Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 297: Ba mươi năm trong nháy mắt

"Cái gì?" Trong sảnh trấn, Khương Vọng lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi ổn định xong mọi thứ, hắn mới từ trong miệng Tiền chấp sự biết được chuyện đại quân nước Tề đang vây khốn Dương quốc.
Cũng bởi vậy mới hiểu được, vì sao Tiền chấp sự ủy khuất cầu toàn, mặc cho người khác cắt xén.
Hắn vẫn còn hơi non một chút, nếu sớm biết được việc này, đừng nói năm trăm khỏa Đạo Nguyên thạch, cho dù là một ngàn khỏa cũng chưa chắc là không kiếm được.
Nhưng đối với bản thân tin tức này mà nói, chỉ là một ít Đạo Nguyên thạch, lấy nhiều lấy ít thì tính làm cái gì?
Nhất cử nhất động của Tề quốc đều đủ để khiến cho Đông vực rung chuyển.
Huống chi là chuyện lớn binh vây Dương quốc như vậy!
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, quân Tề vây cảnh là vây khốn Dương quốc, ngăn chặn bệnh dịch hạch. Hay là muốn nuốt chửng Dương quốc đây?” Khương Vọng hỏi.
"Ta là một thương nhân nho nhỏ, làm sao hiểu rõ được đại sự như vậy? Nhưng có lẽ... cũng muốn đủ cả!”
Toàn bộ sảnh trấn rơi vào trong một bầu không khí tĩnh lặng ngắn ngủi.
Khương Vọng lúc này gần như đã có thể chắc chắn, đây chính là động tác lớn của Tề quốc mà Trọng Huyền Thắng ám chỉ lúc trước!
Hắn cũng sẽ không oán giận Trọng Huyền Thắng không báo trước việc này cho mình biết, chuyện liên quan đến quân cơ, cho dù đối phương không sợ chết, hắn cũng sẽ ngăn cản.
Chỉ là chuyện này quả thật có chút đột ngột.
Nếu Tề quốc trực tiếp há miệng nuốt Dương quốc, biến thuộc quốc thành quận thành bản thân cai trị, vậy lợi ích của toàn bộ địa bàn Dương quốc sẽ phải được phân chia một lần nữa. Điều này cũng có nghĩa là tất cả những nỗ lực của hắn ở Dương quốc trước đây đều sẽ đổ sông đổ biển.
Bởi vì phân chia sau chiến tranh, hiển nhiên chỉ có thể do quân đội Tề quốc chủ đạo, đã không còn liên quan đến bất kỳ yếu tố nào khác.
Chờ đã... chẳng lẽ Trọng Huyền Thắng không nghĩ tới những thứ này sao?
Vừa nghĩ tới đây, Khương Vọng lập tức mở miệng hỏi: "Tiền chấp sự có từng tra được, lần này là vị đại nhân vật nào dẫn quân tới Dương quốc?”
Tiền chấp sự lắc đầu: "Hệ thống tình báo của Tứ Hải thương minh hiện tại cũng bị cắt đứt, hai mắt của ta ở Dương quốc cũng đã chột mất một cái. Chỉ biết là Thu Sát quân - một trong Cửu tốt, hoàn toàn không thể chiếm được tin tức kỹ càng hơn. Có lẽ chỉ khi đại chiến thực sự bắt đầu, lúc đó ta mới có thể biết là ai đến."
Kẻ tới là một trong Cửu tốt, như vậy quyết tâm đã rất rõ ràng.
Cái gọi là trên người mang lưỡi đao, sát tâm tự nổi dậy. Một chi cường quân nổi tiếng thiên hạ như vậy đến Dương quốc, dưới tình huống có thể dễ dàng chinh phục quốc gia này, cao tầng của Tề quốc muốn không động tâm cũng khó.
Khương Vọng chỉ nghĩ đến… “Trọng Huyền Thắng giờ phút này chắc chắn đã ở trong quân, bằng không cũng không đến mức không hồi báo cho mình chút nào. Nhưng đối phương đóng vai trò gì ở trong đó?”
“Mình làm thế nào để giúp được hắn? Hắn cần phải phối hợp ra sao?”
Lúc này hai người bọn họ, một người ở bên trong Dương quốc, một người lại ở bên ngoài. Một người một mình một trấn, một người thân trong quân đội.
Làm cách nào để phối hợp lẫn nhau trong tình huống không thể giao tiếp?
Khương Vọng luôn cảm thấy dường như mình bỏ sót chuyện gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Thế cho nên hắn thuận miệng hỏi một câu: "Tiểu Tiểu, ngươi nghĩ sao?"
Độc Cô Tiểu không chút do dự đáp: "Tiểu Tiểu không hiểu biết gì cả, nào đám có ý kiến? Lão gia là người thông minh như vậy, ngài nói như thế nào thì chúng thuộc hạ sẽ làm như thế ấy."
Đây chỉ là một loại biểu hiện trung thành hàng ngày của Tiểu Tiểu. Nàng vẫn luôn cố gắng cường hóa địa vị lãnh đạo của Khương Vọng trước mặt đám người Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, cũng không hề có ý gì khác.
Nhưng hiện tại nghe được những lời này, Khương Vọng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, như nghĩ đến điều gì đó.
"Tên mập mạp kia thông minh hơn mình nhiều, mình có thể nghĩ đến việc muốn phối hợp với hắn, hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra mình đang ở Dương quốc! Dưới tình huống không thể trực tiếp giao tiếp, nếu hắn muốn nói với mình cái gì, hoặc muốn mình làm chuyện gì đó, vậy hắn sẽ làm như thế nào? Thậm chí ... hắn có thể đã làm chuyện gì đó hay không?”
Khương Vọng lại nhìn về phía Tiền chấp sự, rốt cục hắn cũng hiểu được điều mà mình xem nhẹ là gì.
"Tiền chấp sự, ta vừa mới nhớ tới một chuyện." Hắn hỏi: "Ta nghe hộ vệ của thương minh các ngươi nói, ngươi đã sớm rời khỏi Dương quốc a? Tại sao đột nhiên quay trở lại? Theo lý thuyết quân Tề mặc dù đã phong tỏa biên cảnh, nhưng cũng không đến mức ngăn cản người Tề chứ?"
“Người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng!”
Tiền chấp sự vẫn luôn cho rằng mình bởi vì giấu giếm thu hoạch, hối lộ quân đội mà bị phía Bình Tây quận trục xuất, từ đó bỏ lỡ thời cơ có thể chạy trốn về Tề quốc trước tiên.
Thế nhưng chuyện này cũng không tiện bộc lộ ở trước mặt Khương Vọng, vậy cho nên y chỉ có thể cười khổ nói: "Đã quen hiếu kính quân gia, không nghĩ tới gặp phải người chí công vô tư, trực tiếp đuổi ta trở về. Sau đó chuyển hướng tới nơi khác thì đã cấm tuyệt thông hành..."
"Thong thả đi. Ngươi cứ tỉ mỉ nói tới tình hình của các nơi hiện tại.”
Tiền chấp sự lập tức chú tâm kể lại.
“Nói như vậy, đám người Trần Dũng vẫn còn ở trong quân doanh bên ngoài Bách Xuyên thành?”
"Đúng vậy." Tiền chấp sự mắng: "Lão tử đã chậm một ngày, đám lính quèn thối nát kia không cho qua, cho dù lưu lại trong quân doanh cũng không được!”
Khương Vọng nghe đến đó đã nắm chắc tám phần. Hiện tại Trọng Huyền Thắng rất có thể đã ở Bách Xuyên thành, hơn nữa còn có chút quân quyền nhất định.
Vị Tiền chấp sự này chính là "thông tri" mà gã "đưa" trở về!
Người này rất rõ ràng Khương Vọng đã kinh doanh Thanh Dương trấn như thế nào, cũng hiểu rõ Tiền chấp sự cuỗm tiền chạy trốn cũng đã đến đường cùng ở Dương quốc.
Gã dùng Tiền chấp sự để cho Khương Vọng tức giận, đồng thời cũng để cho hắn dùng vị chấp sự của Tứ Hải thương minh bổ sung tài nguyên cho bản thân, càng nói cho Khương Vọng biết một điều, chính là gã đã tới rồi!
Mà sau khi bóc tách toàn bộ, chỗ hạch tâm nhất chính là Trọng Huyền Thắng cũng cần hắn bảo vệ Thanh Dương trấn vực!
"Tiền chấp sự, chắc hẳn ngươi cũng biết thế cục hiện tại là như thế nào." Khương Vọng đứng lên nói: "Ngay lúc này, chúng ta nhất định phải tập hợp lực lượng cùng một chỗ, phân tán thì yếu. Người của ngươi, kể cả ngươi ở trong đó hiện tại cũng từ ta thống nhất chỉ huy. Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy rất tốt! Khương đại nhân vốn là thiếu niên anh hùng, nói ra chính là lẽ phải!” Tiền chấp sự biểu hiện ra đại nghĩa lẫm liệt.
Đương nhiên trong lòng y có oán hận hay không thì có trời mới biết. Cũng may Khương Vọng cũng không cần phải suy nghĩ đến nội tâm của đối phương, chỉ cần y cố hết sức chuyển vật tư của Tứ Hải thương minh ở thành vực Gia Thành qua.
Điều đáng nói chính là, hôm nay là ngày 26 tháng 7.
Hai người nhiễm bệnh dịch hạch cuối cùng ở Thanh Dương trấn kia.
Một người chết vì bệnh tật, một người lại được chữa lành.
Giống như quá khứ và tương lai tồn tại cùng một lúc.
Trong đại điện vương cung ở Chiếu Hành thành.
Triều thần đã lui đi.
Quốc chủ Dương quốc Dương Kiến Đức ngồi xổm, tự mình nhặt được thứ gì đó, thứ kia là một ít mảnh vụn quần áo trang sức, mơ hồ có thể thấy được chất liệu cực kỳ hoa quý.
Các loại huyết nhục đương nhiên sẽ không còn, những mảnh vỡ còn sót lại này cũng đều là tổn hại của chủ nhân mảnh vụn trong lúc giãy giụa.
Thái giám Lưu Hoài vẫn chờ ở bên cạnh.
Dương Kiến Đức vừa nhặt, vừa thuận miệng hỏi: "Huyền Sách đâu?”
Lưu Hoài khom người nói: "Hắn không ở Chiếu Hành thành, cũng không ở Thương Phong thành, không biết đã đi đâu. Thế cục hiện tại quá loạn, nô tài còn cần một chút thời gian..."
"Quên đi." Dương Kiến Đức đứng thẳng người dậy, nắm những mảnh vỡ lộn xộn kia ở trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: "Dương thị rơi vào cục diện hôm nay đều là tội lỗi của trẫm. Nếu có thể lưu lại một huyết mạch, cũng có thể xem là chuyện tốt.”
"Cho đến bây giờ, làm sao trách được bệ hạ?" Lưu Hoài rơi nước mắt: "Từ ba đời trước, Dương quốc đã là thuộc quốc. Lúc tiên quân còn tại vị, đã chôn vùi luôn một chi cường quân cuối cùng của Dương quốc, vương đô cũng không thể không đổi tên Chiếu Hành thành. Sau khi đánh bại Hạ quốc, Tề quốc đã không còn đối thủ ở Đông vực, Dương quốc chúng ta lại ở sát bên cạnh giường. Sau khi bệ hạ đăng cơ, lại phải đối mặt với cục diện như thế. Cho dù bệ hạ văn thao võ lược, không chịu thua người, nhưng sao có thể đủ lực đổi trời cho được?"
"Cái gọi là chiếu, chính là ánh sáng, tức là họ Dương của ta. Cái gọi là hành, là ổn định, tức là khẩn cầu thời thế. Nói có vẻ hay ho, nhưng chẳng qua chỉ là níu giữ hơi tàn."
Dương Kiến Đức thở dài, khoát tay áo: "Trẫm không thành khí, con trai trẫm cũng phế vật vô dụng. Đừng đổ lỗi cho phụ thân của trẫm nữa.”
Y tiến tới vài bước, đặt những mảnh vỡ nắm chặt trên tay trái vào trong ngực Lưu Hoài: "Thu cho kỹ.”
Đợi Lưu Hoài cung kính nâng chúng nó lên, Dương Kiến Đức mới xoay người đi ra ngoài điện.
Đại điện tuy rằng hoa lệ, nhưng lại có chút u ám, có lẽ vì nguyên nhân cung điện này quá sâu thẳm, nhưng đèn đuốc lại không đủ sáng.
Nhưng mà ngoài điện lại là một mảnh hào quang chói lóa, mặt trời rực rỡ.
"Viết quốc thư, xin hàng với Trọng Huyền Trử Lương, thêm ngọc ấn của trẫm, mời hắn đến cung thành một lần." Dương Kiến Đức vừa đi vừa nói.
Bước chân của y cũng không nhanh, thế nhưng một bước lại đi rất xa.
Lưu Hoài vừa mới ngước mắt lên, đã nhìn thấy quốc quân của mình đứng ở cửa điện.
Bóng dáng kia cũng không tính là cao lớn, phảng phất như đứng ở điểm phân giới giữa ánh sáng và bóng tối.
Phía trước là ánh sáng, nhưng y không muốn đi vào. Đằng sau là bóng tối, mà y cũng không thể lùi lại.
Chỉ có thanh âm hoảng hốt của người khác từ một thế giới xa lạ truyền đến.
Rất rõ ràng, nhưng cũng rất xa xôi.
"Trẫm muốn nhìn một chút, ba mươi năm đã qua trong nháy mắt, Hung đồ…còn có thể như trước hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận