Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 377: Trước thì ngạo mạn, sau thì kính cẩn

"Đều nói 'đến sớm không bằng đến đúng dịp!' Hôm nay quý phủ khách quý chật nhà, tại hạ lại đến quấy rầy.”
Tô Xa vào biệt phủ Hà Sơn lại tựa như vào trong nhà mình, phong thái thong dong, hoàn toàn không có bộ dáng lâm phải đại nạn, còn liên tục mở miệng chào hỏi với người quen ở đây, cuối cùng mới đi tới trước bàn chính.
Nhưng Hứa Phóng thỉnh tội ở ngoài Thanh Thạch cung, rất nhiều người mới vừa biết được việc này, vậy mà hiện tại Tô Xa đã tìm tới cửa, cũng không khó nhìn ra đối phương lo lắng như thế nào.
Giống như mấy ngày trước Trọng Huyền Thắng từ Tín môn vào thành, lại khiến Phó hội chủ của Tụ Bảo Thương Hội - Trình Thập Nhất nhìn ra nóng vội. Tình thế mạnh hơn con người, đó là một điều không thể tránh khỏi.
Trọng Huyền Minh Quang đứng dậy trước một bước nói: "Tô hội chủ, thất lễ vì không nghênh đón từ xa!”
Tô Xa cười nhạt nói: "Trọng Huyền huynh quá khách khí.”
Ông ta lại chuyển sang chào hỏi Lý Chính Thư, Khánh Hi: "Lý huynh, Khánh lão tiền bối cũng ở đây.”
Lý Chính Thư chỉ gật đầu.
Ngược lại, Khánh Hi tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Tô hội chủ đến rồi sao?”
Có thể tận mắt nhìn Tô Xa mất mặt, lão ta đương nhiên vui vẻ. Lấy bối phận của Khánh Hi, xưng hô một tiếng tiểu Tô cũng không có vấn đề gì.
Trọng Huyền Thắng chỉ cười tủm tỉm dặn dò hạ nhân: "Thêm hai cái ghế.”
Hạ nhân lặng lẽ mang hai cái ghế đặt xong, chỗ ở ngay bên cạnh Khánh Hi.
Tô Xa vén góc áo choàng, cực kỳ tiêu sái ngồi xuống, còn cười cười với vị hội chủ Tứ Hải Thương Minh này.
"Ai nha, Thắng công tử, sao tỷ tỷ lại không biết xấu hổ ngồi xuống được?" Trình Thập Nhất biểu tình hổ thẹn nói.
Hôm nay nàng ăn mặc lộng lẫy đi tới, năm tháng mang đến cho nàng mị lực cực kỳ đặc biệt, một cái nhăn mày một nụ cười còn mang theo phong vận độc đáo. Lúc này làm bộ một phen như vậy, cũng khiến không ít người xem cảm thấy ngứa ngáy.
"Trình hội chủ khách khí cái gì?" Trọng Huyền Minh Quang vội vàng nói: "Người tới đều là khách, làm sao có thể ngượng ngùng cho được.”
“Trọng Huyền tiên sinh có điều không biết.” Trình Thập Nhất liếc lão ta một cái, sau đó liền nhìn Trọng Huyền Thắng: "Lại nói tiếp đều do Thập Nhất không đúng, hôm trước tâm tình không tốt, ài, ngôn ngữ mất đi chừng mực, không có mắt đắc tội Thắng công tử."
“Chuyện nhỏ, nam nhi Trọng Huyền gia ta vốn không thích so đo." Trọng Huyền Minh Quang đáp lại: "Ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.”
Trình Thập Nhất cũng chỉ từ chối cho qua chuyện liền ngồi xuống.
"Bá phụ." Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm nói: "Chuyện lớn chuyện nhỏ, phải là người tự mình trải qua mới có thể định đoạt chứ? Ngài mặc dù có tâm địa tốt, nhưng lại có biết việc này hay không?”
Lời nói của gã cực kỳ ôn hòa, ngụ ý lại là: "Ngươi biết cái đéo gì ! Lời ngươi nói không tính!"
Sắc mặt Trọng Huyền Minh Quang cũng có chút cứng đờ.
Trình Thập Nhất mới áp được nửa cái mông lại vội vàng đứng lên, điều này càng làm cho lão ta cảm thấy mặt mũi không còn ánh sáng.
Nhưng thái độ của Trọng Huyền Thắng cũng rất rõ ràng, thể hiện lập trường đồng thời vạch ra điểm mấu chốt.
Xuất phát từ lý do tương tự, lão cũng không thể trở mặt với cháu trai nhà mình nhiều như vậy. Nếu cụ ông ở nhà thật sự muốn đánh thì cũng sẽ không nương tay, cho dù lão đã sáu mươi tuổi cũng không có chút tác dụng nào.
Cho nên lão cuối cùng đành phải ngượng ngùng ngồi xuống trước.
Trọng Huyền Thắng lại chủ động nâng chén nói: "Người tới là khách, Tô viện trưởng, tại hạ kính ngài một chén.”
Sắc mặt Tô Xa không chút biến đổi, nâng chén uống cạn, trong lòng lại rùng mình.
Chỉ từ cách xưng hô này, có thể thấy được rất nhiều thứ.
Ví dụ như lão già Trọng Huyền Minh Quang kia chính xác là một cái bao cỏ không hơn không kém. Con trai Trọng Huyền Tuân của lão có hợp tác trọng yếu như vậy với Tụ Bảo Thương Hội, lão lại không biết hội chủ thương hội này rất thích được người ta xưng là viện trưởng.
Khánh Hi tất nhiên là hiểu rõ ông ta, lại cố ý gọi ông ta là tiểu Tô hội chủ, làm cho ông có chút khó chịu.
Là lão già ngạo mạn trước sau như một này.
Duy chỉ có Trọng Huyền Thắng.
Song phương rõ ràng đã xé rách da mặt, gã cũng đã phát động phản kích, một bộ muốn đặt Tụ Bảo Thương Hội vào chỗ chết.
Nhưng mà khi mặt đối mặt, đối phương còn có thể gọi một tiếng Tô viện trưởng.
“Đủ thấy mức độ hiểu biết và dụng tâm của đối phương đối với Tô mỗ như thế nào.”
Vẫn là nhìn nhầm a, trong lòng ông ta khẽ thở dài.
Cũng không phải nói đã lựa chọn sai giữa Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng, mà là không coi trọng tên mập mạp này.
So với Trọng Huyền Thắng, thiên phú tu vi thậm chí thế lực của Trọng Huyền Tuân đương nhiên đều vượt xa, cho dù là thủ đoạn tâm kế cũng không thấy thua kém chút nào. Người nào không thấy y vừa ra tay, đã suýt nữa đánh Trọng Huyền Thắng trở về nguyên hình.
Chỉ là bị Trọng Huyền Thắng bắt được một đường sinh cơ, tạm thời tiễn đi một đoạn thời gian mà thôi.
Nếu thật sự muốn tranh đấu mặt đối mặt, lúc này Trọng Huyền Thắng nói không chừng đã quăng cờ nhận thua rồi.
Nhưng mà đến giờ phút này, ông ta lại không thể không thừa nhận, bất kể mình hay là Trọng Huyền Tuân đều xem thường Trọng Huyền Thắng quá nhiều. Cho dù Trọng Huyền Tuân đã bắt đầu nghiêm túc coi Trọng Huyền Thắng là đối thủ, cũng vẻn vẹn chỉ là bắt đầu để vào mắt mà thôi.
Bất kể một bước đưa Trọng Huyền Tuân rời khỏi ván, hoặc là xuống cờ đồ long đối với Tụ Bảo Thương Hội, đều cho thấy mưu tính thâm sâu đứng đầu của công tử mập mạp này.
"Thắng công tử." Trong lòng tuy cực kỳ cảnh giác, trên mặt Tô Xa lại như tắm gió xuân, nho nhã cười nói: "Trình phó hội chủ của chúng ta đến lần này, thật sự là thành tâm chân ý tới xin lỗi.”
Trình Thập Nhất đứng ở bên cạnh bàn, trên mặt lại không có một chút xấu hổ nào, ngược lại biểu tình thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết: "Tỷ tỷ thật lòng biết sai rồi, đến bồi tội cùng Thắng công tử."
Giọng nói của nàng mềm nhũn, mỗi âm tiết như xuyên vào trong trái tim mỗi ngươi: "Có cần tỷ tỷ quỳ với công tử hay không?"
"Sao lại nói vậy? Giữa chúng ta có gì mà đắc tội?" Trọng Huyền Thắng cười to: "Trình thẩm, mời ngồi!”
Một tiếng "Trình thẩm" này mang tới lực sát thương thật sự quá lớn.
Cho dù Trình Thập Nhất có công phu hàm dưỡng tốt như thế nào, lời nói ngon ngọt ra sao, sắc mặt cũng lập tức cứng đờ khi nghe lời này.
"Vốn là chuyện nhỏ." Tô Xa chủ động cầm lấy bầu rượu, rót cho Khánh Hi, Lý Chính Thư, miệng tiếp lời: "Cũng xin Thắng công tử thật không so đo mới được!”
Ông ta đứng lên, cực kỳ phong độ rót rượu cho Trọng Huyền Minh Quang, lại đổ đầy chén rượu của Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng vội vàng đứng dậy, bởi vì bản thân mình quá mập mạp, vậy cho nên gã có vẻ có chút chật vật, cũng vì thế mà làm cho nụ cười của gã thêm vài phần chân thành tha thiết: "Sao lại có thể để cho Tô viện trưởng rót rượu?”
"Ai." Đợi Tô Xa phong độ nhẹ nhàng ngồi trở về, tên mập mạp này mới cúi người ngồi xuống, thở dài nói: "Vốn không có việc gì. Chúng ta ở hợp tác ở Dương địa tốt biết bao nhiêu, đều là bằng hữu cả mà."
“Nói đến hợp tác." Tô Xa đương nhiên sẽ không coi là thật, chỉ cười nói: "Bên chỗ tại hạ có một phần phương lược phát triển, đã sớm chuẩn bị thật kỹ, chỉ là chưa kịp cho Thắng công tử xem qua, có lẽ hiểu lầm cũng bởi vậy mà sinh ra.”
Ông ta từ trong ngực lấy ra một quyển trục ngọc, đưa tới trước mặt Trọng Huyền Thắng, tươi cười cực kỳ mị lực: "Xin Thắng công tử xem qua.”
“Đây là muốn phản chiến a, đám thương nhân không có chút uy tín này!”
Trọng Huyền Minh Quang ở trên chủ vị có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Tô huynh, cái này..."
Tô Xa giơ tay trái của mình lên, chặn lời nói của lão lại, ánh mắt chỉ nhìn Trọng Huyền Thắng, trong miệng ôn thanh lại không khách khí nói: "Trọng Huyền huynh có chuyện gì, chờ ta tán gẫu xong cùng Thắng công tử rồi nói sau, được không?”
Vị trí mà Tô Xa ngồi, bên trái là Trọng Huyền Minh Quang, bên phải là Khánh Hi.
Trọng Huyền Thắng ở chỗ hơi lệch với ông ta ở phía đối diện, chính là ghế hạng bét.
Ông ta vươn tay đưa trục ngọc ra, Trọng Huyền Thắng chỉ cần hơi đứng dậy, là có thể ung dung nhận lấy.
Hứa Phóng moi tim xin tội ngoài Thanh Thạch cung, chuyện đã phát sinh cũng không thể nào vãn hồi.
Có bất kỳ tổn thất nào, Tô Xa nhận. Vì mình tính tiền sai sót, làm ăn vốn là như thế, cho tới bây giờ tròn và khuyết tự bù cho nhau.
Ông ta nguyện ý bồi thường, dùng tiền tiêu tai.
Hiện tại lấy ra chỗ tốt cực kỳ lớn, chỉ cần đổi lại một cái hứa hẹn không đuổi cùng giết tận của Trọng Huyền Thắng.
Chỉ cần khiến đối phương ngừng lại động tác có khả năng kéo theo đằng sau mà thôi.
Ông ta không biết gã làm cách nào tìm được Hứa Phóng, lại biết được bao nhiêu chuyện, tiếp sau có trù tính gì, có bao nhiêu quân bài chưa lật có thể đánh.
Tô Xa ném ra lợi ích hàng trăm vạn, chỉ cầu cắt thịt dừng tổn hại lại mà thôi.
Đây là thành ý khi ông ta tới cửa.
Hiện tại chỉ cần Trọng Huyền Thắng hơi đứng dậy, nhận lấy quyển trục ngọc kia.
Chỉ cần đơn giản như vậy mà thôi.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại có chút xấu hổ cười lên: "Tại hạ quá mập, tay lại ngắn, thôi để sau này rồi đọc cũng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận