Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 644: Tỏ lòng với ai

Ai cũng đều rõ ràng quy củ của Bất Thục thành, nhưng nữ nhân dáng người thướt tha này hình như là một ngoại lệ.
Nàng cứ như vậy chậm rãi đi tới, giống như đang tản bộ trên con đường phồn hoa nào đó. Không khẩn trương giống như người lần đầu tiên tới Bất Thục thành, cũng không sành sỏi như người bình thường tới Bất Thục thành.
Người tới Bất Thục thành cũng đủ loại, người ở đây từ lâu đã không thấy hiếu kỳ nhiều.
Người sinh sống ở đây đại đa số đều là sống không nổi ở bên ngoài. Bọn họ cần phải liều mạng mà kiếm tiền, một khi mất đi sự bảo hộ của 'mệnh kim', bất cứ lúc nào sẽ bị người giết chết.
Nhưng cho dù là người có đạm mạc đến mấy cũng khó tránh khỏi nhìn nữ nhân này vài lần.
Trên người nàng mặc kín mít, nhưng mọi hành vị lại phong tình vạn chủng.
Nàng đeo khăn che mặt, nhưng đôi mắt lại câu hồn đoạt phách.
"Cô nương, ngươi đã quên giao mệnh kim." tội vệ cửa thành xưa nay luôn lười biếng cũng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Hắn cũng không phải lưu ý thu nhập của Bất Thục thành, bất kể thu bao nhiêu mệnh kim cũng không quan hệ với hắn. Nhưng lại rất quan trọng với nữ nhân này.
Hắn sinh sống ở đây rất lâu, vô cùng rõ ràng Bất Thục thành là nơi thế nào, người ở đây là bộ dáng gì. Những gì ti tiện nhất, xấu xa nhất của nhân tính, đều có thể thấy rõ ràng ở chỗ này.
Một nữ nhân, một nữ nhân cả che mặt cũng đều có mị lực như vậy, nếu không có mệnh kim bảo hộ, sau khi vào thành sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Nữ nhân quay đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt hết sức mị hoặc: "Trong túi hết tiền, thôi bỏ đi."
Giọng nàng êm ái, như gió thoảng bên tai.
Tội vệ nuốt nước bọt: "Ta có thể cho mượn..."
"Cho mượn cái con mẹ ngươi!" Một cái tát khiến hắn lùn đi ba tấc.
Một nam tử tóc bím mặc huyết y hoa văn không biết khi nào xuất hiện trước cửa thành, gật đầu với nữ nhân kia: "Bỏ qua cho đám thủ hạ vô dụng của ta đi, hồn hắn cũng bị ngươi câu đi rồi!"
"Liên thống lĩnh nói đùa rồi, tiểu nữ tử đại biểu Tam Phân Hương Khí Lâu mạo muội tới chơi, mong tội quân tha thứ." Nữ nhân che miệng cười khẽ, tiếng cười như sóng gợn trong không khí.
Người nghe được mà trong lòng ngứa ngáy.
Liên Hoành, Phó thống lĩnh tội vệ xuất hiện khiến cho rất nhiều người đang âm thầm quan sát biết mình không còn cơ hội nữa.
Nếu như nói tại Bất Thục thành còn có cái gì có thể có lực thuyết phục liên quan đến 'an toàn' hơn so với mệnh kim, vậy đương nhiên chỉ có tội quân cùng với tội vệ dưới trướng nàng.
Liên Hoành bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi cứ đi vào trước đi, đứng ở cửa thành, nam nhân toàn thành tâm loạn hết rồi."
"Có lẽ cũng bao gồm cả nữ nhân." Hắn bổ sung.
Nữ nhân khẽ nhướng mắt, nhẹ nhàng bước vào Bất Thục thành: "Vậy làm phiền Liên thống lĩnh bảo vệ."
Liên Hoành trừng mắt với tên tội vệ cửa thành kia: "Trở lại ta sẽ thu thập ngươi!"
Hắn xoay người đi trước dẫn đường, mục tiêu trực chỉ nơi hạch tâm của Bất Thục thành là tù lâu.
Thành môn tội vệ rụt cổ lại, cũng không quá lưu ý khi bị quở mắng, chỉ cảm giác thất lạc gấp bội dựa vào tường thành. Hắn gặp qua đủ loại người, nhưng không biết vì sao, khi nữ tử chưa từng lộ mặt này đi khỏi, dường như hắn trong lòng trống trải.
Trên đời này làm gì dễ nhặt tiện nghi đến vậy? Nhất là loại địa phương như Bất Thục thành.
Bản thân Liên Hoành là nhân vật phong lưu thành tính, hành sự bại hoại, nhưng từ đầu tới đuôi không dám bất nhã dù một chút với nữ tử này, ngay cả ba hoa cũng không dám.
Chính là bởi vì hắn biết rõ thực lực của đối phương, dù cho hiện tại hắn cũng đã mở Nội Phủ, chống lại nữ nhân cực kỳ mị hoặc này vẫn không có chút phần thắng.
Hắn phong lưu nhưng cũng không điên. Việc tìm đánh sẽ không làm.
Tội quân sai hắn tới dẫn đường, hắn liền dẫn đường là được.
Tù lâu là chỗ ở của tội quân Hoàng Kim Mặc, cũng là hạch tâm toàn bộ Bất Thục thành.
Bất Thục thành có thể sinh tồn trong kẽ hở giữa ba nước Ung, Trang, Lạc ngoại trừ giữa ba nước tồn tại kiềm chế cùng kiêng kỵ lẫn nhau, ngoại trừ vị trí cùng quy tắc đặc biệt của Bất Thục thành, thực lực của bản thân tội quân cũng ắt không thể thiếu.
Đổi lại một người khác thực lực không đủ tọa trấn, nơi ác đồ tập hợp như Bất Thục thành từ lâu đã bị người ta san bằng rồi.
Nàng thống trị tuy chỉ một thành, nhưng cũng tự cho mình là quân.
Bất Thục thành là vương quốc của nàng.
Tù lâu tức là cung điện của nàng.
Liên Hoành dừng lại ngoài lâu, nữ tử che mặt thì do thị nữ cùng một đường dẫn đến lầu bốn.
Lầu bốn bố trí cực kỳ quý khí, trang trí đủ loại đồ cổ. Thị nữ chỉ dâng lên một ly trà, không nói nửa câu dư thừa.
Chưa qua được một hồi, một hắc y nữ nhân dung mạo lãnh diễm từ tầng cao hơn đi xuống.
Nàng vén vạt áo, ngồi lên chủ vị. Đôi mắt phượng chỉ đảo qua, uy nghiêm tự sinh.
Nữ tử che mặt đã sớm đứng dậy hành lễ: "Tam Phân Hương Khí Lâu Muội Nguyệt, bái kiến tội quân điện hạ."
Hoàng Kim Mặc bưng lên ly trà do thị nữ dâng lên, khẽ uống một ngụm, giọng tùy ý phân phó: "Bỏ khăn che mặt xuống."
"Là Muội Nguyệt thất lễ, có thể bái kiến điện hạ, tâm thần kích động, vì vậy đã không có chừng mực." Nữ nhân che mặt vừa giải thích vừa theo lời tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tận xương.
Hoàng Kim Mặc nhìn nàng, lắc đầu nói: "Tên này không tốt, vẫn là Diệu Ngọc càng thích hợp với ngươi hơn."
Bị vạch trần thân phận trước kia Diệu Ngọc cũng không kinh không loạn, nụ cười không đổi: "Tội quân đại nhân nhìn rõ mọi việc, tiểu nữ tử bội phục. Chỉ là hôm nay quả thật đã bái nhập Tam Phân Hương Khí Lâu, tên gọi ngày xưa cũng không cần dùng nữa."
Đây là nàng đang giải thích với tội quân, đổi tên đổi họ cũng không phải là không được, mà là vì có nguyên nhân.
Đổi lại là một người nam tử, chỉ sợ từ lâu đã bị nụ cười mị hoặc của nàng làm thần hồn điên đảo.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Kim Mặc không bị ảnh hưởng: "Có một số việc ngươi đã quên, người khác chưa hẳn đồng ý quên. Lệnh truy nã của Trang Quốc đến nay vẫn chưa hủy bỏ, đối với Bạch Cốt thánh nữ, họ định giá rất cao."
"Ở chỗ điện hạ, Muội Nguyệt không cần lo lắng." Diệu Ngọc nịnh nọt: "Trang Quốc có ngang tàng thế nào, cũng phải giữ quy củ của Bất Thục thành."
"Có đôi khi cũng không cần, chỉ cần mạnh hơn ta." Đường đường tội quân Hoàng Kim Mặc, dường như không thèm để ý thanh danh, cũng không lưu ý quy củ nàng đích thân lập ra, rất chân thực mà nói: "Nếu như Trang Cao Tiện qua đây đòi ngươi, ta sẽ lập tức trói chặt ngươi rồi đưa qua."
Nụ cười của Diệu Ngọc rốt cuộc dừng trong chốt lát.
"Bất quá lão quái vật của Ung quốc vẫn nhìn chằm chằm, nghĩ đến Trang Cao Tiện sẽ không cho hắn cơ hội này." Hoàng Kim Mặc đổi giọng nói.
Diệu Ngọc nịnh ngay: "Dù sao Bất Thục thành cũng là địa phương của ngài, ai tới cũng cần phải suy nghĩ."
"Thế nhưng ta lại nghe nói..." Hoàng Kim Mặc nhìn nàng: "Vô Sinh Giáo cũng đang tìm ngươi khắp nơi."
Hoàng Kim Mặc như con mèo vờn chuột, hết đưa lại đẩy. Thực lực cùng địa vị tuyệt đối làm cho nàng bình tĩnh, Muội Nguyệt cũng rất thỏa đáng biểu hiện ra quẫn bách.
Khuôn mặt nàng cứng đờ: "Loại tổ chức nhỏ mới sinh như Vô Sinh Giáo, không nghĩ điện hạ cũng nghe nói qua."
Hoàng Kim Mặc lắc đầu: "Vô Sinh Giáo phát triển rất nhanh, chỉ thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã tại Ung quốc, Thành quốc, Vân Quốc phát triển một số tín đồ. Ta sẽ không coi thường nó, ta nghĩ ngươi càng sẽ không."
Tầm mắt của tội quân rộng lớn, tình báo lại tỉ mỉ như vậy, ngay cả Vô Sinh Giáo mới lập nàng cũng để ý. Thực lực của Bất Thục thành tuyệt đối không chỉ như những gì biểu hiện ra.
Trán Diệu Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi, biểu hiện ra rất tốt một nữ nhân nhu nhược bị nắm điểm yếu rồi lại cố tỏ ra trấn định: "Những cái này ta cũng không lý giải nhiều."
"Vì sao Vô Sinh Giáo tìm ngươi?" Hoàng Kim Mặc lại hỏi.
"Có lẽ là có quan hệ với Bạch Cốt Đạo? Nghe nói bọn chúng có chút liên hệ..." Diệu Ngọc chỉ làm như không biết: "Từ lâu ta đã thoát ly Bạch Cốt Đạo, xóa bỏ tà thần lạc ấn, không còn chút quan hệ với Bạch Cốt Đạo."
Hoàng Kim Mặc một tay chống ghế, người hơi nghiêng tới trước.
Đây là một tư thế đủ áp bách, nàng lại một lần nữa đổi chủ đề khác: "Hiện tại vì sao ngươi gọi là Muội Nguyệt?"
"Chính là vì minh nguyệt mông muội?"
Ánh mắt nàng như muốn nhìn thấu tâm can: "Ngươi muốn tỏ lòng với ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận