Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1693: Giác ngộ

Sự im lặng lan tỏa trong một khoảng thời gian.
Sau khi ngọn núi bị nứt ra, ngọn núi Bắc Cực Thiên Quỹ bị "mổ" thành hai nửa càng trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc này Nguyệt Thiên Nô nói: "Các ngươi có nhớ thời điểm Đấu Chiêu đến tìm chúng ta đã nói cái gì không?"
Tả Quang Thù như có điều suy nghĩ nói: "Hắn nói Chu Ấp biến mất rồi, trong Sơn Hải Cảnh đang xảy ra những biến hóa không lường trước được, hắn không thể đảm bảo được thu hoạch, cho nên phải động thủ cướp cửu chương ngọc bích."
Sự biến mất của Cửu Phượng và Cường Lương cũng không phải thứ duy nhất, mục tiêu mà Đấu Chiêu muốn tìm kiếm cũng đã biến mất rồi.
Cái này khiến cho Khương Vọng lập tức nghĩ tới một vấn đề mà trước đây hắn đã từng suy nghĩ qua.
Nếu hắn không đến Sơn Hải Cảnh, vậy nếu như bỏ qua sự ảnh hưởng mà hắn mang tới, thế giới này sẽ phát sinh những chuyện gì?
Tỷ như Tam Xoa.
Với sự xảo trá của Tam Xoa, cuối cùng nó vẫn có khả năng rất lớn giết chết Tất Phương. Mà nếu sau này lại có người đến núi Chương Nga, thì có phải chỉ có thể nhìn thấy Tranh thôi không?
Bất kỳ một thế giới chân thực nào, cũng đều đang không ngừng diễn hóa.
Sơn Hải Cảnh là một thế giới khó phân biệt chân thật, dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ - nếu như Sơn Hải Cảnh hôm nay giống hệt như Sơn Hải Cảnh của 900 năm trước, vậy thì nơi đây thực sự không đủ chân thực, cũng không có đủ khả năng để cho thiên kiêu của các triều đại đều phải nghi hoặc. Nếu như chỉ rập khuôn một cách máy móc theo bộ Sơn Hải Dị Thú Chí, thì căn bản là một chuyện không đáng tin cậy.
Khương Vọng hỏi: "Nhất định phải tìm được Cửu Phượng hay sao?"
Tả Quang Thù nói: "Nếu như dựa vào kế hoạch ban đầu, trước tiên ta cần phải có lông của Cửu Phượng, sau đó đi tìm Điêu Nam Uyên. Đốt cháy lông của Cửu Phượng ở Điêu Nam Uyên, có thể thu được đầu mối của Cửu Phượng chương."
"Điêu Nam Uyên chắc hẳn là ở biên giới cực nam của nơi này à?" Khương Vọng hỏi.
Tả Quang Thù nói: "Cái gọi là Điêu Nam Uyên trong ‘Chí Thử Nhi Nam Điêu Dã, đương nhiên là ở biên giới cực nam của vùng đất này rồi. Nhưng mà Sơn Hải Cảnh thực sự quá rộng lớn, rất khó để tính toán.
Nếu chỉ dựa vào bản thân chúng ta thì rất khó có thể chạy đến nơi trong một thời gian ngắn được, cho nên nếu như muốn đi đến Điều Nam Uyên, nhất định phải đi thần hàng chi lộ, cũng chính là Hồng Kiều.”
Con đường của thần giáng lâm Trước tiên phải đi đến núi Bắc Cực Thiên Quỹ tìm Cửu Phượng, sau đó nghĩ được biện pháp lấy được lông vũ của Cửu Phượng, tiếp theo lại phải đi qua con đường như vậy đi tìm Điêu Nam Uyên, đến Điêu Nam Uyên đốt cháy lông vũ của Cửu Phượng, mới có thế lấy được đầu mối liên quan...
Đại khái, độ khó của việc lấy được Cửu Phượng chương, cũng đã minh chứng cho sự trân quý của nó.
Bản thân việc rút được lông vũ của Cửu Phượng, đã là việc khó khăn như đi tìm chết! Khương Vọng cũng đã cảm thụ được sâu sắc việc sơn thần hải thần bên trong Sơn Hải Cảnh này mạnh mẽ đến thế nào.
Nếu như không phải trong tay của Tả Quang Thù còn có đồ được Hoài quốc công đặc biệt chuẩn bị để nhắm vào Cửu Phượng, thì hắn căn bản cũng chả ôm hy vọng sẽ đạt được lợi ích gì từ chuyến đi lần này.
Thần hàng chi lộ là địa phương nào thì càng không cần phải nói, nói không chừng lại gặp phải một vị sơn thần hay hải thần nào đó đi ngang qua, một vị tâm tình không tốt, liền có thể nghiền nát bọn họ rồi.
Mà Điêu Nam Uyên... Nghe tên đã không thấy an toàn rồi. Tả Quang Thù đặt mục tiêu cao như vậy, nhất định là do đã đánh giá sai tình hình, chưa có đủ nhận biết về thực lực của chính bản thân mình và độ khó khăn của Sơn Hải Cảnh.
Nhưng Hoài quốc công cũng không hề nhắc nhở, thậm chí còn giúp đỡ khắc phục vấn đề khó khăn ở chỗ Cửu Phượng, chắc là có sự cân nhắc trong đó rồi...
Nếu như theo đúng kế hoạch của Tả Quang Thù thì cho dù chuyện này khó thì cũng khó thật, nhưng ít nhất còn có một tia hy vọng. Nhưng bây giờ, bên trong Sơn Hải Cảnh lại xảy ra biến hóa vô hình, Cửu Phượng cũng biến mất, núi Bắc Cực Thiên Quỹ bỗng nhiên trống trơ trống hoắc, bước đầu tiên của kế hoạch đã bị chém đứt rồi. Chẳng trách trông Tả Quang Thù đứng ở nơi đó vô cùng lờ mờ.
Suy nghĩ một chút, Khương Vọng lại hỏi: "Cửu Phượng đã biến mất rồi, còn biện pháp nào khác để lấy được Cửu Phượng chương không?"
Đương nhiên Tả Quang Thù cũng đã cân nhắc vấn đề này rồi:
"Sau khi thiên khuynh người có thể bình yên sống sót, thành công đi vào trung tâm của ngọn núi, thì có thể thông qua cửu chương ngọc bích ở trong tay để lấy được vật kế thừa của Hoàng Duy Chân. Những vật kế thừa kia bao gồm những thứ gì thì không ai biết được, nhưng theo ta nghĩ, trong đó cũng sẽ có cơ hội lấy được Cửu Phượng chương."
"Thiên khuynh là cái gì? Bầu trời ở nơi này... sẽ sập xuống sao?"
"Có thể hiểu như vậy. Thiên khuynh chính là ký hiệu cho điểm kết thúc của cuộc lữ hành tiến vào Sơn Hải Cảnh, đến lúc đó những hiện tượng giống như diệt thế sẽ xảy ra, sơn thần và hải thần đều phải ở trong địa bàn của chính bản thân mình, mượn lực lượng của sơn hải để cố thủ. Những người ngoại lai ở bên ngoài ngọn núi trung tâm sẽ không thể sống sót.”
"Nói cách khác.." Khương Vọng phân tích nói: "Cuối cùng tất cả những người sống sót, đều sẽ tụ họp lại ở ngọn núi trung tâm sao?"
Tả Quang Thù gật đầu.
"Thiên khuynh đều sẽ xảy ra mỗi một lần tiến vào Sơn Hải Cảnh sao?"
"Dựa theo những tình báo mà ta thu thập được, thì mỗi lần đều.
có? Tả Quang Thù nói: "Trừ phi tất cả mọi người đều rời sân.
trước thời điểm đó".
"Vậy thì còn có cơ hội, rất có cơ hội.” Khương Vọng nói vô cùng chắc chắn: "Ba người chúng ta liên thủ thì ai cũng không sợ."
Điều này quả thực là mang lại lòng tin cho mọi người.
Sự khó khăn trong cuộc hành trình tiến vào Sơn Hải Cảnh này, đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả bọn họ. Sau khi tiến vào Sơn Hải Cảnh, gần như mỗi người đều phải chịu sự dạy dỗ vô cùng sâu sắc.
Tả Quang Thù xuất thân danh môn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn phủ định bản thân.
Người có bối cảnh thần bí như Nguyệt Thiên Nô, cũng dưới sự đả kích liên tục ở nơi này, cảm thấy mất kiểm soát.
Duy chỉ có Khương Vọng, mặc dù cũng không ngừng bị đánh bại, đôi ba lần bị đánh trối chết, trên người nơi nào cũng chồng chất vết thương.... Nhưng hắn vẫn thẳng lưng ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin đối mặt với con đường phía trước.
"Ở ngọn núi trung tâm là tình huống như thế nào?" Nguyệt Thiên Nô lên tiếng hỏi.
Tả Quang Thù lắc đầu: "Không biết, không có ai có thể biết được. Tất cả tin tức tình báo đều chỉ nói rằng có một địa phương như thế. Hình như những người trước đây tham dự Sơn Hải Cảnh, nếu như thành công đến được ngọn núi trung tâm, đều sẽ tự nhiên thu được quà tặng. Ta nghĩ sẽ không đơn giản đến như vậy, nhưng không có cái gì nói rõ ràng về điều này cả."
"Cầm cửu chương ngọc bích, đi vào ngọn núi trung tâm.” Khương Vọng như có điều suy nghĩ: "Ngọc bích càng nhiều, thì lựa chọn càng nhiều?"
Tả Quang Thù suy nghĩ một chút, nói: "Vật mà Hoàng Duy Chân để lại, giống như là một cái ám hạp chín ngăn được trùm vải đen lên. Mỗi cửu chương ngọc bích, đều có thể mở ra một ngăn trong đó, mọi người không thể thấy bên trong có gì, chỉ có thể đưa tay vào lục lọi, chỉ như vậy mới có thể lấy đi vật kế thừa đó được. Dĩ nhiên càng có nhiều cửu chương ngọc bích, thì càng có nhiều lựa chọn. Huynh càng có nhiều cửu chương ngọc bích trong tay, thì càng có nhiều cơ hội lấy được thứ huynh muốn."
"Vậy tại sao không tập trung tất cả cửu chương ngọc bích lại, mọi người thay phiên sử dụng, lần lượt từng người lựa chọn?" Khương Vọng hỏi.
Tả Quang Thù nói: "Bởi vì ở bên trong Sơn Hải Cảnh, mỗi khối ngọc bích chỉ có thể sử dụng một lần. Bất kỳ "ngăn" nào được mở ra, thì nó sẽ biến mất.”
Khương Vọng gật đầu một cái. Tả Quang Thù đã nói vô cùng rõ ràng rồi.
Ở bên trong Sơn Hải Cảnh, nếu muốn đạt được một cái gì đó, có thể sử dụng hai loại phương thức. Một là đi theo phương thức thông thường, ví dụ như đi theo kế hoạch của Tả Quang Thù, đầu tiên đi tới núi Bắc Cực Thiên Quỹ, sau đó lại đi Điêu Nam Uyên...
Còn có một loại phương thức lựa chọn cơ bản khác đó là vượt qua thiên khuynh, tiến vào ngọn núi trung tâm, dựa vào cửu chương ngọc bích để lấy được vật kế thừa của Hoàng Duy Chân. Phương thức sau chịu ảnh hưởng rất lớn từ nhân tố vận khí, vì khi ngươi mở ra một ngăn trong cái ám hạp đó, thứ trong đó chưa chắc đã là thứ mà ngươi cần. Bởi vì không có cái gì chắc chắn được về thông tin tình báo của ngọn núi trung tâm cho nên theo lý thuyết mà nói, người tiến vào Sơn Hải Cảnh chắc hẳn sẽ lựa chọn phương thức thông thường để lấy được vật cần có trước tiên.
Như vậy thì tùy vào sự thăm dò của mỗi người, chỉ cần vật cần có không giống nhau, thì cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.
Nhưng chuyện gì thì cũng sẽ có ngoại lệ, người chung quy không phải ai cũng sẽ lựa chọn theo lý trí. Giống như Thái Dần trước tiên đã muốn trục xuất Khương Vọng, mà Ngũ Lăng và Cách Phỉ cũng đều có những mục tiêu khác, mục tiêu trục xuất cường giả mạnh nhất trước tiên.
Còn loại người như Đấu Chiêu, thì sau khi xác định đã mất đi tung tích của Chu Ấp, thì không chút do dự nào giơ cao thanh đao để cướp đoạt.
Nguyệt Thiên Nô nói: "Ở trên đường tới đây, Khương thí chủ nói ở trên sơn thần bích đã thấy cửu chương ngọc bích đã tề tụ đầy đủ trong Sơn Hải Cảnh này. Vậy nếu như dựa theo lý luận của Tả công tử thì tất cả các "ngăn" đều có thể mở được. Vậy nếu như chúng ta có thể chống đỡ được thiên khuynh, tiến vào ngọn núi trung tâm, thì trong vật thừa kế của Hoàng Duy Chân, ắt hẳn sẽ có Cửu Phượng chương."
"Nghĩ thì đúng là như vậy.” Khương Vọng vừa nói, vừa nhìn về phía Tả Quang Thù: "Mấy thứ đồ Hoài quốc công chuẩn bị cho đệ, có thể dùng để đối phó với Đấu Chiêu không?"
Mặc dù hắn tự hỏi nếu như có sự trợ giúp của Nguyệt Thiên Nô cùng Tả Quang Thù, thì chắc hẳn sẽ đánh thắng được Đấu Chiêu.
Nhưng Đấu Chiêu kia cũng chưa chắc không biết tìm đồng minh, thứ hai, nếu có thể ổn thỏa một chút thì dĩ nhiên ổn thỏa một chút sẽ tốt hơn.
Đồ mà Hoài quốc công chuẩn bị có thể đối phó với Cửu Phượng, chắc chắn uy năng không tầm thường rồi, vậy thì hẳn là phải có dư sức giải quyết một tên Đấu Chiêu mới đúng chứ.
Không nghĩ tới Tả Quang Thù lại im lặng.
Một lát sau, hắn quơ quơ cái hộp hình trụ màu bạc trong tay, bên trong nó phát ra thanh âm của chất lỏng đang dao động. Sau đó nói: "Cách dùng của thứ này là, chỉ cần vặn cái đế, chất lỏng bên trong nó sẽ bay ra, tự động vẩy lên trên người mục tiêu. Chỉ cần Cửu Phượng dính một chút chất lỏng này, lông chim của nó sẽ rụng ra."
Khương Vọng nhất thời không biết nói cái gì cho phải: "Nước làm rụng lông?"
Ai có thể nghĩ tới chứ?
Đường đường là đồ vật được chuẩn bị bởi Hoài quốc công của Đại Sở chỉ để đối phó với Cửu Phượng, lại thực tế đến thế cơ chứ!
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, thủ đoạn quá mạnh mẽ thì sẽ không thể đem vào bên trong Sơn Hải Cảnh được, nếu không nơi này đã sớm lộn xộn rồi, người có thể đi vào bên trong Sơn Hải Cảnh, gần như đều có bối cảnh. Trong tình huống điều kiện có hạn thế này, thủ đoạn này của Hoài quốc công, quả thực vô cùng "mũi nhọn"....
"Bất kể nói thế nào, để tránh có bỏ sót, bỏ qua đầu mối. Hay là chúng ta cứ đích thân lục soát ngọn núi này thêm một lần nữa, có thể đẩy nhanh tốc độ, nhưng công phu cần bỏ ra thì không thể tiết kiệm.” Cuối cùng Khương Vọng nói.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, Thiên khuynh, sẽ là "thời cơ" đó hay sao?
Vào thời điểm long trời lở đất, lúc diệt thế, có thể thấy được tình trạng vốn có của Sơn Hải Cảnh hay không?
Oành oành oành!
Thác nước vẫn đổ vào dòng sông lượn quanh núi, nước văng tung tóe khắp nơi.
Ba người không thu hoạch được gì, liền bay ra khỏi núi Bắc Cực Thiên Quỹ.
"Tiếp theo nên đi đâu, chúng ta nên có một kế hoạch. KhươngVọng vừa nói vừa nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô:
"Tạm thời không có biện pháp lấy được lông vũ của Cửu Phượng. Lần này thiền sư tới Sơn Hải Cảnh, có mục tiêu gì không?"
Nguyệt Thiên Nô khẽ lắc đầu một cái: "Lần này ta tới Sơn Hải Cảnh chỉ là vì muốn nhìn thấy một chút phong cảnh của Hoàng Duy Chân, còn lại cũng không có mong muốn gì.”
Vốn là nàng ta có ý định sẽ mang Khuất Thuấn Hoa hoành hành bên trong Sơn Hải cảnh này, nhưng sau đó lại phát hiện một thế hệ mới đã thay thế cho thế hệ cũ, Khuất Thuấn Hoa bị đào thải ở ngay trước mặt nàng ta, tất nhiên là không thể lại bàn tiếp được nữa.
Vì vậy Khương Vọng nói: "Không bằng trước tiên chúng ta cứ đi tìm thần hàng chi lộ đã, sau đó đi xem Điêu Nam Uyên một chút. Nếu nơi đó thực sự có tồn tại đầu mối của Cửu Phượng chương, thì chúng ta cũng không nên mặc kệ không để ý tới được. Có khi còn tìm được phương pháp lấy được lông vũ của Cửu Phượng cũng nên.”
Dĩ nhiên Tả Quang Thù biết Khương Vọng là vì lo nghĩ cho hắn, nhưng hắn vẫn cự tuyệt nói:
"Nơi điêu linh ở phương nam, từ cái tên của địa phương này đã có thể dự đoán được nguy hiểm sẽ gặp phải ở Điêu Nam Uyên rồi. Vừa không có sự bảo vệ của lông vũ của Cửu Phượng, vừa không có đầu mối xác thực, nguy hiểm quá lớn, thu hoạch lại quá mơ hồ, đây chắc chắn không phải là một quyết định chính xác. Khương đại ca, không cần phải cân nhắc đến ta quá nhiều. Hay là chúng ta cứ chờ thiên khuynh tới, rồi sau đó xông vào bên trong ngọn núi trung tâm, dùng cửu chương ngọc bích trong tay để thử vận khí một chút đi.”
"Kể từ bây giờ cho đến khi thiên khuynh xảy ra, còn thời gian bao lâu?"
Khương Vọng hỏi.
Tả Quang Thù lắc đầu một cái: "Thiên khuynh không có thời gian cụ thể, chỉ biết là nó sẽ xảy ra thôi, không biết lúc nào nó sẽ xảy ra.”
"Nếu như chỉ còn ba đến năm giờ là tới khi thiên khuynh xảy ra thì cũng không sao. Nhưng nếu là ba đến năm ngày, hay tám đến chín ngày...” Khương Vọng nói: "Tiêu tốn một khoảng thời gian dài như vậy chỉ để chờ đợi, đối với ngươi hay ta và cả Nguyệt thiền sư đều là một loại lãng phí. Nếu như chỉ muốn tìm một chỗ vừa tu hành vừa chờ đợi, thì chúng ta cần gì phải tới Sơn Hải Cảnh?"
"Vả lại, bên trong Sơn Hải Cảnh đang xảy ra những biến hóa không thể lường trước được, không ai biết nguyên nhân của sự biến hóa này là gì, những kinh nghiệm trước đó cũng không còn thích hợp nữa. Nếu như chúng ta không nghĩ ra cách tìm ra chân tường mà chỉ u mê chờ đợi thiên khuynh. Vậy thì vào thời điểm nguy cơ tới, chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt...”
Khương Vọng vỗ một cái vào bả vai của Tả Quang Thù: "Ta đưa ra quyết định như vậy, không phải chỉ vì cân nhắc tới đệ. Nếu như Điêu Nam Uyên có đầu mối của Cửu Phượng chương, Cửu Phượng chương lại quan trọng đến như vậy, mà ta nghĩ Điêu Nam Uyên cũng là một địa phương vô cùng trọng yếu trong Sơn Hải Cảnh. Không chừng ở đó còn có câu trả lời cho sự biến hóa trong Sơn Hải Cảnh. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"
"Khương thí chủ nói có lý.” Nguyệt Thiên Nô chắp tay nói: "Chính là nói ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Ở chỗ càng gian nan nguy hiểm, chúng ta càng cần phải dấn thân vào."
Khương Vọng nói: "Cũng không có nguy hiểm như lời thiền sư nói đâu. trên người chúng ta có cửu chương ngọc bích, nếu như thấy có gì đó không đúng, thì có thể tìm một cơ hội rồi rời sân là được.”
Tả Quang Thù vẫn có chút chần chừ: "Nhưng mà…"
"Không nhưng mà gì hết.” Khương Vọng ngắt lời nói: "Ngươi có lựa chọn tốt hơn sao? Nếu như có, ta nghe ngươi. Nếu như không có, lựa chọn trước mắt, chính là lựa chọn tốt nhất, cứ đi về phía trước là được.”
Tả Quang Thù không thể nói gì nữa.
Nguyệt Thiên Nô lúc này lại nói: "Nam Vô Bảo Nguyệt Quang Phật, cái gọi là thiên ý tức là Phật ý, những lời này của Khương thí chủ quả thực vô cùng xứng với Phật lý."
Cũng không biết vị thiền sư khôi lỗi này có chỗ nào không đúng, làm sao đột nhiên trở nên... có chút tâng bốc quá mức.
Khương Vọng trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta đang suy nghĩ... Nếu như nói Sơn Hải Cảnh là khảo nghiệm của Hoàng Duy Chân lưu lại. Bây giờ Cửu Phượng biến mất, núi Bắc Cực Thiên Quỹ trở thành ngọn núi trống không thế này, có phải khảo nghiệm để đạt được Cửu Phượng chương cũng sẽ có thay đổi hay không?"
Tả Quang Thù nhất thời cũng giật mình.
Đáp án của vấn đề này, có lẽ có thể nhắm thẳng vào chân tướng của thế giới này!
Nguyệt Thiên Nô chắp tay hành lễ, mặt có Phật quang: "Đi trên con đường chân lý để đạt được giác ngộ, những tu hành giả thế hệ của ta đều đang cố gắng chứng minh điều này, Khương thí chủ nói quá hay rồi... Thế nhân đều biết Như Lai, nhưng người có thể hiểu rõ Như Lai, lại có mấy người?”
Lai lịch của Nguyệt Thiên Nô thực sự không đơn giản, chắc chắn không phải chỉ là một đệ tử của Tẩy Nguyệt am.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hỏi: "Tẩy Nguyệt am chắc chắn là không thu nhận nam đệ tử đúng không?"
Trong mắt của.
Nguyệt Thiên Nô khó có được hiện lên một tia hài hước, chậm rãi nói: "Nếu như Khương thí chủ muốn, cũng không phải không thể phá lệ."
Khương Vọng mặt đầy nghiêm túc: "Tẩy Nguyệt am là danh môn đại tông, truyền thừa từ cổ xưa. Ta có tài đức gì, mà dám phá hủy thanh danh của bảo sơn?"
"Nếu như xem xét đến những lời này, thì thực ra giới tính không phải là vấn đề. Ví dụ như thân thể khôi lỗi này của ta này, chính là mang thân thể vô tính...” Nguyệt Thiên Nô hết sức bình tĩnh nói: " Có rất nhiều phương pháp."
Khương Vọng cười khan nói: "Thiền sư thật biết nói đùa!"
"Quang Thù!" Hắn vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau sớm thảo luận một chút làm sao có thể đi thần hàng chi lộ đi."
Có mấy lời lúc này còn không có cách nào có thể nói rõ.
Nhưng cái gì cũng không làm mà chỉ chờ đợi, thì cũng không phải là phong cách của hắn.
Điều Nam Uyên nơi đó, có thể có câu trả lời, mà cũng có thể không, nhưng cũng phải thử thì mới cam tâm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận