Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 146: Trăng sáng trên bầu trời

Trong Phong Lâm Thành, Đổng A nhảy tới, đầu quyền lấp lánh ánh sáng xanh. Lục Diễm kịp lấy lại tinh thần lấy quyền đối quyền, trong nháy mắt hai người đã giao thủ cả trăm lần. Dù thế nào, ngay cả khi Bạch Cốt tôn thần hàng thế thất bại, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần tôn thần vẫn còn thì vẫn chưa mất hết hy vọng. Nếu không có tinh thần bất khuất như thế hắn cũng không thể đi được đến bước này.

Những năm gần đây Âu Dương Liệt là lãnh đạo Bạch Cốt Đạo nhưng kỳ thật hắn mới là người đứng sau trù tính mọi việc. Hắn là người định ra hướng đi cho Bạch Cốt Đạo, cũng là người định ra đại cục hôm nay. Bây giờ kết cục nhận lấy thất bại hắn không có gì để nói, nhưng chưa hẳn đã không thể ngóc đầu trở lại.

Năm đó bọn họ phát triển Bạch Cốt Đạo tình thế còn không được như lúc này. Nghĩ thông suốt rồi, Lục Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Tiểu nhi Đổng A, ngươi dám đến tìm chết?”

Lục Diễm dốc hết toàn lực, lại có tinh lực ngoại vực gia trì thêm nên một quyền đánh xuống nhanh chóng chiếm được lợi thế. Như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn thủ thế lại gần tung một quyền vào phần bụng của Đổng A. Nhưng hắn lại nhìn thấy gương mặt Đổng A không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Khoảng cách ngày một gần…

“Ầm!”

Hai cái đầu va chạm, nửa trên trán của Đổng A bị dập nát, trán Lục Diễm cũng chảy ra một dòng máu tươi. Đổng A không dừng lại mà hất đầu tiếp tục đánh tới. Lục Diễm tung chân đá ra một cước rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

Không phải hắn sợ, hắn đã quen với điên cuồng rồi, chỉ là không muốn dây vào phiền phức. Sau đó hắn nhìn thấy phần đầu và bụng Đổng A vốn bị thương đang được chữa trị với tốc độ rất nhanh. Lục Diễm nhìn thấy hai hạt giống thần thông màu xanh, thứ thần thông đại biểu cho sự sinh sôi không ngừng!

Cường giả Nội Phủ Cảnh để tâm nhất là việc thăm dò ngũ phủ, thành tựu tối cao đạt được chính là lấy được hạt giống thần thông. Đổng A cũng là một cường giả Nội Phủ Cảnh có được thần thông, thành công thăm dù hai phủ. Nói cách khác Đổng A còn ba cơ hội thăm dò nội phủ nữa.

Tương lai của hắn thật khó hạn lượng!

Cường giả như thế lại chịu tới một cái Phong Lâm Thành nhỏ bé bị người ta xa lánh làm một viện trưởng đạo viện. So với Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan minh thì có thể thấy Đổng A đã phải chịu nhiều bất công thế nào.

“Không có quãng thời gian trải nghiệm ở Phong Lâm Thành thì ta không thể nào thu được hạt giống thần thông.” Đổng A lạnh lùng nói. “Cho nên Lục Diễm, ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định dùng máu ngươi để tế điện vực này.”

Tiếng nói chưa dứt, bóng người đã xông lên một lần nữa. Thống khổ giúp rèn luyện con người, có cường giả nào mà không đứng lên từ gian khổ để thu được thành quả?

Lục Diễm thấy vậy chỉ cười lạnh. “Toàn bộ Trang quốc từ trên xuống dưới đều là phường dối trả mục nát, ta thấy ngươi không giống, đúng là không giống, bởi ngươi còn dối trá hơn, đáng buồn nôn hơn.”

Hắn tung ra một quyền đánh bay Đổng A.

“Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh đều là bố trí sắp xếp của ngươi đúng không? Ngươi đã sớm biết Bạch Cốt Đạo sẽ nghênh đón tôn thần, luyện chế Bạch Cốt Chân Đan rồi nhưng ngươi im miệng ẩn nhẫn không nói một lời, ngồi nhìn toàn thành bị tàn sát.”

“Vì một viên Bạch Cốt Chân Đan mà ngươi đánh cuộc hy sinh tính mạng bách tính toàn thành, bọn họ hy sinh là vì ngươi! Trang Cao Tiện đã hứa hẹn cho ngươi cái gì? Ngươi và Bạch Cốt Đạo chúng ta khác nhau ở đâu chứ?”

“Muốn tế điện? Muốn tới báo thù? Không bằng cứ giết ngươi trước.”

Tu vi Nội Phủ Cảnh chiến đấu với cường giả Ngoại Lâu Cảnh vốn đã không có cơ hội để thắng, nhưng dựa vào thần thông sinh sôi không ngừng, Đổng A không để ý đến sinh tử, chiêu nào cũng liều mạng thành ra tạm thời lại đang áp chế được Lục Diễm. Chờ tới khi Đỗ Như Hối hoàn toàn thanh trừ được lạc ấn của Bạch Cốt tôn thần là có thể rảnh tay can thiệp. Lúc ấy đối mặt với chỉ xích thiên nhai Đỗ Như Hối, dù lên trời hay xuống đất Lục Diễm cũng trốn không thoát.

Thế cục được sắp xếp rõ như vậy nhưng Lục Diễm vẫn giữ vẻ bình tĩnh khác thường, vẻ mặt hung ác không giảm.

“Ta thật muốn xem xem thần thông sinh sôi của ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào.”

Nội Phủ Cảnh có được hạt giống thần thông thì vẫn chỉ là hạt giống chứ chưa viên mãn. Cho nên thần thông của Đổng A mặc dù đáng sợ nhưng còn chưa phải là Bất tử chi thân. Chỉ cần đánh vỡ cực hạn nào đó, hạt giống thần thông cũng phải sụp đổ.

Lục Diễm hung hăng lao tới nhưng bỗng nhiên hai mắt hắn mở lớn, cả người lui ngược về sau. Hắn nhận ra một loại biến hoá nào đó. Đổng A dù hoàn toàn không biết nhưng cũng có bản năng dự cảm của một cường giả. Chiến trường chân chính trước giờ không ở bên trong Phong Lâm Thành mà ở Tiểu Lâm Trấn, cũng là nơi luyện chế ra Bạch Cốt Chân Đan.

Lúc này ở nơi ấy đang có một khối không gian màu đen đang bị xé rách ra, kéo theo lực lượng U Minh vô tận tràn vào. Bạch Cốt tôn thần ở cửu U đang giãy giụa không muốn dễ dàng từ bỏ. Vị tôn thần này hy vọng nhờ vào Vô Sinh Vô Diệt Trận và lạc ấn bạch cốt kéo cả Phong Lâm Thành theo vào U Minh!

Hành động này tiêu hao lượng thần lực khó mà tính toán được nhưng nếu có thể thành công, Đỗ Như Hối và mấy người Đổng A đều phải chết. Bạch Cốt Chân Đang sẽ dễ dàng đoạt lại.

“Đi!”

Đỗ Như Hối đang thanh trừ ấn ký bạch cốt quyết định rất nhanh, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đổng A, bắt lấy đối phương rồi đạp mạnh lao đi. Hắn quyết định từ bỏ cả tòa Phong Lâm Thành, từ bỏ cả nhóm người chưa chết nhưng cũng khó mà sống sót được. Từ đây thành vực Phong Lâm sẽ tuyệt tích trên thế gian, trôi vào U Minh!

Bên ngoài Phong Lâm Thành có một đôi huynh muội, hai người bọn họ đang chờ đợi kết cục sắp xảy ra, đồng thời cũng sợ hãi chính kết cục ấy.

“Ca ca, chúng ta đi đâu đây?”

“Ta cũng không biết.”

Có lẽ là thành Thanh Hà, cũng có thể là thành Tân An. Khương Vọng nghĩ thầm.

“Ca ca, chúng ta còn nhà để về sao?”

Khương Vọng nhìn thành Phong Lâm đã hoàn toàn chìm trong sương mù, hắn chậm rãi nói. “Chúng ta không còn nhà nữa.”

Tiểu An An trầm mặc một lúc rồi lại hỏi. “Mấy người Nhữ Thành, Lăng Hà, A Trạm, Đường Đôn, tiên sinh… Bọn họ liệu có còn sống không?”

Khương Vọng kiềm chết để không rơi nước mắt, hắn an ủi. “Ca ca không biết, có lẽ bọn họ đã chạy thoát được, chỉ là không cùng phương hướng với chúng ta mà thôi.”

Khương An An dụi đầu vào lưng ca ca thủ thỉ. “Vậy là chúng ta có thể đi tìm bọn họ.”

“Thế giới này quá rộng lớn, một khi lạc mất nhau rồi, có thể sẽ không bao giờ tìm thấy nữa.”

“Vậy chờ muội lớn lên rồi sẽ cùng ca đi tìm.”

“Được.”

“Ca ơi?”

“Ca ca ở đây.”

“Sau này ta còn được ăn thịt dê, ăn bánh quế không? Còn cả đường nhân trong Phượng Khê trấn nữa…”

“Có lẽ còn, cũng có thể không. Nhưng trên đời còn rất nhiều đồ ăn ngon, sau này ca sẽ mang ngươi đến đó…”

An An hiểu chuyện, nó gật đầu. “Vâng.”

Đúng lúc ấy Khương Vọng nghe được một âm thanh chấn động.

Là tiếng của Đổng A và Lục Diễm.

Hắn hoàn toàn hiểu ra. Hiểu ra mọi chuyện. Vì sao hắn có báo cáo từ sớm nhưng Trang đình lại không có phản ứng gì. Vì sao tràng tai nạn này vốn có thể tránh mà cuối cùng Phong Lâm Thành phải chìm xuống vực sâu không thể vãn hồi!

Hắn tín nhiệm nhất là sư trưởng, nhưng đối phương đã che giấu tất cả!

Người hắn kính trọng nhất, thân cận nhất là Đổng A cũng là người lừa gạt, khiến hắn cảm thấy đau đớn nhất. Khương Vọng không do dự nữa, không lưu luyến nữa. Hắn cõng Khương An An trên lưng chạy nhanh. Trang quốc dù lớn nhưng không còn nơi nào để hắn lưu luyến.

Từ đó về sau đã không còn cố hương!

Hắn không có cố hương, cũng không còn người thân nào ở nơi cố hương đó nữa…

“Ca ơi, chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta rời khỏi đây.”

Tạm biệt Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành. Tạm biệt Hoàng A Trạm, Ngụy Nhiễm. Tạm biệt Triệu Lãng, Tiêu mặt sắt… Rời khỏi đạo viện, rời khỏi Thái Ký, rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu. Rời Quế Hương Trai, rời hẻm nhà ngõ phi mã…

Vĩnh biệt những người họ đã từng yêu thương, những nơi họ đã từng gắn bó, bọn họ đã không thể quay về nữa. Tất cả chìm vào U Minh. Quang cảnh ấy kéo dài cả ngày đến lúc mặt trời khuất núi.

Nhưng vào lúc Phong Lâm Thành rơi vào vĩnh hằng hắc ám, thế giới bên ngoài Phong Lâm Thành vẫn còn một chút ánh sáng. Đó là ngọn đèn của nhân gian, là ánh sao, cũng là ánh trăng sáng tỏ.

Khương Vọng cõng An An đi xa. Từ nay hắn chỉ còn có tiểu muội này.

Lúc đó, bầu trời vẫn thế. Trăng vẫn sáng như đã từng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận