Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1802: Lúc này không biết bầu trời xanh thẳm (1)

Tiếng chim sẻ líu lo mà lanh lảnh, không có giai điệu nhưng lại vang vọng khắp nơi.
Nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người trong phòng.
"Tướng gia dạy bảo, Lâm Chính Nhân xin ghi nhớ kỹ." Lâm Chính Nhân khiêm tốn đáp: "Trên sách có câu: Biết càng nhiều, càng thấy mình nhỏ bé. Ta càng lĩnh hội càng nhiều dạy bảo của Tướng gia, càng ngưỡng mộ tài năng như núi cao của ngài."
Những lời khen ngợi này mặc dù không phải xuất phát từ tận đáy lòng, thế nhưng cũng rất dễ nghe.
Đỗ Như Hối vuốt râu, thở dài ngồi xuống: "Đáng tiếc là một đấu gạo nuôi trăm loại người, như tên Khương Vọng kia, cũng là nhân tài xuất chúng của Trang quốc ta, nhưng lại không hề nhớ đến quốc gia. Thật sự đáng tiếc."
"Ta không cho là đáng tiếc, có tài mà không có đức chỉ hại đến thiên hạ!"
Lâm Chính Nhân nghiêm nghị nói: "Mọi người đều ca ngợi Khương Vọng là anh hùng, nhưng thực chất không hiểu rõ bản chất của người này. Truy cứu căn bản mà nói, hắn chỉ là bắt nạt kẻ yếu, nịnh hót kẻ mạnh, chỉ cho phép mình phụ người khác, không cho phép người khác phụ mình, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, là một kẻ tiểu nhân gian xảo!
Đối với những người mạnh hơn hắn, hắn luôn miệng rao giảng về công lý, đạo đức và lễ nghĩa, nhưng đối với những kẻ không bằng hắn, hắn nắm quyền sinh sát trong tay, làm sao có thể nương tay!?
Năm xưa khi hắn còn chưa có danh tiếng, hắn đưa mẹ kế của mình lên giường tộc đệ ta, mặt dày mày dạn muốn kết thông gia với Lâm thị, làm đủ kiểu lấy lòng với ta.
Nhưng cũng ngay sau đó, hắn không hiểu sao lại cấu kết với Chúc Duy Ngã, dám mượn Tân Tẫn Thương đi lên chặn cửa! Lúc đó ta vì nghĩ đều là đệ tử của đạo viện, nên đã tha cho hắn một mạng.
Hắn lại xem đây là một nỗi nhục nhã vô cùng, sau khi tu luyện có thành tựu, quay về giết cả nhà Lâm thị ta!
Đối với một kẻ như vậy, ta thấy may mắn hắn không ở Trang quốc, nếu không biết sẽ gây họa gì nữa.
Ở Tề quốc, ít nhất vẫn có người có thể trị được hắn. Hắn mới có thể duy trì được chút đạo đức giả!"
Lâm Chính Nhân hận Khương Vọng thấu xương, mỗi lần nhắc đến lại oán hận không dứt. Nhưng cũng không bằng nói y luôn dùng loại thái độ thế bất lưỡng lập này với Khương Vọng, để biểu hiện ra mình kiên định đứng trong hàng ngũ Trang quốc.
Y càng hận Khương Vọng, giá trị lợi dụng của y càng cao.
Đỗ Như Hối nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, giọng mang cảm khái: "Vẫn là Chính Nhân ngươi nhìn người chuẩn a."
"Ta chỉ tiếp xúc nhiều một chút nên hiểu rõ hơn về bộ mặt thật của hắn mà thôi." Lâm Chính Nhân thấp mi thuận mắt, lại hỏi thăm: "Lại nói, ở Bất Thục thành trước đó, vì sao ngài không trực tiếp..."
Y còn chưa nói hết câu, nhưng ý hỏi đơn giản là vì sao Đỗ Như Hối lại không tự tay giết Khương Vọng.
Rõ ràng lúc đó có cơ hội.
Theo góc nhìn của y, y lần này mang tin tức về hành tung của Khương Vọng đi tìm Đỗ Dã Hổ, vốn là một hành động dưới sự giám sát của Đỗ Như Hối - nếu không có Đỗ Như Hối giám sát, y làm sao có tự tin đi tìm Khương Vọng lúc này!
Y biết một ván này không chỉ là khảo nghiệm đối với Đỗ Dã Hổ, cũng là khảo nghiệm đối với mình. Đỗ Như Hối khảo nghiệm Đỗ Dã Hổ trung thành, còn đối với hắn chính là khảo nghiệm năng lực.
Đã có chuyện xảy ra ở bên trên Hoàng Hà chi hội, y trung thành vĩnh viễn sẽ không được tín nhiệm, mà nếu như y không thể biểu hiện ra đầy đủ giá trị, thành quả y cố gắng thể hiện ra trong khoảng thời gian này, y vô cùng rõ ràng mình sẽ có kết cục như thế nào!
Y dốc hết toàn lực liên thủ với Đỗ Dã Hổ, rốt cục tạo thành thương thế nhất định cho Khương Vọng, ứng dụng điều kiện đã có một cách tốt nhất, phát huy mọi thứ tới tình trạng hoàn mỹ. Thể hiện ra năng lực cực hạn của y... như vậy đã đủ rồi.
Y đương nhiên nguyện ý muốn giết chết Khương Vọng, nhưng nếu để y liều mạng đi giết, y khẳng định chạy nhanh hơn so với bất kỳ người nào khác.
Mà lúc đó Đỗ Như Hối tới quá khéo.
Vừa lúc Khương Vọng thoát thân, vừa lúc Đỗ Dã Hổ sắp chết.
Y có đầy đủ lý do hoài nghi, Đỗ Như Hối từ đầu đến cuối đang giám sát chiến cuộc.
Cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu.
Quân đội Trang quốc bây giờ, thế hệ trẻ tuổi thực sự không có người nào bì kịp Đỗ Dã Hổ. Kia là uy tín chân chính một đao một thương giết ra, chiến làm tiên phong lui thì đoạn hậu, Đỗ Dã Hổ dũng mãnh, ngay cả y cũng có nghe thấy.
Nếu như đổi một người, có lẽ sẽ cảm thấy lấy khả năng của Đỗ Như Hối mà nói, ở dưới tình huống lúc đó, cứu Đỗ Dã Hổ là chuyện quan trọng hơn. Đỗ Dã Hổ là Đại tướng quân đội, cũng là tương lai của quân đội Trang quốc...
Nhưng Lâm Chính Nhân đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.
Đỗ Dã Hổ đương nhiên là tướng tài trời sinh, đương nhiên dũng mãnh, thuần túy, dùng tốt. Nhưng so với người có khả năng tạo thành uy hiếp trong tương lai như Khương Vọng... cũng không hẳn là trở thành một lựa chọn.
Dưới tình huống Khương Vọng bị trọng thương, trực tiếp giết chết hắn, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Đỗ Dã Hổ, thật sự không có cách nào làm được sao?
Đỗ Như Hối vốn là đánh lấy lý do ngăn cản Đỗ Dã Hổ xúc động ngụy trang rời cảnh.
Người giống như Đỗ Như Hối, chắc chắn đã sớm làm xong tính toán các phương diện, dưới bất cứ một tình huống nào đều có thể kịp thời ứng phó.
Vì sao đã có chuẩn bị kỹ càng như vậy, lại không hề thi hành?
Đỗ Như Hối xác thực không giết được Khương Vọng? Hay là hoàn toàn không cách nào che lấp đùn đẩy trách nhiệm?
Hoặc là lúc ấy còn có cường giả khác ở đây?
Lâm Chính Nhân cũng không biết Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối đại chiến cùng Hoàng Kim Mặc, Chúc Duy Ngã, sau đó lại là chuyện hòa đàm.
Bên trong suy nghĩ của y, y lần này kiệt lực biểu diễn chính là toàn bộ hành động.
Cho nên y rất hiếu kỳ nguyên nhân.
Nhưng mà...
Đỗ Như Hối chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi xuống trước đi."
Lâm Chính Nhân trong lòng run lên, tự biết là mình nói sai, việc này không hỏi được.
Y hiểu quá rõ tâm tư vị Đại tướng Trang quốc này uyên thâm cỡ nào, tất cả ôn nhu vừa rồi chỉ là một loại ăn ý giả tạo. Nếu có cần, lúc bóp chết y, lông mày Đỗ Như Hối cũng sẽ không nhíu một cái.
Cho dù trong lòng sóng biển dâng trào, trong đầu có hàng vạn từ ngữ vọt tới.
Nhưng y cũng không nói thêm nữa câu nói nhảm, chỉ rất cung kính cáo biệt rời đi.
Đỗ Như Hối ngồi một mình ở trên ghế, lặng lẽ tự hỏi các phương diện của quốc gia này, cũng không nhìn bóng lưng Lâm Chính Nhân rời đi.
Lão không cần cho người này quá nhiều áp lực.
Lâm Chính Nhân là một người rất "thức thời", chỉ cần bảo đảm để cho y nhìn được lợi ích, y sẽ đầy đủ kính cẩn nghe theo. Năng lực của y cũng rất không tồi, bàn giao cho y bất cứ chuyện gì, đều có thể xử lý cho thỏa đáng.
Chỉ cần có thể đè ép được y, liền có thể dùng, không những thế còn dùng rất tốt.
Nếu nói tín nhiệm, khách quan mà nói vẫn là người như Đỗ Dã Hổ có thể tin tưởng hơn một chút. Đáng tiếc đối phương lại quá mức xúc động, là tướng tài không phải soái tài.
Nghĩ tới đây, Đỗ Như Hối nhịn không được áp tay lên trán.
Lâm Chính Nhân, Đỗ Dã Hổ, Lê Kiếm Thu, Phó Bão Tùng.
Những người trẻ tuổi này đều có chỗ có thể dùng, thế nhưng ai ai cũng có mao bệnh.
Nếu Chúc Duy Ngã chưa phản, cũng không cần phải lo lắng Lâm Chính Nhân sau này.
Nếu như Đổng A vẫn còn, chính mình càng không cần phí sức bên trên những chuyện này...
Nghĩ đến một lần chính diện giao thủ cùng Chúc Duy Ngã, Đỗ Như Hối không khỏi sinh ra một chút mỏi mệt.
Thời gian đã chứng minh, lúc trước lão hoàn toàn chính xác không nhìn lầm, Chúc Duy Ngã đích thật là thiên tài kiệt xuất nhất của Trang quốc, nhưng mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận