Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 105: Gợn nước như tuyết lở

Quý Huyền mở to mắt.
Hắn không dám tin, hôm nay, ở tuổi xế chiều này, mà Tống Hoành Giang còn dám nói ra lời như vậy, nói ra yêu cầu như vậy!
Sự bá đạo của Tống Hoành Giang, đương nhiên hắn biết.
Sự mạnh mẽ của Tống Hoành Giang, hắn cũng từng nghe được tin đồn.
Nhưng làm gì mà tới mức này!
Dám khinh nhục cả Quý Huyền hắn!
Ngay cả quốc tướng, ngay cả Đại tướng quân, cũng còn chưa từng có thái độ như thế với hắn.
Trong một thoáng chốc, hắn không tin nổi đây là sự thật.
Nhưng nhìn ánh mắt của Tống Hoành Giang.
Đôi mắt vốn đục ngầu, mơ màng, lúc này đầy ánh sáng rực.
Khiến hắn không thể không tin tưởng đây là sự thật.
Đây chính là điều kiện của Tống Hoành Giang.
Bởi vì ông ta là Tống Hoành Giang!
Ở Trang quốc, Trang Thừa Càn quản lý trên bộ, Tống Hoành Giang quản lý dưới nước. Đây là ước hẹn lập quốc của Trang quốc!
Về mặt lý thuyết, quốc quân Thanh Giang, là cùng cấp bậc với quốc quân Trang quốc.
Toàn bộ tám trăm dặm Thanh Giang, đều là phạm vi quản hạt của Tống Hoành Giang. Hai bờ Thanh Giang sông, cũng là địa bàn của Tống Hoành Giang.
Tống Hoành Giang bắt được cái lỗi này, có muốn giết hắn cũng là danh chính ngôn thuận.
Quý Huyền biết, trưởng quận Thanh Hà sẽ không ra mặt, Vọng Giang thành chủ Hòa Phong Lâm ở gần đó cũng sẽ không ra mặt, thậm chí Trang Đình bên kia cũng sẽ không có ai ra mặt.
Bởi vì nếu họ ra mặt, tính chất của câu chuyện sẽ thay đổi. Hiện giờ chỉ là một mình Quý Huyền phạm lỗi, đến lúc đó sẽ trở thành Trang Đình ỷ thế đè người, đại chiến giữa nhân tộc và thủy tộc ở Trang quốc sẽ trở thành không thể nào tránh khỏi.
Trang quốc chắc chắn không thể chịu nổi cái giá như vậy, nó không chỉ là hai phe ở Trang quốc tạo nên tổn thất nặng nề cho nhau, mà cuộc chiến này sẽ còn lan rộng ra, hoặc sẽ trở thành ngòi nổ, kích phát mâu thuẫn của toàn bộ thủy tộc và nhân tộc khắp nơi.
Trang quốc không kham nổi trách nhiệm này.
Tống Hoành Giang có muốn giết hắn không?
Đương nhiên là không muốn, nếu không ông ta không cần phải nói nhiều như vậy, cứ ra tay luôn là xong rồi. Quý Huyền kiểu gì cũng là quan viên cao tầng của Trang Đình, nếu hắn bị giết, đồng nghĩa mâu thuẫn của thủy tộc Thanh Giang và Trang Đình là không thể vãn hồi.
Thủy phủ Thanh Giang cực kì không muốn khơi mào nên cuộc chiến tranh này, bởi vì thủy phủ Thanh Giang thuộc về phe yếu thế.
Nhưng Tống Hoành Giang có dám giết hắn hay không?
Câu hỏi này cơ bản là không cần phải nghĩ.
Không cần cân nhắc thiệt hơn, không cần cân nhắc nhân quả.
Màu đỏ lan sông đến giờ vẫn còn chưa tiêu, chính là câu trả lời Tống Hoành Giang đưa cho tất cả đối thủ.
Cho nên, Tống Hoành Giang, có khả năng sẽ giết hắn hay không?
Quý Huyền hắn đã ngũ phủ viên mãn, đạt đến đỉnh phong, cách tứ phẩm Ngoại Lâu cảnh chỉ còn một bước xa.
Mấy trăm năm trước, Tống Hoành Giang đúng là mạnh mẽ khỏi bàn, nhưng đến nay đã mấy trăm năm sau, ai cũng biết thọ nguyên ông ta đã gần cạn, ông ta còn được bao nhiêu phần chiến lực?
Sau một lúc im lặng nặng nề.
"Bát!"
"Bát!"
"Bát! Bát! Bát! Bát! Bát! Bát! Bát! Bát!"
Mười tiếng vỗ, không thiếu một tiếng nào.
Quý Huyền không hề lưu lực, nếu đã quyết định chấp nhận sự sỉ nhục này, hắn sẽ không hề ra vẻ này nọ gì nữa, để khỏi chọc cười người ta.
Đã tự tát vào mặt mình, còn làm người ta không hài lòng, hắn không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tràng tát tay kết thúc, gương mặt vốn gầy gò của Quý Huyền sưng phù lên thấy rõ.
Hắn im lặng nhìn Tống Hoành Giang, chờ ông ta phản hồi.
Tống Hoành Giang rũ mắt, lại trở về cái dáng vẻ già còm gần đất xa trời.
Đầy vẻ muốn nói chuyện cũng phải cố hết sức mệt quá, nên chỉ khẽ giơ tay lên.
"Đi đi."
Sau đó xoay người.
Tống Hoành Giang ông không phải người lằng nhằng, nếu Quý Huyền đã chấp nhận chịu phạt, ông ta cũng sẽ không sỉ nhục mãi không buông.
Chuyện ngày hôm nay, tin rằng thái độ ông đưa ra đã đủ rõ ràng. Tiếp theo, phải xem cái vị Trang quốc chi chủ ngồi trong thâm cung kia, sẽ phản ứng thế nào.
Đầu sóng đưa ông trở về lại Thanh Giang, chìm xuống nước.
Sóng lớn hoàn toàn tan biến, mặt Thanh Giang cũng trở lại bình lặng.
Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gió đêm thổi qua, gợn nước như tuyết lở.
Từ đầu tới cuối, Quý Huyền không dám nói ra cái tên của tu sĩ Tập Hình Ty bị Khương Vọng giết, Tống Hoành Giang không nói tên của bối nữ bị bắt đi lại được đưa về.
Mặc dù Quý Huyền chính vì tên bộ hạ kia mà tới, Tống Hoành Giang là vì bối nữ kia mất tích mà tới.
Nhưng trong cơn sóng gió mãnh liệt ở Thanh Giang, hai người lại ăn ý giữ im lặng, duy trì một sự cân bằng nào đó.
Đây là sự ngầm hiểu không nói ra lời mấy trăm năm nay giữa Trang Đình và Thanh Giang thủy phủ.
Sóng gió đã tan, Quý Huyền vẫn còn đứng đó.
Không có ai xuất hiện ở hiện trường, bởi vì không ai muốn hứng phải lửa giận của Quý Huyền. Nhưng Quý Huyền biết, khuất nhục hắn chịu hôm nay, đã bị một vài đôi mắt nhìn thấy.
Trong đám đại nhân vật ngang cấp, hắn coi như đã bị mất mặt ngay giữa ban ngày ban mặt, cơ bản là là không thể nào giấu được.
Nhưng hắn không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ phân biệt phương hướng, tiếp tục bay về hướng Bạch Liên từng bị đánh bay mà đi.
Chuyện đã xảy ra, mặt mũi là không lấy lại được, việc phải làm bây giờ, chính là không được để thu hoạch của mình chạy mất. Nữ nhân có ngọn lửa màu trắng kia, thực lực không phải tầm thường, nếu bắt được về, hẳn sẽ có thu hoạch làm hắn hài lòng.
Chắc chắn dưới tình thế tối nay, hắn - đại diện cho Trang Đình và Tống Hoành Giang - đại diện cho thủy tộc Thanh Giang giương cung bạt kiếm, chạm một cái là nổ như thế, dù thế lực đằng sau nữ nhân kia là cái dạng gì, cũng chắc chắn không dám ló đầu ra.
Nên hắn vẫn có hy vọng, sẽ tìm được nữ nhân đã bị đánh đến hấp hối kia.
Nhưng hắn bay tới bay lui cả trăm dặm, thế mà lại không thu hoạch được gì.
Lúc ấy, Bạch Liên bị một quyền đánh bay, cả người bay ngược trên không trung, bạch diễm quanh thân bị đánh tan, tắt lịm, tất cả các đạo thuật hộ thân cũng tan nát.
Nàng biết mình không còn khả năng, đang định dùng chút khí lực cuối cùng để tự vận.
Thì chợt cảm nhận được một sự ấm áp.
Cơ thể đang bay ngược của nàng được ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Có ai đó đã đón được nàng.
Nhưng người này thực lực yếu lắm, ngay cả dư lực Quý Huyền đánh vào nàng hắn không chịu nổi, vừa mới ôm lấy nàng, lập tức cả hai liền cùng nhau bay ngược, còn phun một ngụm máu tươi vào cổ nàng.
Máu ấy, nóng bỏng.
Bạch Liên mơ màng cảm nhận được hai người rơi xuống đất, sau đó lăn lông lốc rất nhiều vòng. Nhưng người đó từ đầu đến cuối đều nằm ở phía dưới, đón đỡ tất cả mọi va chạm cho nàng.
Không phải lão nương bị bắt cóc đấy chứ, nàng nghĩ.
Cơ mà, người này yếu quá.
Bạch Liên cảm nhận được mình lại được ôm vào lòng, sau đó hình như là người kia bắt đầu chạy nhanh. Từ nhịp thở dốc của hắn, và sự tiếp xúc của thân thể, nghe được tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực, là hiểu hắn đang cố hết sức.
Nhưng tiếng gió vụt qua nói cho Bạch Liên biết, tốc độ của họ đang chậm dần.
Tiếp tục thế này họ sẽ chết, cơ bản là không thể chạy thoát nổi.
Chỉ là tự nhiên có thêm một kẻ nữa đi chịu chết...
Người này là ai?
Sao mình lại có một tên bộ hạ ngu thế chứ?!
Không, không đúng. Không có khả năng bộ hạ của nàng xuất hiện ở nơi này.
Vì thuộc hạ của nàng đều rất thông minh, rất lý trí.
Cho nên… người này là ai?
Mí mắt nàng như nặng ngàn cân, Bạch Liên phát hiện thì ra mở mắt ra cũng là một chuyện khó khăn như vậy.
Nhưng nàng phải làm được chuyện nàng muốn làm.
Cho nên, nàng mở mắt ra.
Bạch Liên gắng gượng mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, rung lắc.
Là sự lắc lư vì chạy nhanh sinh ra.
Nàng cố gắng tập trung tinh thần, tập trung tầm mắt, nhìn từ góc độ dưới cằm lần lên, cuối cùng cũng nhìn ra được gương mặt của người kia.
Cằm tròn, không nhọn, đôi môi đầy máu tươi mím chặt, cơ mà sống mũi rất cao và thẳng, đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía trước.
Ồ, là Khương Vọng. Nàng nghĩ.
Sau đó, nàng hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận