi kiếm quang tản đi, cái kén lại vẫn y nguyên. Nhưng từ vài vết kiếm lẻ tẻ để lại được vết tích lên nó, đều có đốm tích tam muội chân hỏa nho nhỏ từ từ dựng lên, lắc lư nhún nhảy, chỉ trong khoảnh khắc, đã nuốt chửng cái kén.
Văn Trung và Cao Chính đứng yên trong hành lang thời không, dáng vẻ vô cùng hờ hững, từ người tham chiến chuyển thành khách xem.
Nhất là Việt Thái Tông Văn Trung, còn thản nhiên đứng bình phẩm, vừa như phê bình vừa như nhắc nhở:
"Đấy là mặt âm của thời không, se thời gian thành sợi tơ. Thật khó tưởng tượng một vị Chân Nhân lại có thể tự mình làm được đến bước này. Kính Hồ Trường Sinh Quân năm đó lưu lại cho chúng ta, quả nhiên là còn một chút thủ đoạn ở bên trong."
Cao Chính:
"Với cái tính của Trường Sinh Quân, sẽ không tin tưởng một ai. Hắn nói ra bí mật của Kính Hồ cho Nhậm Thu Ly, chỉ có thể cho thấy lúc ấy hắn cũng định lợi dụng Kính Hồ để làm chuyện gì đó ! nhưng bị nước Sở đột nhiên xua binh vây Độ Ách Phong, làm rối loạn kế hoạch. Nam Đẩu đã chủ sinh, Nhậm Thu Ly lại còn cầm trường sanh ti nam , có thể đan dệt hồng trần, cuộn trào bể khổ. Những nhân vật phong lưu của lịch sử xuất hiện trước đó, đều bị chém vỡ, đều dệt nhập vào thời không, khiến sợi tơ thời không không ngừng được sinh sôi... Đây chính là nguyên nhân khiến cái kén thời không này bền chắc, không thể phá được. Khương Chân Nhân đây không phải là đấu với một mình Thiên Cơ Chân Nhân."
Tam muội chân hỏa là dựa vào mức độ nhận biết, tạo ra tổn thương tương ứng.
Văn Trung và Cao Chính vừa nói xong, tam muội chân hỏa tức khắc phừng lên, diễm quang bùng cháy mạnh mẽ, khiến cái kén thời không được khen là ‘không thể phá vỡ’ này vang lên âm thanh rất to!
Tơ mặt âm thời không không ngừng sinh ra, không ngừng đan dệt, và cũng không ngừng đứt gãy, chỉ trong một cái chớp mắt, đã có cả trăm ngàn lần vang, dù Thiên Cơ Chân Nhân có chuẩn bị nhiều tới cỡ nào, để dành sức mạnh thời không dồi dào tới mức nào, cũng không chịu nổi mức độ tiêu hao như vậy.
Bên trong kén, giọng Nhậm Thu Ly vẫn ung dung:
"Ta sáng tạo ra 'Thời không kính hà thiên ky trận', chiếu nó vào lịch sử Việt quốc, gọi các ngươi ra ! các ngươi lại ở ngay trong trận của ta, tự chủ suy nghĩ, lấy tư tưởng tự do đắc đạo, tự do cá nhân, quá đáng nhìn ngó nguyên tắc của đại trận, phá ngược lại ta. Nếu cho các ngươi thêm chút thời gian nữa, chắc sẽ không còn biết ai là người chủ đạo cái đại trận này. Đúng là không chịu nổi!"
Bà ta khen ngợi Văn Trung và Cao Chính, đồng thời cũng than thở:
"Nhưng bây giờ và thời ấy khác nhau, lấy cổ để soi nay khó mà thành thật. Ván cờ này... chỉ mới bắt đầu thôi!"
Lời vừa nói xong, ti nam khổng lồ từng xuất hiện ở Việt quốc Phủ Kỵ Thành lại xuất hiện bên trên hành lang thời không, khuấy động con sông thời gian ở đó.
Cái muỗng ti nam dài màu đồng, như gánh cả ngọn núi vạn cân, khó nhọc thọc vào dòng sông thời gian, nhẹ nhàng múc một cái !
Từ trong dòng sông thời gian, múc ra một cái ngọc tỷ trong vắt tỏa bảo quang vạn trượng, chiếu sáng cả dòng sông!
Bên trên viết:
"Phụng thiên thừa vận Đại Việt Thiên tử bảo" !
Bạn cần đăng nhập để bình luận