Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2265: Trong Võ An thành không có người tên Võ An

Giữa triều đình và dân gian có tiếng nói rằng Khương Vọng là Quân Thần thế hệ tiếp theo, bản thân Khương Mộng Hùng không bày tỏ ý kiến, nhưng hắn biết Thiên tử có ý này. Hắn thu nhận năm đệ tử chân truyền, mỗi người đều dụng tâm bồi dưỡng, đều được coi là long phượng trong loài người, nhưng không một ai nhận được tán thành như vậy.
Khương Vọng với tư cách là lá cờ của người Tề mới, có thể thu được tán thành, ủng hộ, thậm chí sùng bái của nhiều người trong thời gian ngắn như vậy, không thể không nói là có sức hấp dẫn độc đáo về nhân cách.
Thậm chí ngay cả bản thân Khương Mộng Hùng cũng tán thành vị Võ An hầu này. Tuy nói phần lớn thời gian tính cách hơi cứng nhắc, không đủ hoạt bát, trông không giống người trẻ tuổi. Nhưng chăm chỉ, nỗ lực, chân thành, ngoài việc quân lược nghèo nàn, học thức hạn chế, không có khuyết điểm quá lớn.
Không thể trở thành Quân Thần đời sau, nhưng không phải không có cơ hội mang võ lực sánh vai với hắn hiện tại ! nói trắng ra thì đây là con đường mà đệ tử quan môn Vương Di Ngô tự định cho mình.
Thằng nhãi kia nói:
"Không cần học cách địch được vạn người, ta tự thân vô địch trong ngàn vạn người". Hiện tại lại bị Khương Vọng kéo giãn khoảng cách... Hắn tin tưởng vào lòng tự tin và dũng khí của Vương Di Ngô, nhưng nếu lần này Khương Vọng không thể trở về, làm sao nó có thể đánh bại một người đã không thể bị đánh bại?
Điều khiến Khương Mộng Hùng càng ngày càng khó lòng hiểu nổi, thậm chí có chút khó hiểu chính là tình thế hiện tại của Võ An thành.
Ban đầu là Tẩy Nguyệt am có hai vị Thần Lâm đến đây, một người trong đó đã tiếp cận cảnh giới Động Chân, là Khôi Thân trùng tu, tuy là đặc sắc khác thường nhưng cũng chưa đáng nhắc đến. Tu sĩ tông môn rèn luyện, nơi nào chẳng là trải nghiệm? Võ An thành là chiến trường chủng tộc mới mở, hấp dẫn một ít tu sĩ mới bước chân vào Yêu giới cũng là điều hợp tình hợp lý. Khương Mộng Hùng không đến mức ngay cả điều này cũng phải bận tâm.
Nhưng vị "Người trong tranh" đã lâu chưa vào đời của Tẩy Nguyệt am, vậy mà lại gửi bức thư tay hiếm thấy, hi vọng lúc trên chiến trường hắn chiếu cố cho hai đệ tử Tẩy Nguyệt am thoáng một chút!
Chuyện này là phải nể mặt...
Về sau là Diệp Lăng Tiêu, người vừa có tiền lại vừa coi là biết đánh đấm, dẫn theo con gái tới đây rèn luyện... Lần này khá có sức nặng rồi.
Vân quốc tuy rằng không thể nói là một đại quốc, nhưng bằng lòng giữ thế trung lập, thương nghiệp thông suốt, có sức ảnh hưởng kinh người trong rất nhiều tiểu quốc. Mà Diệp Lăng Tiêu lại càng không phải hạng người tầm thường, tương lai hầu như không có giới hạn.
Văn Nhân Trầm giỏi ứng biến, thân phận cũng đủ, để cho hắn đi bắt chuyện.
Sau đó Hách Liên Hao Hổ của Mục quốc mang theo Công chúa Mục quốc Hách Liên Vân Vân cùng với tên Nhữ Thành kia đến đây.
Vấn đề hơi lớn.
Tuy nói trong chiến trường Thiên Ngục ai cũng có thể chết, nhưng thân phận Hách Liên Vân Vân tôn quý, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở Võ An thành, tất sẽ ảnh hưởng tới bang giao Tề Mục!
Hơn nữa, tên Triệu Nhữ Thành kia cũng là người có thân phận nhạy cảm, chính là hậu nhân của Tần Hoài Đế. Rất khó nói hắn đến chiến trường Thiên Ngục, người Tần quốc sẽ không có ý kiến gì.
Căn cứ theo tình báo, hiện tại ở Mục quốc chiến trường cũng rất được Nữ Đế coi trọng. Thiên phú văn thao võ lược tu hành đều là cực tốt, đi Ách Nhĩ Đức Di một chuyến tới tận tám tháng, cũng là bồi dưỡng thành Nguyên Soái tương lai. Đương nhiên, thân phận phức tạp của hắn ước chắc cũng là điểm Nữ Đế coi trọng, không chừng tương lai có thể phát huy tác dụng gì. Nói chung cực kỳ quan trọng.
Nếu như tiểu tử này bị người Tần quốc lặng lẽ làm sao đó.
Không cần phải nói, lại ảnh hưởng tới giao bang giữa Tề Mục...
Tuy nói hắn trấn thủ ở đây, Cam Tiếp cũng không dám vọng động, nhưng vừa vặn trong ba vị Chân Quân trực ban gần đây ở Toại Minh thành, có một vị là người Tần quốc. Vị này tên là Tần Trường Sinh, chính là cường giả được gọi là "Đao Si".
Một Chân Quân vẫn là một Chân Nhân đấy, nếu quyết chí muốn làm động tác nhỏ gì đó, hắn cũng rất khó đề phòng.
Nếu là cá nhân Khương Mộng Hùng, bản thân hắn rất kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ, có là ai cũng chẳng muốn quản. Nhưng làm Trấn Quốc Đại nguyên soái của đế quốc Đại Tề, trong phạm vi đại thành của Tề quốc này, hắn nhất định phải quản lý những người này một chút...
Nghĩ đến Khương Mộng Hùng ta giơ quyền diệt Sương Phong cốc, nổi giận đập nát Viên Tiên Đình, uy phong bá đạo đến nhường nào? Làm sao mới ở lại được vài ngày đã biến thành cái người nhờ cậy liên lạc kiêm hộ vệ? Phải trông đứa bé kia, phải nhìn đứa bé nọ, đường đường Vô Ngã Sát Quyền, hủy thiên diệt địa cũng không phải nói chơi, lại suốt ngày chỉ lo chăm sóc trẻ con!
Bảo vệ quyền trẻ em à?
Nhưng so với những kẻ mang theo gia quyến tạp nham, không biết đến Võ An thành làm gì.
Nặng ký nhất, lại là một người một thân một mình đến nơi đây.
Người này bay ngang qua lòng chảo văn minh, ánh sáng chói lọi mấy ngàn dặm, trực tiếp từ bay đại thành do Sở quốc trấn thủ tới nơi đây !
Hoài Quốc công Đại Sở - Tả Hiêu, vậy mà lại đích thân đến thế giới Thiên Ngục, đích thân đến Võ An thành!
Đây là một vị tiền bối trong các tiền bối, là lão tướng trong các lão tướng, cho dù là người trong mắt không có ai như Khương Mộng Hùng cũng không thể không đích thân nghênh đón!
"Tả Công gia!"
Ngay khi cảm ứng được vị lão quốc Công kia, Khương Mộng Hùng cũng đã kết thúc giằng co với Viên Tiên Đình, tự mình hạ xuống bên ngoài Võ An thành, chủ động thi lễ tiếp đón:
"Có chuyện gì mà đích thân đến vậy? Khương mỗ thất lễ không tiếp đón từ xa!"
Hoang nguyên Thiên Tức, thành lâu Nam Thiên thành.
Viên Tiên Đình nhướng mày:
"Hình như lại có một vị Chân Quân đến, đang mưu đồ bí mật với Khương Mộng Hùng... Là Tả Hiêu!"
"Tả Hiêu nước Sở?!"
Chu Ý kinh hãi, lập tức đảo mắt nhìn lại.
"Một lão thất phu, có gì đáng sợ?"
Năm ngón tay của Viên Tiên Đình giang rộng, thanh chiến kích cực lớn kia đã nắm trong lòng bàn tay, hừ lạnh nói:
"Chẳng qua là đến một giết một! Đến hai giết hai !"
Chu Ý đã nói:
"Ta lập tức truyền tin cho Kỳ Quan Ứng đến đây."
"Được."
Với tính tình của Khương Mộng Hùng, tất nhiên sẽ tôn trọng địa vị của Tả Hiêu, tôn trọng danh vọng của Tả Hiêu, tôn trọng tu vi của Tả Hiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ vì những điều này mà đối đãi lễ độ như vậy.
Chuyện khiến hắn kính trọng, là Tả Hiêu cả đời chinh phạt, sáng tạo vô số truyền kỳ.
Thiên hạ Binh đạo đại tông sư, bất kể xếp hạng thế nào, đều không thể thiếu hai chữ Tả Hiêu.
Người này là danh tướng thiên hạ, con trai cũng là danh tướng, cháu trai cũng là danh tướng, là thế gia ba ngàn năm của Đại Sở, càng là cả nhà trung liệt.
Mặc dù rơi rụng khi đang trùng kích tuyệt đỉnh, thanh thế tổn hao biết bao nhiêu, sau đó con của hắn chết trận, cháu của hắn lại chết trận... Nhưng sau khi hắn khoác áo giáp, vẫn có thể khiến người ta nhớ lại huy hoàng ngày xưa. Vẫn có thể giành được sự kính trọng của Khương Mộng Hùng ta.
Hôm nay Tả Hiêu, một bộ áo Quốc công Đại Sở vô cùng lộng lẫy, quét sạch vạn dặm xích hà, đạp không mà đến, khuôn mặt bình tĩnh mà uy nghiêm vô cùng.
Trang phục điển hình của đất Sở, cũng chỉ có trên người nhân vật bậc này mới không tỏ ra xa xỉ, mà chỉ thấy tôn quý.
Ông lại không giống Diệp Lăng Tiêu, đi nói cái gì mà muốn xem phong cảnh tuyệt đỉnh, cũng không giống Hách Liên Hao Hổ, nói cái gì mà trông nom rèn luyện.
Ông trực tiếp xông vào Vạn Yêu Chi Môn, đi thẳng đến Võ An thành, nhìn thẳng vào Khương Mộng Hùng, nói thẳng:
"Ta đến vì Khương Vọng!"
Khương Mộng Hùng bỗng chốc sửng sốt, ngài đây thẳng thắn quá đi. Ngài là Quốc công Đại Sở, hắn là quốc hầu Đại Tề, ngài đến đây vì hắn? Xin hỏi quan hệ giữa các ngươi là gì? Sao ta không biết thật ra hắn họ Tả? Quê quán không phải ở Trang quốc hay sao?
Nhưng câu nói tiếp theo của Tả Hiêu lại càng trực tiếp hơn:
"Khương Vọng chết thật rồi sao?"
Thiên địa nhất thời tĩnh lặng.
Toàn bộ bên ngoài Võ An thành, lâm vào trong một loại yên tĩnh tuyệt đối.
Tất cả thanh âm đều không thể qua lại, tất cả ánh mắt đều không thể xuyên thấu, tất cả ý niệm cũng không thể truyền đạt.
Hiện tại Võ An thành có khách đến từ khắp nơi, tướng sĩ chư quân, ngàn ngàn vạn vạn người.
Nhưng nơi này chỉ có Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng!
Chỉ có đối thoại giữa bọn họ có thể tồn tại, chỉ có giao lưu giữa bọn họ có thể tiếp tục.
Ý chí và quyết tâm của Tả Hiêu, lù lù như núi!
Loại thái độ này, làm cho người ta không có bất kỳ chỗ trống nào để đùn đẩy.
Khương Mộng Hùng nói thẳng:
"Nếu người ngoài hỏi, ta sẽ không có đáp án gì khác. Đã là Tả công gia hỏi đến, ta sẽ nói là... còn chưa nhất định."
"Ta đích thân lục soát Sương Phong cốc, không phát hiện khí tức sinh mệnh của Khương Vọng. Thi thể của hắn không bị cơn gió cực hàn phân giải, ngược lại những chiến sĩ Yêu tộc kia đều đã chết sạch...”
Nhưng ta đánh xuyên Sương Phong cốc, đặt chân vào Nam Thiên thành, cũng không tìm được khí tức sinh mệnh của hắn trong thành. Ta đoán nếu như hắn còn sống, chắc là sau khi chém giết chiến sĩ Yêu tộc, hắn đã bỏ chạy đến nơi khác.
Vì yểm hộ cho hắn, ta mới lau sạch tất cả dấu vết trong Sương Phong cốc, càng trực tiếp tuyên truyền tin tức hắn chết, biểu thị muốn Nam Thiên thành chôn cùng.
Nếu có thể, ta cũng muốn điều tra càng nhiều địa điểm. Nhưng tình huống Yêu tộc ra sao ngươi cũng biết đấy, Viên Tiên Đình kịp thời chạy tới, chúng ta giao chiến một hồi.
Về sau Chu Ý cũng tham chiến, ta bèn lựa chọn rời khỏi Thiên Tức hoang nguyên, kiến tạo đại thành bên này lòng chảo văn minh, mở ra một cuộc chiến tranh dài lâu.
Một khi chiến trường chủng tộc mới mở ra, lực lượng Yêu tộc trên Thiên Tức hoang nguyên tất sẽ tập trung đại thể về Nam Thiên thành. Như vậy lực lượng của khu vực khác sẽ yếu đi một chút, nếu Khương Vọng còn sống, chạy trốn ở nơi đó cũng tương đối dễ dàng hơn một chút.”
Suy đoán liên quan đến sinh tử của Khương Vọng, toàn bộ Tề quốc trừ hắn ra cũng chỉ có Thiên tử và Tu Viễn biết được.
Khương Mộng Hùng có thể nói những lời này với Tả Hiêu, quả thật coi là thành ý. Cũng là lòng tin đối với Tả Hiêu này.
Nhưng sắc mặt Tả Hiêu không vì lòng tin này mà tốt hơn chút nào.
"Lúc trước, khi tu vi của Khương Vọng còn rất thấp, lão phu đã nói để hắn ở lại Sở quốc. Hoài Quốc công phủ vĩnh viễn có một gian phòng cho hắn. Nhưng hắn từ chối. Hắn có tình cảm với Tề quốc, hắn muốn dựa vào chính mình phấn đấu, không muốn nhận ơn huệ của người khác - đây cũng là một trong những điểm ta coi trọng ở hắn."
Tả Hiêu nhìn Khương Mộng Hùng nói:
"Hắn có danh vọng, tước vị, đất phong ở Tề quốc, Tề quốc đối đãi với hắn không tệ, Khương Mộng Hùng ngươi có thể tự mình đến Yêu giới tìm hắn, nói ra thì Khương Thuật cũng không phải bạc đãi công thần. Nhưng điều lão phu muốn nói với ngươi là với thiên tư, công lao, nhân phẩm, tâm tính của Khương Vọng, ở bất kỳ quốc gia nào cũng đều được trọng dụng. Đồng thời không có bất kỳ một quốc gia nào, sẽ để một tuyệt thế thiên kiêu như vậy, lần đầu tiên bước vào Vạn Yêu Chi Môn, lại không có bất kỳ chuẩn bị gì mà phải mạo hiểm!"
Sắc mặt Khương Mộng Hùng cũng trở nên khó coi.
Nhưng lời Tả Hiêu vừa nói, hắn quả thực không cách nào phản bác.
Triều đình Tề quốc vốn sắp xếp cho Thống soái Cửu Tốt - Tu Viễn tự mình chiếu cố và chỉ điểm binh pháp cho Khương Vọng, nhưng từ đầu đến cuối, Tu Viễn thậm chí chưa từng gặp mặt Khương Vọng.
Về việc này, Kế Chiêu Nam khó tránh khỏi trách nhiệm. Hắn đã coi nhẹ nguy hiểm của Sương Phong cốc, cũng coi thường giá trị của Khương Vọng!
Đúng là giao chiến sinh tử với Yêu tộc vốn là chuyện thường tình, đúng là tu sĩ Nhân tộc có trách nhiệm Thần Lâm, ai cũng nên hăng hái chiến đấu sau Vạn Yêu Chi Môn. Nhưng Khương Vọng là một thiên kiêu tuyệt thế có thể đạt tới Chân Nhân có thể chạm đến Chân Quân, sao có thể dễ dàng kéo lên chiến trường, đặt chân vào hiểm địa như vậy?
Tình báo trước đó không đủ, cứu viện sau đó không kịp, để kẻ hữu tâm lách qua kẽ hở, khiến thiên kiêu tuyệt thế chết yểu... Đặt ở đâu cũng khó có thể biện minh.
"Chuyện này, ta quả thật có trách nhiệm."
Cuối cùng Khương Mộng Hùng nói như vậy.
Trách nhiệm này Kế Chiêu Nam gánh không nổi, để Tu Viễn gánh cũng thật sự uất ức cho người ta, chỉ có thể do chính hắn gánh vác.
Tả Hiêu lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nói:
"Trách nhiệm phân chia như thế nào, đây là chuyện nội bộ Tề quốc các ngươi, lão phu sẽ không nhiều lời. Còn bây giờ..."
Hắn chưa bước vào Võ An thành một bước, đã trực tiếp xoay người ở ngoài cửa thành.
Trong Võ An thành không có người tên Võ An, cần gì phải đặt chân?
Tóc dài dưới bạch ngọc quan buộc rất chặt, áo bào hoa lệ phồng lên trong gió, thân hình cao gầy... đi thẳng về phía Nam Thiên Môn của Yêu tộc trên Thiên Tức hoang nguyên!
"Nếu Khương Vọng còn có khả năng sống sót, vậy các ngươi còn chờ gì nữa?!"
Không khí yên tĩnh ngoài thành khóa kín đã bị phá vỡ.
Tả Hiêu trở về thiên địa, đi lại trên hoang nguyên.
Khương Mộng Hùng trước tiên sửng sốt một khoảnh khắc, sau đó không hề do dự, cất bước đuổi theo.
Những chuyện khác thì không nói, chém giết trên chiến trường, Khương Mộng Hùng hắn nào phải sợ ai!
Lại nói Văn Nhân Trầm là người chủ trì trên danh nghĩa chiến trường Võ An, nhân vật quan trọng phụ trách xử lý sự vụ lớn nhỏ của Võ An thành... Danh nghĩa là trưởng quan Nhân tộc trên chiến trường Võ An, sự thật lại là quan tạp vụ dưới trướng Trấn Quốc Đại nguyên soái.
Mấy ngày nay đầu hắn thật sự to lên rất nhiều.
Diệp Lăng Tiêu quá nhiều chuyện, Công chúa Mục quốc cao quý, hậu nhân của Tần Hoài Đế thì phiền phức, Tẩy Nguyệt am tâm tư khó lường... Huyền Không tự có một người tên là Khổ Giác, mấy ngày nay dây dưa muốn đến Võ An thành. Nghe nói nội bộ Huyền Không tự không cho phép lão đến Yêu giới, cho nên lão chạy đến địa giới của Tề quốc, mời Tống Dao mở cửa cho lão! Tống Dao bị quấy nhiễu đến không còn cách nào, đành phải truyền tin đến hỏi.
Đặc biệt hôm nay, còn có Hoài Quốc công Tả Hiêu đến nơi!
Hình như là đang cãi nhau với Quân Thần...
Chờ đợi thêm nữa, thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Làm sao một tòa thành mới xây rất bình thường lại đột nhiên trở nên rắc rối khó gỡ, phong vân khuấy động như vậy chứ?
Tình huống trong Võ An thành rất phức tạp!
Cực kỳ khảo nghiệm trí tuệ chính trị của hắn!
Có thể nói chính vụ của các thành Tề quốc trong cả lòng chảo văn minh cộng lại cũng không bằng mấy ngày nay, Võ An thành khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
Nhỏ thì ai ở chỗ nào, lễ tiết thế nào, lớn đến tình thế toàn bộ chiến trường, quy hoạch cả Võ An thành... Muôn đầu nghìn mối đây dưa cùng một chỗ, Chân Nhân đương thời cũng đau đầu.
Nhưng những chuyện này phiền toái thì phiền toái. Văn Nhân Trầm đột nhiên quay đầu lại, bất thình lình phát hiện, hiện tại Võ An thành, bao gồm cả hắn, vậy mà đã tập hợp đủ hai vị Chân Quân, ba vị Chân Nhân... Tính cả Khổ Giác đang trên đường, phải có tới bốn vị Chân Nhân, hoàn toàn có thể đánh một trận chiến tranh quy mô lớn!
Võ An thành đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy là do đâu?
Trời cao có mắt, nhiệm vụ mà Văn Nhân Trầm nhận được chính là tổ chức cho tốt chiến trường này, tạo dựng cơ sở vững chắc cho chiến tranh quy mô nhỏ trong thời gian dài. Đang mong có thể tiết kiếm tài nguyên nhỏ giọt.
Hiện tại có nhiều cường giả vọt tới như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào đây? Nếu để Yêu tộc biết được, còn tưởng Đại Tề đế quốc ta với những thế lực này có mưu đồ gì đó!
Ơ mà không đúng.
Văn Nhân Trầm đột nhiên giật mình, với đội hình hiện tại của Võ An thành, thật sự có mưu đồ gì... cũng có gì quá đáng?!
Nhưng bóng dáng của hai vị Chân Quân còn nhanh hơn tâm niệm của hắn.
Bên này hắn mới lóe lên ý niệm trong đầu, hai vị Diễn Đạo Chân Quân bên kia đã bay lên không, trong nháy mắt vượt qua trăm dặm, vượt qua Sương Phong cốc đã bị san bằng, thẳng tiến về phía Nam Thiên thành!
Có phải nên thăm dò vài hiệp quy mô nhỏ trước đã?
Nếu thật sự muốn làm lớn, có phải nên điều thêm quân đội tới hay không?
Các ngươi muốn đánh tới nơi nào? Có phải nên bàn bạc mục tiêu chiến lược với ta - trưởng quan cao nhất chiến trường Võ An hay không!
Chẳng lẽ muốn lao ra khỏi lòng chảo văn minh, dựng thành ở Thiên Tức hoang nguyên?
Dựa theo binh thư mà nói, hiện tại có nên...
Chớp mắt mà trong đầu đã có ngàn ý niệm sinh diệt, trong hiện thực căn bản là không theo kịp.
Hai vị Chân Quân đại nhân xông lên quá lỗ mãng, Văn Nhân Trầm còn chẳng có thời gian suy nghĩ, đã nhảy lên trời cao, âm thanh vang vọng toàn thành:
"Sương gió lay động, đời này không mòn. Mối thù của Võ An, hôm nay tất báo! Toàn quân tập kết, xông pha theo Quân Thần Đại Tề! Xung phong theo Hoài Quốc công Đại Sở! Theo Văn Nhân Trầm ta xung phong! Hôm nay trước khi kim dương hạ xuống, tất diệt Nam Thiên thành!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận