Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1330: Trả giá

Triệu Huyền Dương!
Cường giả Thần Lâm cảnh chưa đến ba mươi tuổi, thiên kiêu đương thời của Cảnh Quốc.
Tồn tại cùng Thuần Vu Quy được xưng là Cảnh quốc thiên kiêu song bích!
Nhân vật như Kế Chiêu Nam lên Quan Hà đài, tham dự trận không hạn chế của đại hội Hoàng Hà, địch giả tưởng chính là một trong hai người Triệu Huyền Dương và Thuần Vu Quy.
Đương nhiên, Lý Nhất ngang trời xuất thế, sau khi Đại La sơn thụ phong, toàn bộ thiên kiêu tại trận không hạn chế đều so sánh thất sắc. Hai người được gọi là Cảnh quốc thiên kiêu song bích thậm chí không thể lên đài càng có vẻ ảm đạm vô quang.
Nhưng sự cường đại của Triệu Huyền Dương là không thể nghi ngờ.
Là tồn tại khủng bố hiện tại Khương Vọng không cách nào khiêu chiến.
Mà sự xuất hiện của y có nghĩa là…
Lần này nửa đường chặn giết hắn, kẻ muốn bắt hắn trở về lại không ngờ là quân nhân Cảnh Quốc!
Quân nào trong Cảnh Bát Giáp?
Đấu Ách hay là Thần Sách?
Vì sao?
Trong đầu Khương Vọng lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng trên mặt chỉ lạnh lùng nói: “Ta không cảm thấy chúng ta cần thiết phải gặp mặt.”
Triệu Huyền Dương gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, nếu như không phải ngươi giết tướng sĩ quân Đãng Tà ta, có lẽ ta sẽ không gặp ngươi.”
Y nhìn xung quanh: “Tuy bọn họ không nên thân nhưng chết trong tay ngươi vẫn khiến ta không thoải mái.”
Đãng Tà trong Cảnh Bát Giáp!
Bốn tên hắc y nhân này, vậy mà xuất thân từ trong quân này!
Trong Cảnh Bát Giáp, hai quân Sát Tai, Đãng Tà do Ngọc Kinh Sơn quản lý.
Điều này làm cho Khương Vọng gần như lập tức nghĩ đến quân thần Trang Cao Tiện Đỗ Như Hối!
Đạo thống mà Đạo viện Trang Quốc được thừa nhận cũng là chi mạch Ngọc Kinh Sơn này.
Cảnh Quốc có lẽ cũng có ý muốn áp chế những thiên tài của các cường quốc khác, nhưng chưa chắc sẽ vì diệt trừ hắn mà trả giá quá nhiều. Dù sao một Thái Ngu chân nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cũng đã có thể khiến cho Cảnh Quốc coi thường bất kỳ thiên kiêu nào.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối thì khác, họ có đầy đủ lý do để thúc đẩy chuyện này!
Khương Vọng không thể không thừa nhận, hắn vẫn sơ ý rồi!
Hắn biết rõ, sau lần đại hội Hoàng Hà này, quân thần Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối không thể không có cảnh giác đối với hắn. Nhất là hắn đã cường thế bức lui Lâm Chính Nhân, bỏ dở thu hoạch của Trang Quốc trên Quan Hà Đài, khiến Trang Quốc trở thành trò cười cho thiên hạ, sau đó lại đoạt được khôi thủ Hoàng Hà, nổi danh thế gian.
Hắn biết rõ, quân thần Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối tuyệt đối không phải là tồn tại dễ dàng đối phó. Ngày Phong Lâm thành vực bị diệt, hắn nên biết được sự đáng sợ của đôi quân thần này.
Rõ ràng hắn đã làm tốt chuẩn bị để chống lại thời gian dài, cẩn thận ứng phó, phải cẩn thận bảo vệ tốt bản thân hết sức có thể.
Nhưng hắn dựa lưng vào Tề Quốc, thật ra trong tiềm thức cũng không cảm thấy Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối có thể vượt qua Tề Quốc để làm gì hắn.
Dù sao Tề Quốc cũng là thiên hạ cường quốc, tồn tại hùng bá Đông Vực, lật tay là có thể san bằng Trang Quốc.
Trên Quan Hà đài, Trang Quốc quả thực mất hết mặt mũi. Sau đại hội Hoàng Hà, quân thần Trang Quốc cũng an tĩnh không một tiếng nói.
Mà Khương Vọng hắn lại chìm trong hào quang của Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên kiêu Tề Quốc, gần như quên mất uy hiếp này.
Quan lớn, trọng thưởng, vinh dự.
Sự cường đại của Tề Quốc và vinh quang mà hắn thu được khiến hắn có lòng tin tràn ngập với tương lai… Thậm chí lòng tin còn có chút bành trướng. Hắn là thiên tài độc nhất vô nhị, hắn tin tưởng mình giết chết Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng tất cả những gì gặp phải hôm nay, chính là hắn phải trả giá vì phần bất cẩn này!
Khương Vọng! Ngươi dựa vào cái gì mà không thèm để ý đến sự uy hiếp của Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối? Dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy, sớm muộn gì ngươi cũng có thể chém bọn họ dưới kiếm? lẽ nào họ là tượng gỗ con rối, chỉ biết trơ mắt đứng đó, một mực chờ ngươi trưởng thành sao?
Ngươi nên biết, khi ngươi lựa chọn bước lên Quan Hà đài, ngươi cũng đã chính thức tuyên chiến với họ! Tại sao còn dám một mình quay về Vân Quốc?
Khương Vọng ở trong lòng, chất vấn chính mình như thế.
“Khương mỗ có tài cán gì mà được tướng sĩ Đãng Tà quân đuổi giết?”
Tuy trong lòng như dời sông lấp biển, nhưng trên mặt vẫn lạnh lẽo như mùa đông, nhìn Triệu Huyền Dương trong vòng khói, lông mày Khương Vọng khẽ động, như có kiếm ý nhảy ra: “Cảnh Quốc muốn khơi mào quốc chiến sao?”
“Tề Quốc sẽ vì ngươi mà khơi mào quốc chiến sao?” Triệu Huyền Dương lạnh nhạt nói: “Ta cũng không nói ngươi xem trọng bản thân, dù sao trước đó quả thực có khả năng này…Nhưng hiện tại thì không rồi. Khương Vọng, tình huống ngươi cấu kết Ma tộc đã bại lộ, ta tuân theo minh ước thượng cổ tru ma, đặc biệt tới bắt ngươi, tội đáng phải tru!”
Y nhìn Khương Vọng từ xa, trong mắt tràn đầy tự tin khống chế tất cả: “Ngươi tự mình qua đây, hay là chờ ta qua tìm ngươi?”
Đáp lại y là một đạo kiếm quang!
Mười năm chán nản, sinh tử câu cừu!
Một đường cắt ngang thiên địa, cũng dứt khoát cắt đôi vòng tròn do hơi khói tụ thành này.
Khương Vọng không nói hai lời, xoay người bay đi.
Hắn không đủ lý giải thủ đoạn của Thần Lâm, cho nên kiên quyết không đối thoại với Triệu Huyền Dương nữa. Nói không chừng đối phương có thể thông qua phương thức nào đó, cách không khóa chặt hắn, hoặc là một lát nữa sẽ phủ xuống.
Hắn vô cùng rõ ràng, mình nhất định không phải là đối thủ của Triệu Huyền Dương, cho nên cũng không cần thiết phải giao phong ngôn ngữ làm gì.
Điều hắn muốn biết, đã biết.
Vì sao Cảnh Quốc đột nhiên ra tay với hắn cũng không quan trọng.
Vì sao Cảnh Quốc có thể công khai ra tay với hắn, đây mới là trọng điểm hiện tại.
Phải biết Tề Quốc cũng là thiên hạ cường quốc, tuy không thể mạnh hơn Cảnh Quốc, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ yếu có thể tùy ý nhào nặn.
Đệ nhất thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi Tề quốc vừa mới đoạt được khôi Hoàng Hà, nếu cứ như vậy không lý do gì mà bị Cảnh Quốc chặn giết.
Tề Quốc không có khả năng không cần một câu trả lời, trực tiếp phát động quốc chiến cũng có khả năng!
Từ nay về sau, thiên kiêu trẻ tuổi của Cảnh Quốc cũng đừng nghĩ tới chuyện xuất ngoại nữa.
Mà lý do Cảnh Quốc ra tay đã có.
Tội danh trên người hắn bây giờ lại là cấu kết với Ma tộc!
Cảnh Quốc lấy danh nghĩa của minh ước Thượng Cổ Tru Ma mà xuất thủ, là chân chính đứng ở góc độ đại nghĩa của nhân tộc, đối kháng với đại địch nhân tộc. Cho dù là Tề Quốc, trên mặt cũng không thể nói gì.
Cũng giải thích được tại sao bốn tên hắc y nhân này lại lấy bắt hắn làm chủ.
Bởi vì Khương Vọng hôm nay cho dù mạnh như Cảnh Quốc cũng không thể không dạy mà tru. Nhất định phải công khai xét xử, vạch rõ tội trạng.
Phải khiến cho các phương đều tâm phục khẩu phục, xác định hắn thật sự là gian tế Ma tộc, như thế mới có thể giết chết.
Nếu không Tề Quốc tuyệt đối sẽ không im lặng.
Khương Vọng không giải thích, bởi vì hắn biết, nếu Cảnh Quốc đã ra tay, thì sẽ không cho hắn cơ hội giải thích.
Tại sao hắn lại cấu kết với Ma tộc, hắn cấu kết với Ma tộc như thế nào hiện tại cũng đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là hắn làm thế nào để thoát khỏi sự lùng bắt của Triệu Huyền Dương!
Nếu như hiện tại hắn bị bắt đi Cảnh Quốc chịu thẩm vấn, kết quả cuối cùng không có khả năng thứ hai, hắn nhất định là gian tế Ma tộc.
Mà nếu được Tề Quốc che chở, vậy cũng có rất nhiều biện pháp có thể chứng minh mình trong sạch.
Chết rồi, chỉ có thể bị tùy ý bôi lên.
Còn sống mới có sự trong sạch.
Khương Vọng đã nhận được tin tình báo mà hắn muốn, hiện tại chính là lúc lựa chọn.
Nếu đã suy đoán chuyện này có liên quan đến quân thần Trang Quốc, như vậy tự nhiên không thể đi về phía tây được.
Hắn sẽ không quay lại Vân Quốc, hắn tuyệt đối sẽ không đến Lăng Tiêu Các vào lúc đang gặp nguy hiểm.
Vậy thì Tu Di sơn? Tống quốc? Thư viện Long Môn?
Đều không được!
Nếu Triệu Huyền Dương tự mình chạy tới, như vậy tội trạng cấu kết Ma tộc chắc hẳn đã được công khai.
Chạy vào những thế lực lớn này, rất khó đảm bảo sẽ không bị bọn họ trực tiếp trói lại giao cho Cảnh Quốc.
Như vậy nếu vượt qua những thế lực này tiếp tục chạy tới Sở Quốc thì sao?
Rất khó nói Triệu Huyền Dương không nghĩ ra điểm này.
Dù sao ở phụ cận khu vực này, có thể chịu được áp lực của Cảnh Quốc, cũng chỉ có hai nước Tần Sở mà thôi.
Thiên hạ rộng lớn, nơi nào có sinh cơ?
Khương Vọng suy nghĩ thật nhanh, lại lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp bay về phía đông -.
Đi Cảnh Quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận