Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 609: Sát ý

Thăm dò bí tàng tốn rất nhiều công phu, thường cần đến rất nhiều thời gian. Có đôi khi một phòng thôi mà phải "Dọn dẹp" rất nhiều lần thì bí tàng mới có khả năng hiện ra.
Nhưng Khương Vọng có thần hồn Nặc Xà trợ giúp thăm dò, lại hái được thần thông trước. Dưới sự chiếu rọi của hạt giống thần thông nên bí tàng mới có thể hiện ra nhanh chóng như vậy.
Bí tàng của phủ thứ nhất.
Hạt giống thần thông và Nội Phủ được sinh ra cùng lúc, là tồn tại mang tính duy nhất.
Bí tàng là có thể lựa chọn, nhưng cũng chỉ có thể chọn một cái.
Một khi từ bỏ thì sẽ biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Lựa chọn lấy hay bỏ bí tàng trong nhân thân, mang ý nghĩa trọng đại đối với tu sĩ Nội Phủ.
Sau khi chấm dứt đợt luyện tập buổi tối, màn đêm vẫn còn đang tiếp tục.
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, chỉ thấy như sương như tuyết.
Vô số những đêm như thế này, hắn đều vượt qua trong tu hành.
Hắn trầm mặc, sau đó tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn đã mấy ngày không tới Thái Hư Huyễn Cảnh, vừa mới đạt được bí tàng, hắn muốn đến Luận Kiếm Đài thử xem.
Nhưng mới tiến vào Phúc Địa thì một con hạc giấy mập mạp đã bay phành phạch tới.
Vì hay trao đổi thông tin với Trọng Huyền Thắng bằng phương thức này nên hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn duỗi tay tiếp nhận hạc giấy, để nó trải ra thành một tờ giấy viết thư, mặt trên chỉ có bốn chữ "Mau về Lâm Truy!"
Khương Vọng sẽ không hoài nghi kiến nghị của Trọng Huyền Thắng. Nhưng điều làm hắn nghi hoặc chính là, chuyện gì mà làm Trọng Huyền Thắng sốt ruột như thế? Hiện tại Lâm Truy còn có vấn đề ngoài ý muốn gì mà một mình hắn ta không thể xử lý được? Bên phía Vương Di Ngô lại có biến cố gì hay sao? Hay là Trọng Huyền Tuân xuất quan trước thời hạn?
Trong lòng Khương Vọng lướt qua rất nhiều suy nghĩ, hắn lập tức hồi âm:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Gần như ngay sau khi hạc giấy bay đi, lời mời đến từ không gian Tinh Hà đã xuất hiện.
Có lẽ mấy ngày nay Trọng Huyền Thắng vẫn luôn chờ ở Thái Hư Huyễn Cảnh, cho nên hắn ta mới phản ứng nhanh như vậy.
Sau khi đồng ý, hắn gặp lại Trọng Huyền Thắng ở tiểu đình Tinh Hà.
"Bây giờ, huynh phải khởi hành về Lâm Truy ngay!"
Vừa thấy mặt, Trọng Huyền Thắng đã nôn nóng nói.
Khương Vọng nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng hắn tin Trọng Huyền Thắng sẽ không làm việc mà không có lý do, nhưng vất vả lắm hắn mới dành ra được thời gian để đi thăm muội muội, thật sự không muốn nửa đường phải quay về.
"Lý Long Xuyên tới Hà Sơn biệt phủ tìm ta, tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của hắn ở quần đảo gần biển truyền tin trở về, nói có người muốn giết huynh!"
Trọng Huyền Thắng dứt khoát nói:
"Người nọ là trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu - Hải Tông Minh."
"Vì sao trưởng lão của Điếu Hải Lâu muốn giết ta?"
Khương Vọng càng cau chặt mày hơn, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm rồi liên hệ:
"Bởi vì Hồ Thiếu Mạnh? Không đúng, chuyện này hẳn đã kết thúc trong nội bộ Điếu Hải Lâu. Còn nữa, sao lại có liên quan đến Phượng Nghiêu tỷ tỷ?"
Phượng Nghiêu tỷ tỷ...
Thịt mỡ trên mặt Trọng Huyền Thắng giật giật, nhưng lúc này cũng không có tâm tư đùa giỡn, hắn ta nói thẳng:
"Là Hứa Tượng Càn tìm Lý Phượng Nghiêu, Lý Phượng Nghiêu mới nhờ Lý Long Xuyên thông báo cho ta. Mà người đầu tiên truyền lại tin tức này, thông báo cho Hứa Tượng Càn biết là Trúc Bích Quỳnh, nữ nhân giúp huynh làm việc ở trấn Thanh Dương kia!”
Trọng Huyền Thắng biết Trúc Bích Quỳnh, cũng vì thế nên mới tin tưởng tin tức này mà vội vã liên hệ với Khương Vọng như thế.
Cũng tương tự vậy, nghe thấy cái tên Trúc Bích Quỳnh thì Khương Vọng đã biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Trúc Bích Quỳnh xuất thân từ Điếu Hải Lâu, bản tính nàng ta hồn nhiên, tin tức này nhất định không phải giả.
Khương Vọng suy nghĩ, sau đó hỏi:
"Hải Tông Minh có thực lực gì? Đã xuất phát chưa?"
Câu hỏi của hắn nhắm thẳng vào điểm mấu chốt nhất trước mắt.
Lấy trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, đương nhiên sẽ không xem nhẹ loại tình báo này, nghe vậy thì trả lời:
"Trong hai mươi bốn trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, tu vi thấp nhất cũng phải đạt tới Ngoại Lâu đỉnh phong, Hải Tông Minh cũng nằm ở cảnh giới này. Lúc tin tức mới truyền tới, hẳn bọn họ còn không biết huynh đã rời khỏi Tề Quốc, nhưng chuyện này không phải bí mật gì, rất dễ điều tra ra. Nếu Hải Tông Minh đã quyết tâm muốn giết huynh thì hiện tại chắc lão đã có hành động rồi."
Khương Vọng hơi trầm ngâm, sau đó quyết đoán nói:
"Huynh lập tức giúp ta tra người này ở đâu đã, tốt nhất còn phải biết pháp môn tu hành của lão, công pháp lão am hiểu, pháp khí thường dùng."
"Huynh muốn làm cái gì?" Trọng Huyền Thắng chau mày: "Đừng lỗ mãng, đây không phải thời điểm huynh thể hiện anh hùng. Trở lại Lâm Truy thì trưởng lão Điếu Hải Lâu chó má gì đó cũng không thể làm gì được huynh đâu!"
"Chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có thể đề phòng cướp quanh năm?" Khương Vọng trầm giọng nói:
"Triệu Tuyên chết như thế nào, huynh đã quên sao?"
Đúng vậy, Triệu Tuyên Ngoại Lâu Cảnh cũng bị đâm chết ngay trên đường ở Lâm Truy vào ban ngày ban mặt. Tề Quốc mạnh đến đâu cũng có lúc sơ hở, cũng có kẻ dám bí quá hoá liều.
Trọng Huyền Thắng lập tức nghẹn lời, dừng lại một lúc, sau đó nóng vội mà nói:
"Huynh có thể vào phủ của thúc phụ ta mà ở."
Khương Vọng xua xua tay: "Tạm thời không nói thúc phụ huynh có nguyện ý hay không, còn ta không muốn."
"Nếu họ Hải kia canh chừng ta cả đời, có phải cả đời ta cũng không thể gặp muội muội hay không? Hay là nói, muốn ta trốn ở Tề Quốc, trốn trong phủ của thúc phụ huynh, đóng cửa không ra, mãi đến khi tu hành đến Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong mới được? Nếu khi đó lão thành tựu Thần Lâm thì sao? Có phải ta vẫn phải trốn tiếp không?"
Hắn nhìn Trọng Huyền Thắng: "Huynh nghe ta, ta biết huynh rất có biện pháp. Hiện tại ta cần tất cả tình báo của Hải Tông Minh, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt!"
"Huynh muốn giết lão?" Trọng Huyền Thắng trừng to đôi mắt ti hí lên: "Khương Vọng, có phải huynh tự tin quá rồi không? Huynh mới mở tòa Nội Phủ đầu tiên thôi!"
"Ta từng nhìn thấy sức mạnh cực hạn của Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, ta biết ta muốn làm cái gì."
Thái độ của Khương Vọng cực kỳ rõ ràng:
"Huynh đi tra tin tức trước, mau chóng đưa tình báo cho ta. Đến lúc đó là trốn hay thế nào thì cũng phải đối ứng với tình huống của Hải Tông Minh mới được. Huynh yên tâm, ta sẽ không hành sự lỗ mãng."
Vì không cho Trọng Huyền Thắng khuyên tiếp, nói xong câu đó thì Khương Vọng trực tiếp rời khỏi không gian Tinh Hà.
Đương nhiên hắn biết Trọng Huyền Thắng muốn tốt cho hắn, nhưng hắn có suy nghĩ của mình.
Hắn không muốn làm Trọng Huyền Thắng khó xử.
Nói đến cùng, nếu Hải Tông Minh kiên quyết giết chết hắn, không thể cứu vãn, vậy biện pháp giải quyết chuyện này chỉ có một. Đó chính là giết chết Hải Tông Minh.
Hắn tin tưởng Trọng Huyền Thắng nguyện ý trả mọi giá vì hắn.
Nhưng nếu không dựa vào Trọng Huyền gia, tu vi chiến lực của Trọng Huyền Thắng cũng chỉ là Đằng Long Cảnh đỉnh phong.
Tuy hắn ta có thể thành tựu thần thông, nhưng chung quy thì hiện tại còn chưa có.
Mà Trọng Huyền gia có khả năng giết chết Hải Tông Minh vì hắn hay không?
Trọng Huyền gia còn có cơ nghiệp ở quần đảo gần biển, đứa con thứ tư của lão gia tử là Trọng Huyền Minh Hà còn đích thân đến đó tọa trấn, có thể thấy được mức độ coi trọng của gia tộc ở mặt này. Trước đó không lâu, bọn họ còn mới trao đổi quyền khai phá đảo Sùng Giá mười năm với Điền gia.
Một khi giết trưởng lão Điếu Hải Lâu bên này thì cơ nghiệp bên kia sẽ lập tức bị đánh tan.
Khương Vọng không muốn đặt mình lên cán cân để Trọng Huyền gia lựa chọn, đặc biệt là trong tình huống rõ ràng hắn đang yếu thế hơn.
Con đường tốt nhất mà Trọng Huyền gia sẽ chọn đã rất rõ ràng, câu nói kia của Trọng Huyền Thắng chính là điều kiện tốt nhất mà hắn ta có thể tranh thủ được. Vào ở trong phủ Định Viễn Hầu, để Trọng Huyền Trữ Lương tự mình che chở hắn.
Mà thật ra bản tâm của Khương Vọng rất kiêu ngạo, muốn hắn cả đời dựa vào sự che chở dưới cánh chim của người khác thì hắn không thể nào chấp nhận được.
Muốn hắn vĩnh viễn mất đi quyền đến thăm muội muội thì càng không thể.
Cho nên, thực tế là hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn muốn Hải Tông Minh chết. Không cần biết phải dùng biện pháp gì, không cần biết vì sao Hải Tông Minh lại muốn giết hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận