Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1010: Đều là mây bay

"Khương huynh!"
Trịnh Thương Minh cũng rất ngạc nhiên, mừng rõ: "Trước kia ta đã sớm nghe nói ngươi về Lâm Truy, ta còn đi Hà Sơn biệt phủ tìm ngươi, nhưng ngươi lại không ở trong phủ. Lúc này lại bất ngờ gặp được!"
Sau một khoảng thời gian không gặp, Trịnh Thương Minh thay đổi rất nhiều.
Trong chuyện Hà Chân, với người xa lạ trên xe ngựa, với Khương Vọng, y có ba loại thái độ hoàn toàn khác nhau, hoán đổi tự nhiên.
Phương thức nói chuyện cũng rất thỏa đáng, mượt mà, lão luyện, thân mật, nghiễm nhiên là được bồi dưỡng ở nha môn, giao tiếp với đủ loại người.
Cá nhân Khương Vọng vẫn cảm thấy vẻ tiếc chữ như vàng của đối phương lúc mới gặp lần đầu chân thành hơn, nhưng hắn cũng biết, con người hoặc nhiều hoặc ít sẽ thay đổi.
Có lẽ có thể xưng là... "Trưởng thành".
"Ta bận rộn khắp nơi." Khương Vọng cười nói: "Đợt này hết bận, ta mời ngươi uống rượu. Ta còn chưa cảm ơn ngươi về chuyện lần trước đấy!"
"Ngươi ra biển làm việc lớn, còn tiện tay xử lý bản án, chính là mẫu mực của Thanh Bài, ta cám ơn ngươi còn không kịp đấy!"
Trịnh Thương Minh nhiệt tình nói: "Khi nào ngươi rảnh, nói với ta một tiếng, ta nhất định phải mời ngươi!"
Năng lực tình báo của Bắc Nha môn rất có tên tuổi trong toàn bộ Tề Quốc.
Về biểu hiện vẻ vang của Khương Vọng ở vùng biển, Trịnh Thương Minh biết quá rõ ràng. Phụ thân Trịnh Thế đã từng đề cập đến cái tên Khương Vọng nhiều lần, lần nào cũng tán dương.
Y đương nhiên hiểu phụ thân ám chỉ điều gì, cũng biết mình nên làm thế nào.
Sự kiêu căng, tự tin trước kia của y đã bị Vương Di Ngô đánh nát trước phủ Trấn Quốc Nguyên Soái. Một năm này, y lịch luyện ở phủ Tuần Kiểm Đô Thành, chỗ nào không buông xuống được đã sớm buông xuống.
Lúc trước, y đi Hà Sơn biệt phủ tìm Khương Vọng, cũng không có chuyện gì khác, chỉ vì tạo sự thân thiết. Đổi lại trước kia, y làm gì được như thế?
Nếu là lúc trước, xử lý chuyện Hà Chân phóng xe, y vẫn sẽ xử lý nghiêm túc, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ đến các mặt khác, trấn an trên đường phố, đồng thời thuận thế tuyên dương thanh danh của mình.
Hai người trò chuyện thân thiết, người đánh xe cửa hàng Bảo Thị đứng ở một bên, càng nghe càng thấy không thích hợp.
Họ Khương... ở Hà Sơn biệt phủ ...
Đây là họ Khương kia sao?
Thanh Bài!
Không sai rồi!
Chính là người chỉ ngồi xe ngựa một lần, đã lừa bịp chủ nhân một số tiền lớn!
Nghe nói người này còn tốt, chủ yếu là Thắng công tử của Trọng Huyền gia kia mượn đề tài để nói chuyện của mình...
Nhưng trọng điểm ở chỗ, cửa hàng xe ngựa đã sớm có quy định, tuyệt đối không làm ăn với hai người Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng này. Sao người này còn thuê xe ngựa nhà ta thông qua người khác nữa?
Người của Trọng Huyền gia quá không có đạo đức!
Người đánh xe đứng đó với cảm xúc phức tạp, bên kia Trịnh Thương Minh đã kết thúc cuộc nói chuyện với Khương Vọng, tự đi xử lý vụ án Hà Chân phóng xe trên phố xá sầm uất.
Lúc đầu Trịnh Thương Minh gọi xe ngựa dừng lại, là vì lấy lời chứng, để chứng minh xe ngựa của Hà Chân từng làm trái "Lệnh Nghi Chế", khiến cho xe ngựa vào thành phải tránh đường. Loại chu đáo này là biểu hiện của năng lực xử lý.
Nhưng sau khi biết người ngồi trên xe là Khương Vọng, y cũng không đề cập tới. Bởi vì thứ nhất, thân phận của Khương Vọng không tầm thường, dùng loại chuyện nhỏ nhặt này làm phiền Khương Vọng thì không tốt. Thứ hai, nếu để tên của Khương Vọng lên tờ khai làm chứng, không chừng sẽ sinh ra mâu thuẫn với phủ Quốc cữu. Nếu bởi vì y, mà gây ra những chuyện này, khó tránh khỏi sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Khương Vọng.
Cho nên y chỉ chào hỏi, mà không nhắc đến chuyện khác.
"Đi thôi" Sau khi đưa mắt nhìn Trịnh Thương Minh rời đi, Khương Vọng sai bảo.
Người đánh xe có ý muốn để hắn xuống xe, cho thấy lập trường nghiêm túc của cửa hàng xe ngựa Bảo Thị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gã vẫn không dám.
Vậy thì giả vờ như không biết đi... Gã nghĩ.
"Được rồi, ngài ngồi vững!" Gã nhẹ nhàng đập roi ngựa, con ngựa đạp bước nhỏ, vui sướng chuyển động.
Phủ đệ của Yến gia tại Lâm Truy cũng không quá xa hoa.
Dù sao đây cũng là quốc đô Đại Tề, cho dù là rồng hay là hổ, đều cần khiêm tốn làm việc.
Yến Phủ đang ở trong phủ, lúc trước sau tiệc rượu ở Vô Đông đảo, y là người đầu tiên về thành Lâm Truy. Y đã sớm tham quan đủ phong cảnh trên biển rồi. Nói về các loại hưởng thụ, Lâm Truy thành vẫn là nơi phồn hoa hạng nhất.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính mà y vội vã về Lâm Truy.
Được tôi tớ thông báo, Yến Phủ bước vội ra ngoài nghênh đón, từ xa đã tươi cười: "Kẻ đầu gỗ suốt ngày chỉ biết tu luyện như ngươi, sao hôm nay lại đến thăm ta?"
Yến Phủ từ trước đến nay luôn ôn tồn, nội liễm, rất coi trọng tác phong, lại biểu hiện nhiệt tình như vậy, trên dưới Yến phủ đương nhiên biết thái độ của công tử nhà mình đối với Khương công tử.
Ánh mắt ai cũng trở nên cung kính hơn.
Với quan hệ hiện tại của Khương Vọng và Yến Phủ, hắn không cần phải quanh co lòng vòng, mà nói thẳng: "Đừng hiểu lầm, ta không tới thăm ngươi. Ta tìm ngươi có chút việc."
Yến Phủ cười, Khương Vọng không khách sáo với y, chứng tỏ quan hệ của bọn hắn khá tốt.
"Chuyện gì mà ngươi còn phải đích thân đến? Gửi một phong thư đến chẳng phải được rồi sao?"
Y nhường đường: "Đến rồi, vào nói chuyện đi".
Theo Yến Phủ vào đại trạch Yến gia, Khương Vọng coi như kiến thức được cái gì gọi là phú quý.
Khác với vẻ đơn giản khiêm tốn ở phía ngoài, tâm tư đều dồn vào trong phòng.
Nơi này không phải được xây từ một mạch vàng ngọc chồng chất, mà hành lang uốn khúc điêu khắc bằng ngọc, điểm xuyết thêm phỉ thúy, ra sức điêu khắc tỉ mỉ chi tiết như mành che góc mái cong.
Như ngọc thanh trúc treo trên tấm mành, khi gió thổi qua, lại có âm thanh trong trẻo, như tiếng suối reo trong khe núi.
Như phiến đá trải dưới chân, cảm giác bước lên trên đó cực tuyệt, độ ấm thích hợp...
Khương Vọng không nhìn ra được giá trị của chúng, nhưng cảm thấy ở nơi này, nhìn chỗ nào cũng thuận mắt, cũng dễ chịu.
Hiện tại hắn đã không còn là thiếu niên Phượng Khê trấn chưa từng thấy việc đời năm đó. Danh môn có tên tuổi trong Lâm Truy thành như Thôi Thành Hầu phủ, Bác Vọng Hầu phủ, hắn đã từng đi đến.
Nhưng chỉ đơn thuần bàn về dinh thự, hai tòa Hầu phủ này không thể sánh nổi với Yến gia.
"Trang trí như thế, mất bao nhiêu tiền mới đủ?" Khương Thanh Dương từng trải việc đời, lại thốt ra lời cảm khái như chưa từng thấy việc đời.
Yến Phủ không trực tiếp đáp lại, chỉ cười nói: "Sau này ngươi đi Bối Quận chơi với ta, đại trạch nơi đó còn đáng xem hơn."
Ngụ ý là tòa nhà ở Lâm Truy thành không tính là gì? Không có gì đáng nói!
Nghĩ đến mình xây Thái Hư Giác Lâu, còn phải vay một khoản tiền từ Đức Thịnh thương hội, toàn bộ nhờ Trọng Huyền Thắng đầu tư, chỉ xây một tòa Chính Thanh Điện ở đất phong, còn cần Phạm Thanh Thanh và Độc Cô Tiểu chậm rãi lề mề ở nơi đó, lấy từ tiền tích luỹ của hắn.
Khương Vọng chua xót nói: "Chậc chậc, ngươi không hiểu đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài sao?"
"Có hai loại người không sợ tỏ vẻ giàu có. Một loại là người ở quốc gia thanh minh, nên khi mình phát tài, không sợ người nhớ thương. Còn một loại nữa chính là người có nắm đấm đủ cứng, có người che chở bên trên." Yến Phủ cười ấm áp: "Yến gia đều chiếm hai loại này."
"Nói chuyện chính sự đi." Cùng đi vào trong sảnh, tùy ý ngồi xuống, Khương Vọng yếu ớt nói: "Tiền tài gì đó, là vật ngoài thân, là mây bay thôi."
"Ngươi nói đúng, chỉ là chữ số." Yến Phủ rất có cảm giác tư tưởng lớn gặp nhau, cười nói: "Có chuyện gì mà phải tới tìm ta, Trọng Huyền Béo cũng không làm được à?"
Cho dù đánh giá về Trọng Huyền Thắng thế nào, các bạn bè của Khương Vọng đều rất tán thành năng lực của gã. Việc gã không làm được vốn rất ít.
Khương Vọng nói thẳng: "Ta muốn đi tham gia Hoàng Hà Hội, nhưng không biết làm sao mới có thể lấy được danh ngạch."
Yến Phủ cười: "Trọng Huyền Béo suy nghĩ rất rành mạch!"
Chỉ có Trọng Huyền Thắng biết rõ thế cuộc của Lâm Truy thành, mới biết được trong việc này, Khương Vọng tìm ai là thích hợp nhất. Cho nên y vừa nghe đã biết, đây là ý của Trọng Huyền Thắng.
"Thật ra không ít nha môn đều có quyền đề cử, cũng có nghĩa vụ đề cử người được chọn đi tham gia Hoàng Hà Hội, như Bắc Nha, thủ phủ các quận lớn... Ngoài ra, những Hầu gia Bá gia, Thanh Bài đức cao vọng trọng... cũng có thể chen chân vào được."
Yến Phủ phân tích: "Toàn bộ những người được chọn này được đề cử đến Chính Sự Đường, Chính Sự Đường lại chọn lựa ba người trong đó, trình lên ngự lãm. Trọng Huyền Béo cũng có thể giúp được ngươi, nhưng vì danh ngạch đề cử này đã mời Bác Vọng Hầu hay Định Viễn Hầu nói chuyện, hiển nhiên là chuyện rất không có lời."
Khương Vọng nghĩ thầm, trong chuyện này còn nhân tố Trọng Huyền Tuân cản trở.
Yến Phủ nhẹ nhàng như mây gió: "Lát nữa ta sẽ gửi một tấm thiệp, việc này sẽ thỏa đáng. Chỗ Chính Sự Đường chắc chắn sẽ có tên của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận