Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1718: Không hôm nay, mà ngày mai (1)

Đưa mắt nhìn mênh mông, thiên địa mình ta cô độc, đương nhiên cũng không khiến Đấu Chiêu e ngại.
Thuỷ triều đen cuồn cuộn vây núi, cũng không khiến y thay đổi sắc mặt.
Y có thể tiến vào ngọn núi trung tâm, nhưng y không lập tức làm như vậy. Cường giả luôn có rất nhiều lựa chọn, mà y cũng có tư cách đó.
Giờ phút này, y đứng bên cạnh bia đá ở ngọn núi trung tâm, còn im lặng hơn cả bia đá.
Y biết thế giới này đã phát sinh biến cố trước nay chưa từng có, nhưng y cũng không thèm để ý.
Y chỉ tiếc nuối, tiếc nuối nhỏ bé nhưng không thể hoàn toàn xoá đi. Trong đoạn đường này, trường đao cuối cùng vẫn chưa thể tận hứng hơn nữa.
Chu Yếm là dị thú động thì thiên hạ đại binh, y rất muốn đối diện với áp lực từ Chu Yếm, cảm nhận hết sát pháp trong truyền thuyết. Dù dị thú trong Sơn Hải Cảnh, không bằng lời đồn, nhưng y ở Ngoại Lâu đã nghiền ép được Thần Lâm, nhất định có thể mang đến đủ áp lực cho y.
Đáng tiếc, Chu Yếm mất tích.
Lúc đầu y chờ mong Khương Vọng ngóc đầu trở lại, chờ Khương Vọng và Nguyệt Thiên Nô, Tả Quang Thù trong trạng thái hoàn hảo liên thủ, chờ mong đội ngũ thí luyện thứ tám, thậm chí thứ chín rất có thể đã xuất hiện.
Nhưng thuỷ triều đen kinh khủng đã vây quanh cả ngọn núi trung tâm, sóng triều không nhìn thấy phần cuối này, không phải tu sĩ Thần Lâm trở xuống có khả năng đánh vỡ.
Chính y cũng không chắc mình đột phá được.
Nếu y tới chậm, có lẽ cũng chỉ có thể nhìn sóng triều mà than thở.
Cứ như vậy, y thành kẻ thắng sau cùng, kẻ thắng duy nhất.
Có phần vô vị.
Thần quang ngọn núi trung tâm phóng ra ngoài, giống như một cái lồng ánh sáng khổng lồ, chống đỡ thuỷ triều đen.
Nhìn như không thể phá vỡ, nhưng rõ ràng đã bị áp súc, lui về sau từng chút một.
Đợi đến khi thuỷ triều đen này hoàn toàn trào lên ngọn núi trung tâm, có lẽ chính là thời khắc thế giới Sơn Hải hủy diệt. Ai biết được?
Đấu Chiêu không để ý lắm.
Y tiện tay lấy một khối ngọc bích, khảm vào trong lỗ khảm phía sau bia đá, đó là Tích Tụng chương kia. Ngọc bích và bia đá kết hợp lại, lồng sáng bao phủ ngọn núi trung tâm đang đối kháng cùng thuỷ triều đen khôn cùng kia, rõ ràng sáng hơn một chút, phảng phất được rót vào lực lượng.
Mà Đấu Chiêu cũng phát hiện ra, phía cuối đường núi quanh co kia, một loại quy tắc cách trở nào đó đã mở ra với y.
Cửu Chương ngọc bích có thể giúp ngọn núi trung tâm chống cự thuỷ triều đen?
Trong đầu lướt qua suy nghĩ nhàn nhạt này, Đấu Chiêu tiện tay lấy xuống ngọc bích Tích Tụng, cất bước đi đến phía cuối đường núi, liên can gì đến ta?
Nhưng ngay giờ khắc cất bước này, y bỗng nhiên trở lại!
Thuỷ triều đen khôn cùng đang bao vây ngọng núi trung tâm kia, vậy mà cuồn cuộn kịch liệt, như rồng gầm, như hổ gào, có biến hóa kịch liệt nào đó đang phát sinh trong đó.
Sau đó y nhìn thấy.
Một vệt kiếm quang.
Một người như Thiên Ngoại Phi Tiên!
Y đương nhiên nhận ra Khương Vọng.
Đoán là hắn từ cách xa nơi đây, lại xuyên qua thuỷ triều đen cuồn cuộn tới.
Kiếm khí khẽ ngâm, thoáng chốc áp chế âm thanh gió tuyết đầy trời.
Đó cũng không phải là thủy triều bình thường, mà là ác niệm vô biên, là thuỷ triều đen kinh khủng mà chính y cũng không chắc mình đột phá được.
Mà Khương Vọng đã tới.
Phía sau hắn, một người, hai người, ba người, bốn người.
Bốn bóng người cùng hắn hợp thành một hàng, khí thế ngưng tụ thành một, giống như một thanh kiếm sắc bén vô địch, gầm thét, uốn cong với khí thế xuyên thủng thuỷ triều đen vô biên! Đạo thuật mạnh mẽ đủ mọi màu sắc thuận theo kiếm phong mạnh mẽ mở ra, ăn ý khó có thể tưởng tượng, duy trì khoảng trống khổng lồ bên trong thuỷ triều đen, khiến Đấu Chiêu lần đầu tiên thấy rõ ràng độ rộng lớn của thuỷ triều đen khủng khiếp này, ước chừng hơn ba trăm trượng! Thuỷ triều đen tụ tập oán trùng, hồn quỷ, ác ý dày chừng hơn ba trăm trượng... Lại bị mạnh mẽ đánh xuyên qua! Y đã sớm được chứng kiến kiếm thuật của Khương Vọng.
Y cũng không kinh ngạc vì sự sắc bén của Trường Tương Tư, cũng biết rõ tính bền dẻo của Khương Vọng, lý giải phong mang của Khương Vọng.
Nhưng bốn người còn lại, đạo thuật phức tạp như thế, mạnh mẽ như vậy, trong loại hoàn cảnh cực đoan như thuỷ triều đen này, làm sao có thể sử dụng hoàn mỹ đến như vậy?
Gần như không lãng phí một chút xíu nào!
Lực lượng của năm người hoàn toàn thống nhất cùng nhau, hỗ trợ cho nhau, mới có thể tạo ra kỳ tích như thế.
Đây rốt cuộc là công lao của người nào?
Lồng sáng của ngọn núi trung tâm chỉ chống cự thuỷ triều đen, lại căn bản không ảnh hưởng người ra vào.
Một nhóm năm người rơi vào trước đường núi.
Đấu Chiêu thận trọng nhìn sang.
Tả Quang Thù, y biết.
Nguyệt Thiên Nô, y biết.
Một người gầy thường thường không có gì lạ, không có uy hiếp gì.
Ánh mắt của y tiếp tục di động.
Một nam nhân tóc rũ xuống, ánh mắt xa cách.
Gần như cùng lúc cũng nhìn về phía y!
Hai ánh mắt như thực chất va vào nhau.
Trên thân Đấu Chiêu gần như tràn ra sợi kim quang ứng chiến, nhưng bị y cưỡng ép ngăn chặn, thu liễm vào trong thân mình.
Trong mắt Vương Trường Cát cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đấu Chiêu." Đấu Chiêu chủ động mở miệng nói.
"Vương Niệm Tường." Vương Trường Cát đáp.
Người lạnh như gã, khó mà nói thêm vài câu: "Ta biết ngươi. Thật ra ta không có hứng thú gì với nơi này, ban đầu quyết định tiến đến, chỉ muốn tiếp xúc với người mạnh nhất ở cấp độ này, xem ta còn có những thứ mà ta chưa phát hiện ra."
"Vậy ngươi tìm đúng người rồi." Đấu Chiêu chậm rãi nói.
Tả Quang Thù đằng đằng sát khí nhìn Đấu Chiêu, nhưng không nói lời nào.
Khuất Thuấn Hoa bị giết trong chiến đấu chính diện lấy ba đối một, gã không lời nào để nói, chỉ có thể do mình yếu.
Giờ khắc này lấy năm vây một, cũng sẽ không khiến gã cảm thấy uy phong.
Một ngày kia, gã đương nhiên muốn xả giận thay Khuất Thuấn Hoa, nhưng dựa vào Khương Vọng hay Vương Trường Cát, thì không tính.
Tâm khí thiếu niên này luôn luôn như thế.
Có người nhìn thấy khinh cuồng, có người nhìn thấy đáng yêu.
Thật ra bọn họ chỉ thuần túy mà thôi.
Gió thúc núi trung tâm.
Tuyết ép ngàn vạn dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận