Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3044: Hành thủy thì kiệt, hành thảo thì chết (2)

Dạo này bà rất đau khổ. Một bên là huynh trưởng, là nhà mẹ, là Đại Sở hoàng thất, một bên là nhi tử của mình. Bà đã hy sinh chồng, con vì cơ nghiệp, cả Hoài Quốc Công phủ này, sau này đều là của nhi tử.
Quốc gia cần cải cách, hoàng đế muốn gọt thế gia, khiến bà lâm vào tình thế đứng giữa khó xử.
Những năm trước ở một mình trong Thiều Viên, tục chuyện đều không để ý tới, mỗi ngày chỉ chăm hoa nuôi kiến, nhưng từ đầu năm đến giờ lại thường xuyên vào cung, mục đích chỉ để nắm được chiều hướng, tránh để xảy ra mâu thuẫn quá kịch liệt ! mặc dù nhìn từ sách sử, điều này là không thể tránh khỏi.
Quyết định chọn lúc Khương Vọng trở về ăn cơm mới nhắc tới quyết tâm của hoàng đế, cũng là để thừa lúc Tả Hiêu đang có tâm tình tốt, từng chút một nói chuyện này ra, để không xảy ra mâu thuẫn gay gắt.
Bà nghĩ có lẽ công công nhà mình sẽ ủng hộ hoàng đế, nhưng chưa từng nghĩ ông ấy sẽ kiên quyết như vậy, dứt khoát như vậy, ngay cả quân quyền cũng giao ra!
Xích Anh là cường quân thiên hạ!
Từ ngày Đại Sở khai quốc đến bây giờ, đều do Tả thị quản lý. Có thể nói là căn bản của Tả thị, tư binh của Tả gia. Giá trị võ lực của nó, đưa đến bất kì nơi nào, cũng đủ để lập quốc!
Làm bà ngược lại cảm thấy đau lòng.
Đây chính là gia sản sau này của Quang Thù. Sau này thú thê, đánh nhau với người... làm cái gì mà không cần nắm tay cứng chút!
"Phụ thân."
Hùng Tĩnh Dư nói:
"Có phải hơi vội vã hay không? Hoàng huynh cũng chưa từng nghĩ tới muốn... muốn động đến Xích Anh. Sự hi sinh của Hồng lang và Quang Liệt, hoàng huynh đều nhìn thấy mà."
"Không ai có thể chối bỏ cống hiến của Tả thị, ta tin Thiên tử cũng sẽ không. Nhưng cải cách mà không hoàn toàn, đồng nghĩa hoàn toàn không cải cách. Hôm nay lấy của ta Xích Anh, ngày mai sẽ đòi Ác Diện luôn không? Rồi Thần Tội? Hổ Chiếu? Hạng thị, Chung Ly thị, Hàn thị, bao nhiêu thế gia, đều đang nhìn chúng ta. Lúc này mà có do dự, quốc gia sẽ chia tách chỉ trong khoảnh khắc."
Tả Hiêu kiên quyết nói:
"Tứ đại gia tộc Tả thị chúng ta, với Khuất, Đấu, Ngũ, là cùng nước Sở cùng vinh, nhất tổn cùng tổn. Bệnh của nước Sở, cũng là bệnh của Tả thị, là bệnh của các thế gia hưởng quốc. Hôm nay bệ hạ có quyết tâm cắt mầm bệnh, muốn đại tranh chi thế, ta càng cần phải ra sức!"
Khương Vọng vốn tưởng bị cắt bớt quyền lực sẽ khiến Tả gia gia bất mãn, vì nó liên quan đến lợi ích căn bản của Tả thị, vị lão quốc công này, còn nổi tiếng là tính tình dữ dội.
Không ngờ Tả Hiêu lại khẳng khái tiếp nhận! Thậm chí còn tự nguyện giao Xích Anh ra!
Đây là tấm lòng hào sảng bực nào!
Lúc này hắn mới nhớ.
Hồi ấy khi ở Thái Hư các biểu quyết cho Thái Hư huyền chương , Đấu Chiêu đại diện cho lợi ích nước, là người đầu tiên bỏ phiếu tán đồng.
Đó thật sự là do suy nghĩ của bản thân Đấu Chiêu?
Hay là tứ đại hưởng quốc thế gia của nước Sở đã tự mình tỉnh ngộ?
Lúc đó Đấu Chiêu là tấm gương cho thiên kiêu thế gia nước Sở, biểu đạt thái độ của mình.
Có lẽ những năm gần đây các gia tộc Đại Sở thăm dò đủ thứ chính là khởi bút, Hoàng Duy Chân trở về chính là lời tựa!
Đại Sở Thiên tử, vẫn luôn chờ đợi thời khắc này!
Hùng Tĩnh Dư đứng dậy, hành lễ thật sâu:
"Phụ thân nói phải, là Tĩnh Dư tầm nhìn nhỏ hẹp... ta lập tức vào cung."
Bà cầm tấm hổ phù đỏ thẫm lên, như cảm nhận được máu của vong phu và vong tử ở trong đó, siết thật chặt trong tay, vội vã rời khỏi.
Giao Xích Anh cho quốc gia, đối với Tả thị, đối với nước Sở, đều là đại sự kinh thiên động địa, tất nhiên cũng làm chấn động thiên hạ. Nó như tiếng kèn lệnh báo hiệu cuộc cải cách của Đại Sở bắt đầu.
Tả Hiêu vô cùng bình tĩnh.
Nở nụ cười với Khương Vọng:
"Ăn đi, ngớ ra làm gì."
"À."
Khương Vọng nghe lời và cơm, nhớ tới chính sự, hỏi:
"Đúng rồi, Tả gia gia. Ta muốn mượn Chương Hoa Tín Đạo dùng một chút, không biết lúc này có tiện không?"
"Chuyện nhỏ. Truyền tin từ cấp Địa trở xuống, Quang Thù có quyền."
Tả Hiêu thuận miệng:
"Ngươi định làm gì?"
Quyền sử dụng Chương Hoa Tín Đạo, chia làm bốn cấp thiên địa huyền hoàng. Cỡ như Tả Hiêu, được nắm quyền hạn tối cao. Tất cả bí mật nước Sở, những gì Thiên tử được biết, thì ông cũng được biết.
Khương Vọng nói:
"Trên đường tới thấy chín phượng cùng bay, hình như là đi Thiên Tuyệt Đỉnh ! ta muốn biết tình hình Cự thành bây giờ. Ta có người bạn ở đó."
"Ồ, dùng tin đạo cấp độ này, hỏi ta là đúng rồi."
Tả Hiêu nói:
"Người bạn kia của ngươi, là 'Hoàng Kim Mặc' phải không?"
"Phải."
Khương Vọng đáp:
"Đối với Chúc sư huynh, đó là người quan trọng nhất trên đời."
Tả Hiêu nói:
"Nàng ta đã rời khỏi Cự thành."
Khương Vọng suy nghĩ một chút:
"Cự thành..."
Tả Hiêu nhìn hắn:
"Ngươi là muốn hỏi, Cự thành bị trừng phạt thế nào?"
Khương Vọng rất khó quên chuyện năm đó, lúc quay trở lại, trong tòa thành phế tích, chỉ nhặt được nửa cây thương ! trong đời có rất nhiều thời điểm vô lực, đây là một trong số những người hắn không quên được.
"Làm chuyện bậy, thì luôn phải trả giá đắt."
Khương Vọng nói.
"Ngay cả là hiển học?"
Tả Hiêu hỏi.
"Ngay cả là hiển học."
Khương Vọng đáp.
Tả Hiêu từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
"Chuyện Bất Thục Thành năm đó, Mặc gia đã thừa nhận mình sai, là do Mặc gia Cự Tử Tiền Tấn Hoa, vì nghiên cứu chế tạo con rối cấp Diễn Đạo, đã vờ là bị Trang Cao Tiện che mắt, mượn chân truyền chi tử, bắt Hoàng Kim Mặc đi ! đây là tin tức Mặc gia chủ động công khai."
Trước đó, Khương Vọng cũng đã mơ hồ đoán ra chân tướng. Bởi vì khi Lỗ Mậu Quan đích thân đến cửa xin lỗi, lúc đó Mặc gia đã chứng tỏ sự hối lỗi của mình, nhưng Hoàng Kim Mặc không chịu đi, trong đó tất nhiên có ẩn tình sâu hơn, chứ không phải chỉ là hai chữ "Hiểu lầm" đơn giản.
Nhưng bây giờ khi đã biết chân tướng đúng là như vậy, vẫn không kiềm được tức giận.
Hắn không tránh khỏi hỏi:
"Một hiển học thánh địa thiên hạ, mà có đức hạnh như vậy à? !"
Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chán ghét trong mắt đối phương.
"Thúi mùi tiền không phải là thúi, trong lòng thúi mới là thúi nhất."
Tả Quang Thù đáp:
"Tiền Tấn Hoa là lãnh tụ hiển học, hắn có bao giờ nghĩ mỗi hành động lời nói của hắn, sẽ dẫn tới bao nhiêu người sụp đổ đạo đức hay không? Mặc gia muốn từ hắn bắt đầu kế hoạch mưu lợi, hắn có chết trăm lần cũng không chuộc lại được!"
Tả Hiêu bình tĩnh nói:
"Nhìn tình hình trước mắt, giới hiển học thiên hạ, sai lầm tương tự, chỉ có một nhà này, do cái thói mê tiền của Tiền Tấn Hoa, nhưng những nhà khác có âm thầm trong bóng tối hay không, đến mức độ nào, ta không nói chắc được."
Chuyện có thể khiến đám người trẻ tuổi Khương Vọng, Tả Quang Thù, Khuất Thuấn Hoa này oán giận, trong đời ông đã gặp quá nhiều rồi. Hiển học càng được người ta kì vọng nhiều, thì càng phải gánh vác nhiều hơn. Nhưng nói thế nào đây ! lý tưởng vĩ đại đến đâu đi nữa, cụ thể đến mỗi cái cá thể đều là nhỏ bé. Tư tưởng có cao thượng bao nhiêu đi nữa, khi cụ thể đến mỗi một cá thể, cũng trở nên vô cùng phức tạp.
"Nên, cái giá của sai lầm là?"
Khương Vọng hỏi.
Tả Hiêu:
"Tiền Tấn Hoa tự sát tạ tội. Hiện Lỗ Mậu Quan phái Sùng Cổ kế nhiệm Cự Tử. Hắn đã hủy bỏ toàn diện tư tưởng của Tiền Tấn Hoa từ lúc cầm quyền tới nay, lần nữa dựng lên quy củ cũ của Mặc gia. Giữ lại Tội Quân điện ở đó, như bằng chứng tội danh của Mặc gia, để con cháu Mặc gia ghi nhớ, biết sỉ sau dũng. Những đệ tử Mặc gia tham gia tra tấn Hoàng Kim Mặc đều bị bỏ ngục đợi tội, chờ Hoàng Kim Mặc hỏi tội. Nếu Hoàng Kim Mặc không làm gì, sẽ dựa treo quy củ cũ của Mặc gia để xử lý."
Lỗ Mậu Quan trước nay luôn là lá cờ mạnh nhất phản đối Tiền Tấn Hoa, hai bên không chỉ luận chiến về mặt tư tưởng, mà trong hệ thống quyền lực Cự thành, cũng mỗi người chiếm giữ một phe, gần như là đấu nhau từ trong ra ngoài. Sau khi Tiền Tấn Hoa hoàn toàn sụp đổ, mọi lời nói, hành động của Lỗ Mậu Quan đều không nằm ngoài dự liệu.
Nhưng Mặc gia Cự Tử tự sát để tạ tội, thật sự là một chuyện làm náo động thiên hạ ! thiên hạ ngày nay, chính là thời điểm bao sự xảy ra, những đại sự trước nay trăm năm khó gặp, gần như đều thi nhau xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Dù thanh danh của Tiền Tấn Hoa có tệ thế nào đi nữa, thì cũng là chưởng môn nhân hiển học đương thời, tương đương Ngọc Kinh Sơn Tông Đức Trinh, Quy Thiên Cung Hàn Thân Đồ, Mộ Cổ thư viện Trần Phác.
Với địa vị của ông ta, chết như vậy thật sự là hơi qua loa.
Người như ông ta, dù có do làm ác mà chết, thì cũng nên do thiên hạ cùng yêu cầu, thế gian cùng phạt, chết một cách oanh oanh liệt liệt, chứ không thể tự sát một cách lặng lẽ không một tiếng động như vậy!
Khương Vọng suy nghĩ một chút, lại hỏi:
"Nghe nói Hoàng Duy Chân đã trở về ! người có biết ông ta đang ở đâu không?"
Tả Hiêu dừng đũa, ánh mắt hết sức phức tạp:
"Trong Vẫn Tiên Lâm có một Siêu Thoát tồn tại. Nghe nói các chư thánh mệnh hóa thời cận cổ, chính là bút tích của người ấy. Tên của người đến nay vẫn không ai biết, và không bị người biết tới, không được ghi rõ ràng trong lịch sử. Hoàng Duy Chân đã đánh thức người, nhìn chằm chằm vào người, hơn nữa... còn định giết chết người!"
Hoàng Duy Chân đã trở về, đã Siêu Thoát, và đang muốn giết Siêu Thoát?
Bạn cần đăng nhập để bình luận