Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1038: Phong hoa (1)

Trước Thái Miếu.
Hầu như là tất cả những người có tu vi đạt đến trình độ nhất định đều đồng loạt nhìn về phía tây nam thành Lâm Truy.
Nhìn thấy năm luồng sáng bay lên, xông thẳng về phía tinh không xa xôi.
Trong bầu trời sáng giữa ban ngày, bầu trời góc tây nam bỗng có một ngôi sao sáng lên, trong nháy mắt sáng đến chói mắt, như muốn tranh đua ánh sáng với mặt trời chói chang!
Tất cả mọi người đều biết, đó không phải là ngôi sao, đó là một tu sĩ đột phá cảnh giới, ở tinh không xa xôi dựng lên một tinh lầu, lần đầu tiên thể hiện hào quang chói lọi của mình với mọi người!
Viên "tinh thần" này lóe lên rồi biến mất.
Trên bầu trời vẫn chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi.
Một màn năm đạo hoa quang hoành không kia dường như chỉ là ảo ảnh.
Nhưng ai mà quên được cảnh đó chứ!
Từ xưa tới nay, tu sĩ phá Nội Phủ tiến lên Ngoại Lâu không theo lẽ thường, tạo nên dị tượng như vậy, có bao nhiêu người?
Cả thành Lâm Truy sôi trào.
Đám người chờ đợi trước Thái Miếu càng kích động không thôi.
"Đây là Ngũ Phủ Đồng Diệu! Thiên tư tuyệt thế!"
"Quả nhiên là Thiên Phủ!"
"Trọng Huyền Phong Hoa thật sự là Thiên Phủ!"
"Không ngờ có thể dùng Thiên Phủ thành tựu Ngoại Lâu!"
Văn võ bá quan, đại thần huân quý, những nhân vật cao cao tại thượng, đều không nhịn được châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.
"Tốt!" Trong khu vực huân quý vang lên một tiếng hét lớn, Trọng Huyền Minh Quang tiến tới, nắm chặt nắm tay đưa lên trước người: "Hổ phụ không sinh khuyển tử! Nhi tử của ta thật có tiền đồ!"
Ông là người giỏi giao tế, loại trường hợp như hôm nay không thể nào không đi "Kết giao bằng hữu". Cho nên dù không có hứng thú với đấu võ, ông cũng mặc quần áo đẹp đi ra cửa.
Cách đó không xa, Trọng Huyền Thắng không bị cái cảnh chói mắt năm phủ cùng sáng kia hù dọa, bởi vì đã sớm dự trù trước rồi... Nhưng lại suýt bị tiếng quát của bá phụ đại nhân làm cho hết hồn, không nhịn được trừng mắt lên nhìn ông.
Thập Tứ đứng bên cạnh không nói một lời dịch lại gần hơn, như đang nói: "Không cần sợ."
Gia thế của Trọng Huyền gia có mạnh thế nào, trong trường hợp hôm nay, cũng chẳng ảnh hưởng gì. Huống hồ Trọng Huyền Minh Quang còn nổi danh chơi bời lêu lổng, ăn chơi từ nhỏ đến già, chẳng ai coi ông ra gì.
Nhưng mà thất lễ như này, vậy mà lại chẳng có ai đứng ra trách cứ.
Bởi vì...
Nhi tử của ông ta quá mạnh mẽ.
Ngay cả tướng quốc Giang Nhữ Mặc cũng im lặng nhìn Trọng Huyền Minh Quang một cái, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán.
Ai cũng nói trưởng tử của Trọng Huyền lão hầu gia chỉ có mỗi cái bề ngoài, là người ngoài nạm ngọc trong rỗng tuếch.
Nhưng Giang Nhữ Mặc lại cảm thấy, Trọng Huyền Minh Quang này mới thật sự là người tốt số, là người có phúc khí số một. Sinh ra trong Trọng Huyền gia là danh môn cao cấp, bộ dạng lại rất đẹp mắt, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống rất tiêu sái phong lưu. Hồi còn nhỏ đương nhiên có Trọng Huyền gia chắn gió chắn mưa, lớn lên một chút, đến lúc cần phải gánh vác trách nhiệm, thì có đệ đệ Trọng Huyền Minh Đồ ngang trời xuất thế.
Không có chuyện khó coi huynh đệ tranh giành với nhau, bởi vì căn bản là không có khả năng tranh giành.
Trọng Huyền Minh Quang tiếp tục tiêu sái.
Đến khi Trọng Huyền Minh Đồ thất thế, Trọng Huyền Minh Quang phải đối mặt với áp lực sinh hoạt, thì đường đệ Trọng Huyền Trử Lương lại giành được danh hiệu Hung Đồ...
Và đến bây giờ, Trọng Huyền gia một nhà hai hầu, nhi tử ông ta là Trọng Huyền Tuân lại thật sự quán triệt cái danh xưng thiên kiêu, ngũ phủ cùng diệu, dựng lên tinh lâu sáng như sao trời, ép cho đồng bối cùng thế hệ đều thất sắc.
Ngẫm kĩ lại, sáu mươi năm qua, Trọng Huyền Minh Quang này có nếm trải chút khổ sở nào không? Không! Sung sướng chơi bời từ nhỏ đến lúc già! Tiền sự không lo, hậu sự cũng không buồn!
Sung sướng hơn tướng quốc nhiều!
So với trên khán đài ồn ào, dưới quảng trường tĩnh lặng hơn hẳn. Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ không có khả năng chỉ đơn thuần cảm khái, cả hai đều biến sắc, ngay cả nữ tướng Triều Vũ xuất thân từ trong quân, cũng lộ ra xúc động.
Đành chịu thôi, Tề đế triệu Trọng Huyền Tuân về, vốn là để lấy cái chức thiên hạ đệ nhất Nội Phủ cảnh của Hoàng Hà hội.
Nhưng bây giờ Trọng Huyền Tuân đã hoàn thành phá cảnh, như vậy danh ngạch hắn ta đi tranh sẽ chuyển sang Ngoại Lầu Cảnh.
Cũng có nghĩa là giờ phút này, vị tuyệt thế thiên kiêu đoạt hết phong hoa của người cùng thế hệ này đã trở thành người cạnh tranh với bọn họ!
Vốn là ngồi xem hổ đấu, bây giờ, trở thành đồng hành cùng hổ!
Tắc Hạ Học Cung.
Công tử ca mới vừa rồi còn đọc sách, nói một tiếng, "Là sỉ nhục của ta..."
Nên buông sách xuống.
Thế là Ngũ Phủ cùng diệu, nháy mắt đã dựng lên Tinh Lâu, oanh động cả Lâm Truy.
Một màn này cực kì sáng chói, nhưng hắn lại không hề chìm đắm vào, hai bàn nắm hờ vào hư không, tinh thần nơi chân trời mờ dần đi.
Mặc kệ lão giáo tập đứng ngây ra ở đó nghĩ cái gì trong lòng, hắn đứng dậy, cầm sách của mình lên: "Tiên sinh, ta đi đây."
Bước ra khỏi đình nghỉ chân, áo trắng bồng bềnh, đạp không mà đi.
Phong hoa của người này...
Mãi đến khi thân hình công tử áo trắng biến mất trên không trung, vị giáo tập lâu đời của Tắc Hạ học cung mới tỉnh lại.
Lúc này mới phát hiện, giày của mình... đã giẫm vào trong nước!
Bên ngoài Tắc Hạ Học Cung, quan truyền chỉ đợi đã đời, cuối cùng cũng nhìn thấy Trọng Huyền Tuân cầm một quyển sách nhanh nhẹn đi tới từ sau cổng chào bằng đá cổ xưa.
Quan truyền chỉ vội hắng giọng, vận khí, đang định tuyên chỉ...
Một bàn tay đã giơ lên cản hắn lại.
"Xin thứ cho Trọng Huyền Tuân không thể tiếp chỉ." Quý công tử mặc áo trắng như tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười này khiến ánh sáng rực rỡ trong mắt hắn trở nên dịu đi rất nhiều: "Bởi vì ta, đã hoàn thành ước định trước thời hạn, rời khỏi Tắc Hạ Học Cung."
Quan truyền chỉ ngẩn người, mới nhớ ra, đúng là năm ngoái có một đạo ý chỉ như vậy, bảo Trọng Huyền Tuân ở Tắc Hạ Học Cung tu luyện một năm, phá cảnh mới được ra.
Ý chỉ mới của hôm nay là đặc chiếu cho Trọng Huyền Tuân xuất quan trước thời hạn.
Nhưng Trọng Huyền Tuân lại hoàn thành phá cảnh, tự mình xuất quan...
Vậy ý chỉ này... làm sao tuyên?
Quan truyền chỉ ngẩn người bối rối.
Trọng Huyền Tuân tiếp tục sải bước rời đi: "Nhưng Hoàng Hà hội này... ta sẽ tham gia như ý nguyện của bệ hạ!"
Trước Thái Miếu.
Trên bậc thềm.
Hoàng đế Đại Tề ngồi im không nói gì.
Khương Vô Khí ngồi phía trước, nhìn về phía bầu trời góc tây bắc thành Lâm Truy, trong ánh mắt có chút kích động muốn thử, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống được, khóe miệng cười tủm tỉm.
Hà hoàng hậu vui vẻ nói: "Chúc mừng bệ hạ, thiên kiêu Đại Tề ta không ngừng xuất hiện, đều là công đức trị của ngài."
Hoàng đế Đại Tề giơ tay lên, cười ha hả: "Xưa nay, thiên kiêu tự có tạo hóa của riêng mình. Nếu nói đức trị... Thiên hạ có thể được vui vẻ, bách tính có thể được an khang, trẫm đã cảm thấy an tâm. Trong này cũng có công lao của Hoàng hậu."
Hoàng hậu khiêm tốn: "Giữ an hậu cung, là bổn phận. Không thể so với bệ hạ lo lắng tận tâm."
Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà, dù trong lòng cảm thấy thế nào, ngoài mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Đương nhiên, trong chuyện này, Khương Vô Ưu cười vui vẻ nhất.
Bởi vì Trọng Huyền Tuân đã tấn nhập vào Ngoại Lâu, đồng nghĩa trước mặt Khương Vọng đã không còn ai cản trở.
Hoàng đế Đại Tề nhìn nụ cười rực rỡ của nàng: "Vô Ưu, vừa rồi phụ hoàng quên hỏi, ngươi nói ngươi đang nhìn thiên kiêu Đại Tề, có ai lọt vào mắt ngươi không?"
Khương Vô Ưu cũng chẳng ngại ngùng, nói thẳng: "Kế Chiêu Nam tất nhiên là thiên kiêu. Những người còn lại, nhi thần cho rằng, Khương Thanh Dương là dẫn đầu!"
Ngụ ý chính là, Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triều Vũ, Thôi Trữ, Lôi Chiêm Càn đều không bằng Khương Vọng.
Mà Kế Chiêu Nam, vừa là đệ tử của Quân Thần, vừa có tu vi cao hơn Khương Vọng. Khương Vô Ưu đánh đồng mang hai người ra so, rõ ràng coi trọng Khương Vọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận