Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 669: Chờ nó tới, xem nó thế nào

Ba người không hiểu mấy chữ “Vô Tâm Chi Duyên” Diệp Lăng Tiêu nói là cái gì.
Diệp Lăng Tiêu đã phải tốn rất nhiều thời gian, mới biết được câu sấm ngữ "Vô Tâm Chi Duyên" của Vân Đỉnh tiên cung, không ngừng cố gắng dẫn dắt Diệp Thanh Vũ đi vào phương hướng thích hợp nhất. Từ rất sớm, ông ta đã bắt đầu đào tạo Diệp Thanh Vũ đi theo hướng hướng tới Vân Triện thần thông. Thần thông quả mặc dù ba mươi ba năm mới có một quả, nhưng không phải ai dùng nó cũng sẽ lấy được Vân Triện.
Câu sấm ngữ "Vô Tâm Chi Duyên", mấy người Đấu Miễn, Vân Du Ông đều không biết. Đấu Miễn thu phục Linh Không Điện, Vân Du Ông dùng mọi cách bày mưu tính kế, đều để hướng tới Vân Đỉnh tiên cung, có thể nói là hết sức "Hữu tâm".
Mặc dù bản thân Diệp Thanh Vũ không có ý gì, nhưng cả cuộc hành trình đều quán triệt thực hiện cái ‘có tâm’ của Diệp Lăng Tiêu.
Chỉ có một mình Khương Vọng, trước đó không biết Vân Đỉnh tiên cung là cái gì, vốn đi chỉ để giúp Diệp Thanh Vũ lấy được thần thông quả, nên hắn mới là người thật sự "vô tâm", hoàn toàn phù hợp với thiết lập của bốn chữ sấm ngữ kia.
"Ngươi giữ chặt như vậy làm gì? Chẳng lẽ Diệp Lăng Tiêu ta còn đi cướp đồ của ngươi?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn Khương Vọng: "Nếu đó đã là phúc duyên của ngươi, thì ngươi cứ lấy, chỉ có điều đối với ngươi, chưa chắc nó đã là phúc."
Đương nhiên chưa chắc việc này là phúc. Người ngoài có khi không hiểu, nhưng Diệp Lăng Tiêu thì biết quá rõ rồi. Vân Đỉnh tiên cung sở dĩ cầu một người "Vô Tâm Chi Duyên", là bởi vì nhân quả của bản thân nó quá nặng, nên mới phải cầu một cái ‘vô duyên’ từ bên ngoài.
Đồng tử đón khách qua nhiều lần chuyển thế, bản thân đã có sự dây dưa rất sâu với Vân Đỉnh tiên cung, từ gốc rễ đã định sẵn là không thể thừa kế Vân Đỉnh tiên cung, chỉ tiếc rằng hắn không biết điều ấy, mọi cố gắng của hắn vĩnh viễn chỉ là phí công.
Diệp Lăng Tiêu tự tin mình có thể gánh nổi phần nhân quả kia thay cho nữ nhi, nên mới mưu đồ Vân Đỉnh tiên cung cho Diệp Thanh Vũ.
Khi chủ nhân của Vân Đỉnh tiên cung trở thành Khương Vọng, Khương Vọng sẽ phải gánh nhân quả của Vân Đỉnh tiên cung, nên Diệp Lăng Tiêu mới nói, chưa chắc đã là phúc.
"Chưa chắc là phúc?" Khương Vọng nhanh trí hỏi ngay: "Nó có tai họa ngầm gì ư?"
Diệp Lăng Tiêu sửng sốt bật cười: "Khi thời cơ tới, phúc họa khắc biết."
Ông ta không hề cảm thấy vướng mắc. Trù mưu đã trù rồi, bố trí đã bố rồi, nhưng cuối cùng nữ nhi bảo bối vẫn không lấy được Vân Đỉnh tiên cung, ông ta chỉ cười một cái rồi thôi.
"Cha." Diệp Thanh Vũ xẵng giọng: "Chuyện quan trọng, người đừng có vòng vo."
Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: "Không nói được, không nói được."
Diệp Thanh Vũ thấy vậy, thì hiểu sẽ không có được đáp án. Từ nhỏ Diệp Lăng Tiêu đã rất chiều nàng, muốn gì được đó, nhưng những lần ông ta hiếm hoi từ chối, dù nàng có nài nỉ cỡ nào, cũng sẽ không là không. Nếu Diệp Lăng Tiêu đã bảo không nói được, vậy nhất định là ông ấy có nguyên nhân, hoặc nói cách khác, nói ra mới lại càng không hay.
"Dù đó là phúc hay họa." Khương Vọng không để Diệp Thanh Vũ tiếp tục giúp đỡ, lên tiếng: "Vậy thì chờ nó tới, xem nó thế nào."
Diệp Lăng Tiêu cười ha ha: "Có khí phách."
Diệp Thanh Vũ thấy ánh mắt của Khương Vọng vô tình hữu ý cứ liếc qua hai bên dãy Kỳ Xương nhiều lần, liền hiểu chuyện liên quan Trang quốc, hắn không tránh khỏi hơi để ý, nên chủ động chuyển đề tài: "Cha, ngươi vừa mới nói quân hai nước Trang, Ung dàn trận đối đầu nhau, rốt cuộc là sao? Sẽ đánh nhau à?"
"Dễ gì mà đánh nhau!" Diệp Lăng Tiêu chợt trợn mắt nhìn Khương Vọng một cái, mới tiếp tục nói chuyện với con gái cưng: "Là bảo vệ hai bên. Trong dãy Kỳ Xương có xảy ra tranh chấp, rất là ồn ào, dẫn tới mấy chục hộ đánh nhau. Người bên Ung quốc bị thua thiệt, quân Ung quốc mới nhúng tay vào, Trang quốc thấy vậy cũng theo đó cho điều quân. Cuối cùng bất quá chỉ là chuyện vặt, giành nhau sản vật ở trong núi thôi. Hai bên đều rất kiềm chế, không ai ồ ạt tăng binh. Chỉ là bây giờ Trang quốc lại dám dàn quân ra đối trận với Ung quốc, quả thật là làm người ta bất ngờ. Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối khá thật."
Khương Vọng bị trừng mắt mà không hiểu vì sao, nhưng cũng không dám có ý kiến gì. Nhưng câu khen ngợi Diệp Lăng Tiêu dành cho Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối làm trong lòng hắn cảm thấy phức tạp.
"Ra vậy." Diệp Thanh Vũ gật đầu, ý mình đã hiểu.
"Đi thôi, về Lăng Tiêu Các." Diệp Lăng Tiêu vung tay áo, tầng mây dưới chân tụ lại, lúc này mới nhân tiện liếc Đấu Miễn một cái: "Tiểu tử Đấu gia, chắc phải qua bí địa Lăng Tiêu ta làm khách nhỉ?"
Chân nhân nhìn thấu lai lịch của hắn, là chuyện bình thường.
Đấu Miễn chẳng chút bất ngờ, vội hành lễ: "Đã phiền Diệp chân nhân hỏi đến, chỉ là Đấu Miễn còn phải trở về xử lý một ít chuyện, giờ đến làm phiền có điều bất tiện, hay để ngày sau sẽ lại đến cửa quấy rầy."
Diệp Lăng Tiêu chẳng để tâm. Nữ nhi lấy được Vân Triện thần thông có tiềm lực mạnh mẽ, khiến ông ta thấy vui vẻ trong lòng, nên mới thuận miệng buông lời mời khách sáo, chứ thật ra dù Đấu Miễn có gia thế cao hơn nữa, thì một tên tiểu bối cũng không đáng để ông ta phải lên tiếng, nên Diệp Lăng Tiêu lại quay qua nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng cũng nói: "Hay Diệp các chủ và lệnh thiên kim đi về trước, Khương Vọng cũng có một ít chuyện muốn làm."
Diệp Lăng Tiêu đảo mắt, hiểu ngay chắc hai người đi xử lý chuyện đổi chác ở Trì Vân Sơn. Ông ta bật cười, không nói gì thêm, mây dưới chân chở ông ta và Diệp Thanh Vũ bay đi xa.
Đụn mây bay vừa nhanh vừa vững, bên ngoài đụn mây, gió thổi ào ào, thế nhưng Diệp Thanh Vũ một sợi tóc cũng không bay.
"Khương Vọng đó là người thế nào?" Trên đụn mây đang bay nhanh, Diệp Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên Khương đạo hữu là người vô cùng ưu tú.” Thanh Vũ đáp trả đến đây, thì khó hiểu: "Sao Tự nhiên lại hỏi cái này?"
Diệp Lăng Tiêu không giải thích, thở dài: "Cái gì cũng tốt, chỉ tiếc, cái gánh trên vai hắn quá nặng."
Cha con Diệp Lăng Tiêu đi rồi, hai người còn ở lại đều im lặng.
Đấu Miễn nhìn quanh nhìn quẩn, tự nhiên cảm thấy buồn buồn: "Trì Vân Sơn sẽ không mở ra nữa, đúng không?"
"Ừ." Khương Vọng gật đầu.
Trong lòng nói thêm, trừ phi Vân Đỉnh tiên cung hồi phục.
"Đi thôi, đi Thành quốc." Đấu Miễn thở dài: "Diệp chân nhân nói thời gian đã qua nhiều ngày rồi, không biết bây giờ là tháng mấy ngày mấy nữa."
Hai người bay về phía Thành quốc.
Lúc bay qua chỗ quân đội Trang quốc đóng quân ở phía nam dãy Kỳ Xương, Khương Vọng còn cố ý nhìn xuống xem, đúng là không có cường giả, số lượng binh sĩ cũng không nhiều.
Tranh chấp phạm vi nhỏ như này, vừa vặn lại là thứ giúp dễ nhìn thấy sức lực của các nước.
Trước kia hắn là người Trang quốc, quá hiểu Trang quốc trước kia yếu ớt thế nào, nên mới có chuyện Tần quốc đường hoàng phục kích Tả Quang Liệt ngay trên địa bàn của Trang quốc. Những lúc Trang quốc đối mặt phân tranh với Ung quốc ở vùng biên giới, Trang quốc luôn là bên thua thiệt, lần nào cũng phải bồi thường một cách đầy vô lý, dù mình có lý cũng phải nhịn xuống.
Phong Lâm thành hoàn toàn sống dựa vào dãy Kỳ Xương, bách tính trong trấn Đường sá, đa phần đều sống bằng nghề săn thú. Khương Vọng rất hiểu những chuyện này.
Hôm nay xem ra, Trang quốc đúng là đã cường thế lên. Chỉ có điều, người dân Phong Lâm thành là những người đã từng hy vọng vào điều này nhất, cuối cùng lại chẳng còn một ai sống để nhìn thấy hôm nay.
Đấu Miễn làm việc vô cùng dứt khoát, đến trụ sở của Linh Không Điện ở Thành quốc, triệu tập thân tín tới, ra lệnh nào bán, nào chuyển dời các tài sản của cá nhân. Toàn bộ quá trình đều thực hiện ngay trước mặt Khương Vọng, để tránh hiểu lầm.
Thật ra Khương Vọng không để bụng hắn có động tay chân gì hay không, bởi vì mục đích cơ bản của hắn không phải là Linh Không Điện. Đương nhiên, về mặt thời gian thì vẫn cần làm đúng hạn. Nếu không lỡ Đấu Miễn sinh ra ý tưởng mới gì đó với Vân Đỉnh tiên cung, sẽ khó tránh khỏi phiền toái.
Cao tầng của Linh Không Điện gồm một điện chủ, hai hộ pháp, năm trưởng lão.
Hai hộ pháp đều là thân tín Đấu Miễn mang tới từ nước Sở, để giúp hắn nắm vững Linh Không Điện, nên cũng sẽ rời đi cùng hắn. Đấu Miễn chính là Điện chủ.
Năm trưởng lão, vốn đều là nguyên lão của Linh Không Điện. Chung Cầm chính là một trong số đó, đã chết ở Trì Vân Sơn.
Điện chủ và các hộ pháp trước đó, đương nhiên đều đã bị Đấu Miễn xử lý.
Trong đại điện, người có tiếng nói của Linh Không Điện đều đến đủ, hai hộ pháp, bốn trưởng lão đều có mặt, ngoài ra còn có cả các Đường chủ Đà chủ, các tu sĩ phụ trách các loại sự vụ.
Khương Vọng thoải mái ngồi trên ghế điện chủ, quan sát thế lực sắp rơi vào tay mình.
Đấu Miễn ngồi ở một bên, lên tiếng giới thiệu: "Vị này là Độc Cô Vô Địch đại nhân, sau này sẽ là điện chủ Linh Không Điện. Xưa nay người có đức sẽ nắm quyền vị, ta đây thối vị nhượng hiền."
Trong điện ồ lên xôn xao, ai nấy châu đầu ghé tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận