Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2176: Tiếc rằng hoa tàn lá vàng đã già đi (1)

Khương Vọng lại ngồi lên nhánh cây mà hắn đã từng ngồi xếp bằng kia.
Mở Càn Dương Xích Đồng ra, tỉ mỉ xem xét bốn phía, ý đồ tìm kiếm dấu vết có thể vẫn còn lưu lại... Cuối cùng đương nhiên không thu hoạch được gì.
Hắn phi thân rơi xuống, nhớ lại phương hướng Lâm Hữu Tà rời đi lúc trước, thuận tiện khuếch trương quỹ tích tìm kiếm ra bốn phía.
Mỗi một bước đi ra, hắn cẩn thận xem xét bốn phía, như đang đối diện với trận chiến sinh tử, không buông tha bất cứ một manh mối nào.
Cứ như vậy, từng bước một giẫm lên lá khô, đi ra khỏi phiến rừng rậm này, đi tới thành trì gần nhất, cũng vẫn không có chút thu hoạch nào.
Khương Vọng đã lường trước việc này, vậy nên trên đường trở về, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đã qua hơn ba tháng, dù có vết tích, cũng dã sớm bị thiên nhiên im lặng xóa đi, huống chi hắn còn không chuyên nghiệp bằng những Thanh Bài trong Đô Thành Tuần Kiểm Phủ kia.
Dụng tâm nhưng tiếc rằng hoa phấn đã tàn, lá đã úa, chỉ còn gió núi trăng sáng.
Vốn không thấy bóng dáng, biết tìm nơi đâu?
Hắn quyết định đi kiểm tra manh mối ở phương diện khác, đi đối mặt với bức tường đen kia.
Buổi sáng rời khỏi phủ Võ An Hầu, lúc trở về ánh trăng đã treo cao.
Cả ngày qua có thể nói là tốn công vô ích.
Nhưng mà tâm tình trong lần phí công này, chỉ có mình hắn biết.
Trong Hầu phủ, hắn lại bất ngờ gặp phải một người - thế tử Sóc Phương Bá Bảo Trọng Thanh.
Lần này gã không dẫn theo kiều thê, không mang theo tư thái rêu rao khiến người ta chán ghét kia. Xe ngựa dừng bên ngoài phủ, một mình gã ngồi chờ trong phòng khách, nghe người sai vặt nói, gã đã chờ từ chiều đến bây giờ.
Hiện giờ, Khương Vọng không có tâm tình tiếp gã, nên vừa nhìn thấy thì nhíu mày:
"Bảo huynh đây là?"
"Khương huynh đã bôn ba cả ngày, vất vả rồi!"
Bảo Trọng Thanh thân mật tự nhiên, tiến lên nói:
"Ta nghe bằng hữu của Khương huynh mất tích, huynh cũng sầu lo theo. Không phải ta nói huynh chứ, loại chuyện này sao lại không tìm ta hỗ trợ? Xa mã hành của Bảo thị ta vận chuyển khắp thiên hạ, tìm người, thu thập tình báo chính là sở trường của chúng ta!"
Khương Vọng quả thực không nghĩ đến việc mượn nhờ lực lượng xa mã hành của Bảo thị.
Thứ nhất, hắn và Bảo gia vốn không có quan hệ gì, với Bảo Trọng Thanh lại càng không thể nói là giao tình.
Thứ hai... Hắn đã sớm nằm trong danh sách không được chào đón của xa mã hành Bảo thị, đã lâu chưa từng ngồi xe ngựa Bảo thị, thế nên không nghĩ đến cũng là tự nhiên.
Hắn không hỏi vì sao Bảo Trọng Thanh lại biết được tin tức, chỉ nghiêm túc nói:
"Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được manh mối, nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ."
Bảo Trọng Thanh đang chờ câu này, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Cái gì mà ân tình hay không ân tình chứ, quá khách khí rồi! Chúng ta là người quen biết cũ, cũng từng cùng nhau lên chiến trường, lại còn từng cùng vào Tắc Hạ Học Cung bồi dưỡng, đã là chiến hữu, lại là đồng môn, quan hệ cũng không phải xa lạ."
Gã ra sức vỗ vỗ ngực:
"Chuyện này cứ để ta lo!"
Khương Vọng mấp máy môi:
"Vậy làm phiền Bảo huynh."
"Chuyện này có gì mà phiền? Đây chỉ là bổn phận của người làm bằng hữu! Tựa như bằng hữu của ngươi mất tích, ngươi cũng nóng lòng tìm nàng vậy."
Bảo Trọng Thanh nói xong thì cáo từ:
"Ta biết huynh đệ ngươi lo lắng cho bằng hữu nên không quấy rầy nữa. Cứ chờ tin tức của ta!"
Đợi cả một buổi chiều, vất vả lắm mới gặp mặt, nói xong mấy câu thì rời đi.
Dù cho mục đích của gã là gì, ít ra thành ý mà gã bày tỏ ra ngoài cũng đã đủ.
Khương Vọng đích thân tiễn Bảo Trọng Thanh ra khỏi cổng, trầm mặc một lúc lâu mới trở lại thư phòng.
Cho đến bây giờ, hắn đã không còn là một thiếu niên dễ dàng tin tưởng người khác như trước. Đối với Bảo Trọng Thanh, hắn vẫn luôn cảnh giác.
Kẻ này có tình báo gì liên quan tới Lâm Hữu Tà nên thuận nước đẩy thuyền? Hay là, Bảo thị có mục đích gì đó với đương kim hoàng hậu, nên nghe hơi gió thì muốn tiến lên, dù sao cũng có tên mãng phu là Khương Vọng hắn chống đỡ phía trước rồi?
Khương Vọng vẫn không biết đáp án.
Nhưng vì để mau chóng tìm được hành tung của Lâm Hữu Tà, hắn nguyện ý bị Bảo Trọng Thanh lợi dụng một lần...
Trong thư phòng phủ Võ An Hầu, từ lúc đầu được bố trí vô cùng đơn giản, về sau được Trọng Huyền Thắng sửa sang, mới nhiều hơn mấy phần uy nghiêm lộng lẫy.
Bàn đọc sách điêu khắc non sông vạn dặm, mang theo ánh sáng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Phía sau bàn đọc sách là một kệ sách đặt sát tường.
Trên đó để đủ loại thư tịch, đều là những bản mà các quý công tử ở Lâm Truy thành hay đọc.
Đây đương nhiên là do Trọng Huyền Thắng hỗ trợ sắp xếp, cũng hao tổn rất lớn.
Nhưng dù là pháp binh nổi danh hay là kinh điển Nho đạo, ở đây cũng chỉ được xem như vật phẩm trang trí.
Bởi vì Khương Vọng chưa từng lật xem một cuốn nào, lúc mua nó như thế nào thì đến bây giờ vẫn như thế ấy.
Cũng không phải Võ An Hầu không thích đọc sách... Mà là "Sử Đao Tạc Hải" chưa đọc xong nên không thể phân tâm chú ý đến loại khác.
Giờ phút này, hắn an vị trước kệ sách đủ loại, nửa dựa vào ghế, lẳng lặng chắt lọc các manh mối liên quan đến Lâm Hữu Tà, tự hỏi bản thân xem còn biện pháp gì, còn có thể bắt tay từ chỗ nào.
Trong tay hắn có hai Đao tệ.
Mời Dư Chân Nhân hỗ trợ đoán quẻ?
Hay là mời Nguyễn Chân Quân?
Tuy việc mời quái toán phải trả giá tương xứng, nhưng vì an nguy của bằng hữu hắn vẫn sẵn lòng bỏ ra.
Nếu như Lâm Hữu Tà mất tích có liên quan đến đương kim hoàng hậu, vậy mời Dư Chân Nhân hỗ trợ sẽ phù hợp hơn.
Không đúng.
Vẫn là mời Nguyễn Chân Quân mới thích hợp hơn.
Nếu Nguyễn Chân Quân đồng ý, thì việc tìm một người là không hề khó.
Nhưng nếu Nguyễn Chân Quân từ chối, thì đây không phải là một loại nghiệm chứng sao?
Khương Vọng vừa tự hỏi, vừa vô thức nhúc nhích ngón tay, đầu ngón tay có một sợi khói xanh tự trôi nổi.
Từ trước đến giờ, hắn vẫn hay có thói quen diễn luyện đạo thuật.
Bí thuật Truy Tư này, cũng đã từng được Dư Bắc Đấu cải tiến.
Cỏ nhỏ màu xanh tươi tốt, lượn lờ ở đầu ngón tay, tịch mịch chập chờn.
Sau đó, cỏ nhỏ cúi đầu, như đang hồi tưởng.
"Ừm?"
Khương Vọng bừng tỉnh, phát hiện Truy Tư thảo dường như đã tìm được mục tiêu, đang chậm rãi chuyển động.
Hắn không khỏi nín thở ngưng thần, nhìn chăm chú phương hướng mà cây cỏ nhỏ này chỉ.
Nhưng chỉ thấy nó chuyển động vài vòng, đột nhiên dừng lại, chỉ về... phía sau.
Khương Vọng bỗng đứng dậy, quay người, nhìn về phía giá sách, nhưng hướng mà Truy Tư thảo chỉ cũng di động theo. Lúc này hắn mới phát hiện, Truy Tư thảo đang chỉ về phía mình.
Sau khi được Dư Bắc Đấu diễn hóa, Truy Tư thuật nhận biết mục tiêu dựa trên thần hồn của hắn, từ đó hình thành cảm ứng ở phương diện thần hồn.
Nó có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định, sau hơn ba tháng, dùng thuật này đuổi theo mục tiêu thì không thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận