Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 104: Tám trăm dặm Thanh Giang

Ánh sáng trắng tan đi, nơi đó xuất hiện một cái hố sâu ít nhất mười trượng.
Trong hố, Bạch Liên chậm rãi đứng lên.
"Khụ khụ khụ!"
Nàng ta ho khan, ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Nếu không phải nhờ cái áo choàng này, lão nương đã tiêu rồi."
Áo choàng đen trên người nàng ta rõ ràng là một món pháp khí hiếm thấy, đã che chở, giúp nàng ta chống đỡ được công kích vừa rồi. Nhưng lúc này, nó cũng đã bị rách, thủng nhiều chỗ, lòi ra da thịt màu trắng.
Bạch Liên nhìn thấy một người mặc áo bào đỏ đen của Tập Hình Ty từ giữa bầu trời đêm từ từ đi xuống.
Người này gương mặt gầy gò, râu ngắn mỏng, tướng mạo cũng gầy, nhưng tổng thể lại tạo nên cảm giác rất là mạnh mẽ.
"Có thể kịp thời đưa ra phản ứng trước Sí Quang Bạo của bổn tọa, ngươi quả là không đơn giản. Bổn tọa thật thấy tò mò... kẻ vừa được ngươi đưa đi đó là ai."
Hắn vừa nói xong, đột ngột tăng tốc, vọt về hướng Khương Vọng vừa rời đi!
Lửa trắng bừng lên, Bạch Liên bay lên, dùng một tốc độ không sao tưởng tượng nổi chặn đường cao thủ Tập Hình Ty, những đóa lửa trắng lành lạnh như những đóa hoa nở rộ, đốt cháy đốt khai bóng đêm.
Véo!
Thân hình cao thủ Tập Hình Ty thoắt một cái, đã vượt qua mớ hoa bằng bạch diễm, áp sát tới người Bạch Liên.
Hai người gần như là dính vào nhau, nửa thân trên chồng lên nhau.
Hắn đưa tay, ấn một luồng Sí Quang Bạo lên bụng Bạch Liên.
Ấn cả người nàng xuống đất!
Hắn ta đã có chuẩn bị sẵn! Hoặc nói cách khác là, hắn ta đột ngột chuyển hướng đuổi bắt Khương Vọng, vốn chỉ là chiến thuật lừa người mà thôi.
Rầm!
Luồng sáng nóng rực đè cơ thể mềm mại của Bạch Liên xuống mặt đất, đập ra một cái hố to nữa.
"Khụ, khụ!"
Bụi bặm tan đi, Bạch Liên lại từ trong hố đứng lên.
Khóe miệng ho ra máu tươi, thấm ướt chiếc khăn đen che mặt.
"Đồ chó chết Quý Huyền, còn biết giở trò lừa bịp. Đáng đời cả đời làm chó!"
Bụng nàng ta có một vết thương rất rõ, dưới ngọn lửa của bạch diễm, nó từ từ khép lại.
Thì ra kẻ vừa xuất hiện trên không trung, chính là kẻ đứng thứ ba trong Tập Hình Ty, Ty Thủ Tập Hình Ty của quận Thanh Hà, cường giả Nội Phủ cảnh đỉnh phong, Quý Huyền!
Bị chửi, Quý Huyền chả giận tí nào. "Đã biết là bổn tọa, còn dám ngoan cố chống cự?"
Bạch Liên cười yêu kiều: "Quý Ty Thủ đúng là mạnh thật, nhưng không có hiểu lòng của nữ nhân. Nếu mà lúc vừa áp tới, ngươi xé y phục của người ta, thì đâu có cô nương nào phản kháng!"
Giọng nói của nàng như ảo mộng, như một tiếng thì thầm mang theo một giấc mơ đẹp, lặng lẽ bao phủ lấy Quý Huyền.
Gần như cùng lúc đó, lấy Bạch Liên làm trung tâm, từng tia sáng trắng sắc bén giăng ra khắp nơi, bao phủ cả một vùng chu vi ba trượng!
Huyễn âm nhập mộng, liệt quang trấn giết.
Bạch Liên dùng lời lẽ làm vật dẫn, Quý Huyền dùng lời lẽ để chuẩn bị. Hai môn đạo thuật thượng phẩm gần như bùng nổ cùng một lúc.
Mặc dù Bạch Liên là người vọt ra khỏi phạm vi liệt quang trấn giết trước, nhưng bạch diễm trên người nàng rõ ràng đã trở nên mỏng manh, không còn bao phủ toàn thân được nữa.
Chênh lệch thực lực quá rõ, huống chi trước đó Bạch Liên còn bị thương.
Nhưng hướng nàng xông tới... Là Quý Huyền!
Huyễn âm nhập mộng đương nhiên không gây ảnh hưởng gì được đến tinh thần của cường giả như Quý Huyền, nhưng nàng chỉ cần có một thời cơ. Chỉ cần Quý Huyền bị khựng lại chừng ba hơi thở, thì tối nay, nàng liền có cơ hội nghịch chuyển chiến cuộc!
Một đóa hoa bạch diễm nở trong bàn tay ngọc, ấn vào bụng Quý Huyền.
Nàng đương nhiên là một nữ nhân ghi thù.
Đùng!
Bạch Liên đụng phải cái gì đó, tạo nên một tiếng nổ vang, sau đó mới nhìn thấy, từng sợi ánh sáng trắng ngời đan xen vào nhau, tạo thành một cái lồng giam bốn cạnh phía trước Quý Huyền, giam Bạch Liên vào trong!
Bạch quang như vách, bạch quang như lồng.
Rõ ràng Quý Huyền đã có sự chuẩn bị với tuyệt chiêu huyễn âm vào mộng của Bạch Liên. Thời gian hắn choáng váng, có lẽ còn chẳng tới một hơi thở, nhưng đến khi Bạch Liên đến gần, mới đột ngột bùng nổ.
Nghiền ép.
Nghiền ép hoàn toàn.
Từ đầu tới đuôi, Quý Huyền hoàn toàn nắm trong tay toàn bộ chiến cuộc.
Hắn vốn không có ý giết Bạch Liên, mục đích của hắn là bắt sống.
Trong lồng ánh sáng, Bạch Liên lại ngưng tụ một đóa hoa bạch diễm, nhưng lần này không phải để thử phá bức tường ánh sáng, mà là không chút do dự ấn vào thiên linh của mình.
Ngay lúc nàng nhận ra mình bị nhốt, nàng đã kịp hiểu ra mục đích của Quý Huyền.
Cho nên nàng cũng lập tức đưa ra câu trả lời của mình!
Chiêu này rõ ràng không nằm ngoài dự liệu của Quý Huyền, hắn thấy rất hứng thú với Bạch Liên và tổ chức sau lưng nàng, nếu không với thân phận chưởng quản toàn bộ Tập Hình Ty của quận Thanh Hà, hắn đâu cần phải tự mình ra tay tối nay.
Bạch Liên chết, đối với hắn dĩ nhiên không có tổn thất gì. Nhưng nó cũng đồng nghĩa hắn sẽ mất đi tất cả thu hoạch sau đó.
Một người quả quyết như Quý Huyền, đương nhiên lập tức hủy lồng giam ánh sáng, vọt tới chỗ Bạch Liên, thò bàn tay với bạch quang lượn quanh ra tóm lấy đóa hoa bạch diễm.
Đóa hoa chuyển hướng, bắn về phía đầu của Quý Huyền.
Bạch Liên tự đánh vào thiên linh của mình để tự sát, đương nhiên là một hành động chân thực, nếu không đã không thể lừa được Quý Huyền. Nhưng ngay lúc Quý Huyền định cản nàng tự sát, nàng liền lập tức xoay ngược hướng công kích.
Nàng không sợ chết, nhưng không muốn chết.
Bàn tay quấn bạch quang của Quý Huyền đưa lên để ngang trên trán, vừa vặn ngăn cản đóa hoa bạch diễm, bàn tay còn lại nắm thành quyền, đánh mạnh vào bụng Bạch Liên!
Một người như Quý Huyền, cho dù có muốn bắt sống đối thủ, cũng sẽ không vì vậy mà cho đối thủ cơ hội. Bắt sống là mục đích, nhưng có lẽ cũng chỉ là một mục đích. Tận lực để làm, nhưng không phải nhất định là phải thành công mới được.
Hắn đã nổi giận, quyền xuất ra không nương tay chút nào.
Bạch Liên bị một quyền này khiến cả người cong lại thành con tôm, bị đánh bay đi, bạch diễm quanh thân chớp tắt, giống như sinh mệnh chi hỏa của nàng cũng sắp tắt.
Quý Huyền đang định đạp không đuổi theo.
Thì chợt, đùng!
Ùng ùng ùng!
Sóng lớn cuộn lên, như trống trận ầm ầm.
Cả mặt sông đều như sôi trào.
Thanh Giang chấn động!
Một cơn sóng thần xông lên trời cao, trên đỉnh sóng lớn có một ông lão mặc y phục hoa lệ.
"Quý Ty Thủ phụ trách toàn bộ Tập Hình Ty quận Thanh Hà, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến Thanh Giang đi dạo vậy?"
Giọng ông lão thều thào, vậy mà át cả tiếng sóng thần rầm rầm gào thét, truyền rõ ràng vào tai Quý Huyền.
Lão nhân đứng trên đỉnh sóng này, lưng có vẻ đã còng.
Nếp nhăn giăng đầy mặt, không giấu nổi sự già nua.
Trông đã rất già.
Nhưng ai mà dám coi thường ông ấy!
Ai dám khinh người đứng đầu tám trăm dặm Thanh Giang, Tống Hoành Giang!
...
Quý Huyền lập tức thu lại khí thế, dừng lại giữa không trung, khẽ đảo mắt: "Phủ quân đại nhân, Quý Huyền tuần tra đêm Quận Thanh Hà, vô tình phát hiện có yêu nhân chạy trốn đến đây. Quý mỗ là Ty Thủ Tập Hình Ty, được quốc quân giao trọng trách, liên quan đến sinh mạng nhân dân, không dám coi thường!
Để tránh yêu nhân tổn thương con dân của phủ quân, tình thế cấp bách phải ra tay xuất thủ, không kịp báo trước xin phủ quân đồng ý, mong tha lỗi."
Hắn nói một tràng, không một kẽ hở.
Vừa biểu đạt sự nhún nhường, vừa thể hiện ta đây có lý do chính đáng, cho Tống Hoành Giang một bậc thang để đi xuống.
Là đại nhân vật đứng thứ ba của Tập Hình Ty, thống lĩnh toàn bộ Tập Hình Ty Quận Thanh Hà, địa vị của hắn không hề nhỏ hơn trưởng quận Thanh Hà.
Nhưng lúc này không cúi đầu không được.
Vì hắn biết, nếu tối nay Tống Hoành Giang đã hiện thân, thì nhất định phải có một câu trả lời mới được.
Hắn cũng cảm thấy, với địa vị của hắn hiện giờ, với tình thế của nhân tộc và thủy tộc hiện giờ, cái nấc thang này của hắn, là đã đủ.
Nhưng Tống Hoành Giang chỉ giương đôi mắt đục ngầu của mình nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.
Sau đó đôi môi lão nhân nở một nụ cười.
Một nụ cười này.
Dáng vẻ già nua hoàn toàn tiêu tán, dáng vẻ hoàn toàn biến đổi!
"Hậu nhân của Trang Thừa Càn đúng là ngày càng không biết tiến thoái, dám đánh sống đánh chết ngay dưới mắt Cô!"
Ông ta chắp tay ra sau lưng: "Nể mặt Trang Thừa Càn, ngươi tự tát mình mười cái, là được rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận