Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 196: Hung đồ

Lúc này xe ngựa đa đánh ra khỏi Nam Diêu Thành, Trọng Huyền Thắng hạ màn xe nhìn lão giả ngồi đối diện cười đùa.
“So với Trọng Huyền Tuân anh tuấn thì thôi, nam nhi chẳng lẽ lại dùng dung mạo để luận thắng thua hay sao?”
Lão nhân kia cười rất hòa ái. “Là da mặt.”
Lão quay sang nhìn Khương Vọng rồi lặp lại câu trả lời. “Là da mặt đó.”
Khương Vọng gật đầu đồng tình. Trọng Huyền Thắng cũng không cảm thấy phật lòng, còn nhân cơ hội này giới thiệu cho Khương Vọng.
“Vị này là thân đương gia của ta, bởi vì dung nhan anh tuấn của ta nên từ nhỏ đã rất thương ta. Đừng nhìn ông ấy hiền lành, năm xưa ông ấy vẫn được xưng là hung đồ, hung danh có thể khiến trẻ con ban đêm không dám khóc đó.”
Hung đồ Trọng Huyền Trử Lương, là thân đệ đệ của gia chủ đương thời của Trọng Huyền thị. Hiện giờ nhắc đến cái tên này thì rất nhiều người không nhớ rõ, nhưng đề cập đến màn ác chiến ba mươi năm trước thì chắc chắn không ai là không biết.
Trận đại chiến năm đó đặt vững nền móng cho vị trí bá chủ của Tề quốc tại Đông Vực. Một bên là Tề quốc ở Đông Vực, một bên là Hạ quốc có quân đội với chiến lực rất mạnh. Hai nước giao chiến chiến cuộc kéo dài đến tháng thứ 4, cuối cùng người dẫn đầu một đội quân đột nhập phía sau giết Nhân ĐỒ Thành, quấy phá hậu phương Hạ quốc đến thất điên bát đảo chinh là Trọng Huyền Trử Lương.
Trận chiến đó làm cho Hạ quốc đã từng cường thịnh bị suy tàn quá nửa, không thể không cắt đất, bỏ qua rất nhiều nước phụ thuộc triệt để lui về Nam Vực.
Nếu không nhờ lúc đó Cảnh quốc xuất thủ thì Hạ quốc đã diệt vong rồi. Cũng vì phong cách cầm quân cực kỳ hung tàn mà từ đó Trọng Huyền Trử Lương bị mang cái danh hung đồ. Cũng vì dáng vẻ béo lùn, mắt híp, trong đám tiểu bối của gia tộc, một người mất chỗ dựa từ nhỏ như Trong Huyền Thắng lại lọt vào mắt xanh của lão.
Trọng Huyền Thắng cũng giống như Trọng Huyền Tuân, cả hai đều là cháu trai ruột của gia chủ đương thời Trọng Huyền Vân, không khác gì huynh đệ ruột thịt. Phụ thân Trọng Huyền Thắng mất sớm, chỉ một điểm này thôi thì Trọng Huyền Thắng đã không thể so với Trọng Huyền Tuân được. Nhưng phụ thân của Trọng Huyền Thắng không có điểm nào xuất sắc hay tài cán.
Cha của Trọng Huyền Tuân cũng không ngoại lệ. Quyền lực địa vị trong gia tộc tuy cũng có nhưng muốn tiến thêm một bước nữa là không cơ cơ hội, cho nên từ sớm hắn đã nghĩ thông, tập trung mọi thứ để bồi đắp cho nhi tử.
Đám trưởng bối trong gia tộc phân nửa tỏ thái độ mập mờ, duy có Trọng Tử Lương là ra mặt ủng hộ Trọng Huyền Thắng. Tại Nam Diêu THành này chỉ một câu của lão là đủ để bức lui đại thái giám ở Nội Phủ Cảnh ở bên người Khương Vô Dong. Từ đó thấy được tuy thời đại của lão đã qua nhưng cái oai phong của lão hung đồ vẫn không bị mọi người quên lãng đi mất.
“Tiền bối.” Khương Vọng thành thật chào hỏi đối phương, ấn tượng ban đầu của hắn về lão mập lùn này không có gì ấn tượng chỉ cảm thấy lão là người thẳng thắn dễ gần.
Trọng Huyền Trử Lương cười tủm tỉm, xem ra cũng rất yêu thích Khương Vọng. Thắng nhi đánh giá ngươi không tệ. Ngươi cũng không tồi, kiếm thuật có chút vận vị.”
Đánh giá của một cường giả như lão thì “có chút vận vị” đã là niềm mơ ước của nhiều người rồi. Khương Vọng tất nhiên hiểu điều đó.
Ngồi chung xe với cường giả đẳng cấp này là có hội khó có được, hắn nhanh chóng tận dụng cơ hội để hỏi thăm một số vấn đề liên quan đến việc tu hành, đối phương cũng kiên nhẫn giải đáp làm hắn thu hoạch không ít.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, xong việc thì xe ngựa đã đi được rất xa. Trọng Huyền Thắng muốn đi Tề đô Hàm Đan để làm tiếp việc trước đó đang làm, còn Khương Vọng nghĩ ngợi, sau trận đánh với Khương VÔ Dong vừa rồi, hắn có lẽ không nên xuất hiện ngay tại đó thì hơn.
Dù Khương Vô Dong không muốn tính toán nợ cụ nếu mỗi ngày đều nhìn thấy cái mặt hắn thì cũng khó mà vui vẻ cho được.
Cho nên Khương Vọng chủ động hỏi Trọng Huyền Thắng. “Hiện giờ ta đã đúc xong kiếm, đạo thuật sẽ cần thời gian tu tập cho thuần thục, trong thời gian ngắn khó mà phá cảnh được. Cứ ngồi yên sẽ không có tác dụng gì, có việc gì để ta giúp một tay hay không?”
Hắn với Trọng Huyền Thắng không chỉ là khách môn quan hệ đơn giản, lần này hợp tác cả với Liêm Tước, mối quan hệ giữa mấy người càng thắt chặt hơn có thể nói là vinh nhục cùng hưởng, họa hại cùng chịu.
Trọng Huyền Thắng cũng không khách khí với hắn, mang đối phương đi Hàm Đan lúc này phiền phức nhiều hơn là trợ giúp.
Trọng Huyền Thắng ngẫm nghĩ rồi nói. “Đúng là có một việc. Gia tộc Trọng Huyền ở Dương quốc có một chỗ khoáng mạch Thiên Thanh Thạch, thỉnh thoảng cũng xuất hiện một ít Thiên Thanh Vân Thạch trân quý. Lúc trước chỗ khoáng mạch này dự tính có thể khai thác trong ba mươi năm nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà hiện giờ mới khai thác được năm năm đã có biểu hiện khô kiệt sản lượng hạ thấp rất nhanh. Đây là một trong những việc ta phải lưu tâm, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đại diện cho ta đi Dương quốc một chuyến xem tình hình thế nào.”
Tề quốc có thể xem như một cường quốc trong thiên hạ, không chỉ có đất đai rộng lớn mà trong thiên hạ cũng có không ít nước phụ thuộc vào họ. Cái gọi là nước phụ thuộc chính là gọi Tề quốc là mẫu quốc hàng năm đều phải cống hiến tài nguyên lên. Một khi tề quốc xuất chinh chiến trận, các nước phụ thuộc cũng phải tổ chức quân đội đi theo.
Ngược lại, Tề quốc có trách nhiệm bảo vệ các nước này không bị hoặc chống lại sự xâm lược của những nước khác. Dương quốc chính là một trong những nước phụ thuộc vào Tề quốc như thế.
Trọng Huyên gia xem như cao tầng của Tề quốc, tại các quốc gia ở xung quanh cũng như Dương quốc này cũng có sản nghiệp không ít, điều đó là bình thường. Có khoáng mạch khai thác tới ba mươi năm nhưng đột nhiên sản lượng sụt giảm nghiêm trọng thì rất có khả năng đang xảy ra việc mờ ám nào đó.
Thiên Thanh Vân Thạch là tài liệu rèn khó tốt, chỉ là sản lượng không cao. Trước kia so với sản nghiệp của Trọng Huyền Thắng thì đây không phải thứ có giá trị lớn nhưng sau khi hắn tiến hành hợp tác với Liêm Tước rồi thì tầm quan trọng của mỏ khoáng mạch này đã hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt Trọng Huyền Thắng , nó không còn là khoáng mạch nữa mà đã thành chế thức pháp khí. Cho nên hắn mới coi trọng việc này và giao cho Khương Vọng đến đó xem xét xử lý.
Tất nhiên, thực lực Khương vọng hiện giờ không tệ nhưng trong cuộc phân tranh nội bộ của TỀ quốc thì tác dụng không quá lớn, Giá trị thực sự của hắn chính là tư cách thần thông nội phủ trong tương lai.
Khương Vọng cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý. Dù sao với hắn thì Tề quốc hay Dương quốc đều là dị quốc như nhau. Hắn đã đồng ý giúp Trọng Huyền Thắng thì hắn sẽ dùng hết khả năng của mình.
“Phải rồi.” Trọng Huyền Thắng bỗng nhớ ra một chuyện. “Lần này ngươi đi Dương quốc sẽ đi qua quận Phụng Tiên. Ta được tin Trương Vịnh ở quận này gần đây mới bị người ta giết cả nhà. Người và Trương Vịnh không phải có quen biết hay sao? Tiện đường có thể thăm hỏi hắn xem thế nào.”
“Bị diệt môn?” Khương Vọng nhớ tới thiếu niên nội liễm còn dụt dè kia thì không khỏi nhíu mày. “Đã điều tra ra chưa?”
Trọng Huyền Thắng lắc đầu. “Chưa.”
“Được ta biết rồi.” Khương Vọng ra điều suy nghĩ. Trương thị đã xuống dốc như thế, không biết vì lý do gì mà lại gây ra cừu hận lớn làm vậy?
Ngay trên quan đạo, đội xe của Trọng Huyền gia chia làm đôi, một đội đưa Khương Vọng hướng về quận Phụng Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận