Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1219: Nghịch Lữ

Mọi người nhìn thấy, thế gian cùng thấy.
Hậu nhân của Tần Hoài đế Doanh Tử Ngọc, tên hiện tại Triệu Nhữ Thành.
Trên thiên hạ chi đài, từ cột sống đại long rút ra Thiên Tử Kiếm, dùng kiếm này, phá tan Lôi Âm Tháp!
Ai nấy đều kinh hãi!
Đây là Lôi Âm Tháp ung dung chống được cả Cửu Kiếp Động Tiên chỉ, được tôn là "Vạn tà bất xâm, vạn pháp vô thương."
Là thần thông phòng ngự nhất đẳng.
Thế mà lại bị một kiếm phá tan.
Thiên Tử Kiếm, quả thật là "Chính nghĩa vô địch"!
Trong lôi quang vỡ tung tóe, và tiếng sấm tiêu tan, Triệu Nhữ Thành tiếp tục bước tới, Thiên Tử Kiếm tiếp tục đi về phía trước.
Thiên ý khó hỏi, thiên uy sáng rực.
Một kiếm này sẽ không bao giờ dừng, không bao giờ do động, là mệnh hành thiên hạ, là mệnh định tứ phương.
Thiên Tử Kiếm, tất trấn bát hoang!
"Ta nói."
Tiếng Hoàng Xá Lợi chợt vang lên, nàng nhìn gương mặt tuyệt mỹ, và thanh kiếm khuất phục thiên hạ trước mặt.
Trong ánh mắt vẫn mang nụ cười: "Có phải ngươi coi thường ta không?"
Người này đẹp quá, rút ra thần thông Thiên Tử Kiếm, cầm thiên uy sáng rực, vậy mà vẫn đẹp đến sáng chói, đẹp đến kinh tâm động phách, làm nàng vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên cảm xúc này sẽ không ảnh hưởng đến nàng chiến đấu.
Đồ có tốt đẹp đến mấy, cũng không cản được nàng đi tới trước.
Nàng có thể dừng bước ngắm hoa, nhưng sẽ không an nghỉ dưới hoa.
Đây là tỉnh ngộ của Hoàng Xá Lợi nàng!
Một tay giơ cao Bồ Đề hàng ma xử, xoay ngang chặn lại.
Lúc này trên Diễn võ đài, nàng lưng hướng nam mặt hướng bắc, Triệu Nhữ Thành ngược lại, lưng hướng bắc mặt hướng nam.
Hai người đối diện với nhau.
Phía trước Bồ Đề hàng ma xử giơ cao, là thần thông Thiên Tử Kiếm làm kinh động đến cả Tần đề.
Sau lưng nàng, chợt xuất hiện một cơn lốc!
Cơn lốc rít vang lên như tiếng rồng gầm, trên nối tới trời, dưới chạm mặt biển!
Trên Diễn võ đài, tuy đã bị cấm chế ngăn cách, nhưng vẫn nhìn thấy được cơn lốc kia che khuất cả bầu trời, gần như phủ tràn khắp mọi ngóc ngách của diễn võ đài.
Thần thông, Cảnh Phong.
Một trong tám đại thần thông về gió, đại danh đỉnh đỉnh.
Lúc nó chậm, thế giới an hòa, lúc nó nhanh, vô cùng hung hãn, bắt đầu từ hướng nam, quét ngang thiên hạ.
Lúc hiền hòa, có thể làm bốn phương an thái, lúc dâng lên sát ý, quét sạch mọi phân tranh.
Lúc nó hung lên, quét trời cuốn đất, cuốn bay tất cả.
Trong bát phong, gió này có tên là "Thụy". Nhưng phúc họa có sự hỗ trợ qua lại với nhau, gió “thụy” này lúc phúc có thể hưởng an khang, lúc họa có thể tiếp tinh hỏa.
Gió này có màu đỏ, giúp tăng hành hỏa đến mức mạnh nhất.
Nhưng vào tay cường giả, dùng gì cũng được.
Cơn lốc nối trời và đất, xung quanh có lưu hỏa lượn quanh thổi tới.
Nhìn kĩ lại, sẽ thấy Cảnh Phong thần thông của Hoàng Xá Lợi đã phá vỡ bầu trời, tiếp đón thiên hỏa hạ xuống!
Phong hỏa hòa vào nhau, càng cháy càng thổi.
Gió này không chỗ nào tránh được, là cái có phạm vi công kích rộng nhất trong bát phong thần thông, dùng hợp nhất cho quần chiến.
Có khả năng dễ dàng biến đổi trời đất!
Trong uy lực khủng bố của Cảnh Phong, tiếng Hoàng Xá Lợi vang vang rất rõ ràng.
"Nhớ cho rõ lão nương tên Hoàng Xá Lợi! Dù ngươi trông có đẹp đến đâu chăng nữa, thì cũng không thể vì vậy mà coi thường ta!"
Cơn lốc khủng bố bao phủ cả diễn võ đài.
Một tiếng nổ thật to, mọi người không còn nhìn thấy, không còn nghe thấy gì nữa.
"Sao rồi?"
Ai đó vội hỏi đồng bạn có khả năng nhìn tốt hơn mình: "Triệu Nhữ Thành thua phải không?"
Khu khán đài nước Tề, Hứa Tượng Càn cũng nhìn về phía Lý Long Xuyên, há miệng.
"Đừng lên tiếng!" Lý Long Xuyên chặn ngang.
Trong cơn lốc che khuất bầu trời, bỗng có kiếm mang sáng lên!
Màu vàng rực, màu vàng sáng, màu bạc trắng, màu tím.
Thước Kiều Tiên Canh Kim Kiếm Khí, Già Lâu La Phá Trận Kiếm Chỉ, Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ, thậm chí cả Tử Khí Đông Lai Kiếm Điển.
Tất cả sở học cả đời của Triệu Nhữ Thành, đều gom ở trong đó.
Tất cả kiếm mang đều khoe sắc, như thần dân bái phục.
Vạn kiếm hướng về, hướng về Thiên Tử Kiếm!
Kiếm quang đường hoàng - thần thông Thiên Tử Kiếm, nằm trong tay Triệu Nhữ Thành, hắn hai tay cầm kiếm, kiên định không đổi chém xuống một kiếm!
Nhất ngôn cửu đỉnh, dĩ đạo như pháp.
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông!
Kiếm này chém đứt Cảnh Phong!
Chém tới Phổ Độ hàng ma xử.
Không một tiếng động.
Phổ Độ hàng ma xử bị cắt làm hai khúc!
"Án chi vô hạ" là gì?
Án lập, người theo.
Kiếm này ấn xuống, mọi thứ đều thành không!
Hoàng Xá Lợi ngẩng đầu, nhìn Phổ Độ hàng ma xử bị đứt ra làm đôi, nhìn nửa đoạn xử mang theo Phật thủ bị chém bay đi.
Ánh mắt nàng.
Từ lúc nhìn vào mặt Triệu Nhữ Thành đến lúc này vẫn không rời đi, nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt rất là vui vẻ.
Chiến đấu rất nghiêm túc, sự thưởng thức trong mắt cũng rất nghiêm túc.
Mờ đi rồi.
Sự vui vẻ đó đã tiêu tan.
Nàng bắt đầu tức giận, nàng cảm nhận được một cảm xúc tên là tức giận, từ giữa ngực bốc lên.
Cháy rực cả người nàng.
Vì sao nàng tên là Xá Lợi?
Vì đối với Hoàng Phất từng chân chính kinh qua Phật môn chính thống, từng chân chính làm hòa thượng, cả đời đầy khó khăn và thăng trầm, "Xá lợi" chính là vật quý nhất thế gian!
Hoàng Xá Lợi nàng.
Chưa bao giờ là một nữ nhân yên lặng.
Con người nàng tự do phóng khoáng còn miệng thúi, hay nóng nảy gây họa.
Là vật báu cả đời Hoàng Phất trân quý nhất!
Cây Phổ Độ hàng ma xử này, là Hoàng Phất tự tay làm ra, hình người ở trên xử, là ông ấy từng đao từng đao khắc thành. Hàng ma xử này, đã tùy thân theo ông ấy nhiều năm, được ông ấy xem là vật hộ đạo, chưa từng cho ai sờ vào một cái.
Chỉ vì năm mười tuổi, Hoàng Xá Lợi nói một câu thích nó, ông ấy liền lập tức đưa cho nàng.
Bây giờ.
Triệu Nhữ Thành lại dám chặt đứt nó!
Ngươi con mẹ nó dù có đẹp đến đâu đi nữa, cũng ai cho phép ngươi dám làm như vậy? !
Đôi mắt to có thần của Hoàng Xá Lợi đột nhiên lưu quang vạn đạo, vô số hình ảnh cấp tốc thoáng hiện rồi chuyển, như sóng lớn qua lại, như phù quang lược ảnh.
Mọi người khiếp sợ nhìn thấy.
"Án chi vô hạ" đã chém tới mặt Hoàng Xá Lợi, bị một sức mạnh kiên định nào đó không ngừng đẩy nó dịch ngược trở về!
Đoạn Phổ Độ hàng ma xử bị chém bay đi kia bay vụt trở về với tốc độ như lúc văng đi, nối trở vào đoạn còn lại trên tay Hoàng Xá Lợi, lại hợp thành một thể!
Cảnh Phong che khuất bầu trời bị chém rách lại nhập vào làm một.
Kiếm mang đủ màu sáng chói trong Cảnh Phong mờ hẳn đi.
Cả diễn võ đài lại bị Cảnh Phong bao phủ, không còn nhìn thấy mặt trời!
"Chuyện, chuyện gì thế?"
Có người không nhịn được hỏi.
Giọng trở nên lắp bắp, mà còn không biết.
Hắn không nhận ra, người được hỏi cũng không nhận ra.
Tất cả người xem chiến, cũng rơi vào trạng thái khiếp sợ khó tả!
Đây là cái sức mạnh gì? !
Triệu Nhữ Thành ở trong Cảnh Phong hoàn toàn không biết gì, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay cầm Thiên Tử Kiếm, vẫn còn đang nghĩ đến trận chung kết.
Chỉ có Hoàng Xá Lợi ở trong Cảnh Phong, là nhấc chân bước đi.
Thần thông tuyệt đỉnh, Nghịch Lữ!
"Đời người như Nghịch Lữ, chỉ có ta là người đi đường!"
Hiệu quả của thần thông này rất đơn giản, chỉ dùng bốn chữ để khái quát.
"Thời gian chạy ngược".
Dòng sông thời gian vĩnh viễn chảy xuôi, vô cùng kiên định, vô cùng vô tình, không vì bất kì ai mà dừng lại.
Chỉ có người đi ngược dòng.
Những chiêu thức hai bên đã dùng, là những lựa chọn tối ưu của cả hai khi dùng Linh Tê thần thông và Bồ Đề thần thông.
Bây giờ bắt đầu lại tất cả, Hoàng Xá Lợi đã có được nhận thức mới, nhìn ra được lựa chọn Triệu Nhữ Thành sắp đưa ra!
Cường giả đấu nhau, nhiêu đó đã đủ để quyết định sinh tử!
Nàng di chuyển trong Cảnh Phong, nhờ lực thần thông của Cảnh Phong, đến gần Triệu Nhữ Thành.
Lúc này, Lôi Âm Tháp mới vừa bị diệt, Cảnh Phong mới vừa xuất ra, Hoàng Xá Lợi nàng mới vừa buông ra lời chế nhạo, thần thông Thiên Tử Kiếm của Triệu Nhữ Thành đang trên đà chém xuống.
Nhưng đã kết thúc rồi.
Nàng đã tiên đoán được quyết định của Triệu Nhữ Thành, một tay cầm Phổ Độ hàng ma xử, dùng Phật thủ gõ vào cổ Triệu Nhữ Thành, lún vào tới nửa thủ!
Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ cây hàng ma xử màu vàng đồng.
Thanh quang của Dư Tỷ sáng lên, Triệu Nhữ Thành ngã xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận