Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 145: Cút về !

Cánh tay trắng vừa nhô ra từ Cửu U, Bạch Cốt Chân Đan liền nhằm hướng đó bay tới. Bàn tay Vương Trường Cát đang ngập ngừng cũng bắt đầu chuyển động như dẫn động trận văn đáp lại lời kêu gọi xa xôi nào đó.
Nước mắt của hắn cũng ngừng chảy.
Cánh tay màu trắng nhô ra từ vô tận tăm tối giống như báo trước về một tràng bi thương nào đó. Mọi thứ đều đã rơi vào vực sâu không thể vãn hồi.
Đúng lúc này…
“Ba!”
Bạch Cốt Chân Đan bị bắt lại, nhưng nó bị bắt không phải bởi cánh tay màu trắng kia. Ngay lúc viên đan dược bay về phía cánh tay thì nó bị một cái tay khác chặn đứng lại, nắm chặt.
Một cánh tay gầy còm, già nua.
Tay của Đỗ Như Hối, Trang đình quốc.
Hắn không ở trên đỉnh núi Phi Lai, cũng không bị Âu Dương Liệt vây khốn và vừa đúng thời điểm, một bước chỉ xích thiên nhai lấy được thành quả mà Bạch Cốt Đạo tiêu tốn mấy chục năm mới có được. Cùng lúc ấy bàn chân quấn ô quang của hắn đạp mạnh xuống.
“Cút về mau.”
“Loại sâu kiến kia, ngươi dám!” Âm thanh đến từ Hoàng Tuyền sâu thẳm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Cũng đúng lúc ấy Vương Trường Cát bỗng dừng tay, thả người ra xa, xé mở đại trận rồi không biết thoát đi nơi nào.
Tồn tại nơi Hoàng Tuyền kia tất nhiên là cường đại nhưng dù sao vị thần này cũng là vượt giới xuất thủ, mượn không gian để neo lại một điểm lạc ấn nên không thể ẩn chứa quá nhiều lực lượng. Người có thể chân chính gánh được lực lượng ấy là Bạch Cốt đạo tử thì đã bỏ chạy. Ánh sáng trắng và ô quang dây dưa một lúc rồi cũng tiêu tán.
“Đồ sâu bọ…”, âm thanh quỷ dị kia lại gầm lên, sau đó cánh tay màu trắng liền bị kéo ngược trở lại bên trong Cửu U.
Đến lúc này mọi người may mắn còn sống mới có thể nhìn thấy một vết đạo hẹp dài cực lớn từ phía đông nam kéo tới, cả bầu trời như bị chém ra làm hai nữa.
Từ phương hướng của đạo viện trong Phong Lâm Thành cũng bắn ra một đạo ánh sáng xanh cùng vết đao kia nội ứng ngoại hợp xé mở một khe hở trên đại trận đang bao phủ toàn bộ khu vực Phong Lâm Thành. Chính vì thời khắc ngắn ngủi thông đạo xuất hiện mà Đỗ Như Hối mới có thể bước vào Tiểu Lâm Trấn, sau đó Vương Trường Cát cũng từ đó mà thoát đi.
Vết đao ấy là từ hướng Tam Sơn thành vực mà tới, điểm xuất phát chính là đỉnh núi Phi Lai.
Vượt qua hai đại thành vực mà vẫn có thể giữ được uy năng khủng bố đến như vậy. Phóng nhãn toàn bộ Trang quốc, chủ nhân của vết đao đã vô cùng hứng khởi.
Lúc này ở trên đỉnh núi Phi Lai khắp nơi đều là tàn thi của giáo chúng Bạch Cốt Đạo. Trang quốc đã giữ vững được quận Thanh Hà là sào huyệt lớn nhất của hung thú. Tám quỷ dưới chân núi không còn thấy hình bóng đâu nữa, Bát Quỷ Tỏa Long Trận cũng bị phá, thậm chí nếu không vì Đỗ Như Hối đột nhiên rời đi, Âu Dương Liệt có lẽ đã tử chiến.
Những điều đó không khiến hắn cảm thấy mình may mắn, ngược lại càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng. Bạch Cốt tôn thần có thể thành công hàng thế trở thành thần linh thì hắn dù tử trận cũng không tính là gì. Với năng lực của thần, tàn hồn của hắn tất nhiên có thể tụ lại, nhục thân cũng được tái tạo. Nếu Bạch Cốt tôn thần kia không thành công, hắn dù có sống cũng xem như đã phải nhận một thất bại cực lớn.
Huống hồ lúc này hắn tuy chưa chết nhưng cũng chỉ là đang kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Nguyên nhân đều bởi người lúc này còn đang ở giữa sườn núi, bàn tay cầm một quan đao cực lớn. Đại tướng quân binh bộ Trang quốc Hoàng Phủ Đoan Minh!
Thân ảnh hùng tráng uy vũ đứng ở sườn dốc lại mang đến cảm giác cả ngọn núi đang vì hắn mà cúi đầu. Thực tế ngay lúc Hoàng Phủ Đoan Minh xuất hiện, Âu Dương Liệt liền biết đại thế đã mất.
Hoàng Phủ Đoan Minh không chỉ có thần thông chỉ xích thiên nhai, hắn xuất hiện ở đây cũng tức là Trang đình sớm đã có cảnh giác với kế hoạch của Bạch Cốt Đạo, đồng thời bày ra chuẩn bị về sau.
Hoàng Phủ Đoan Minh liên thủ với Đỗ Như Hối, hai người nội ứng ngoại hợp, chỉ mấy hơi thời gian đã đánh vỡ Bát Quỷ Tỏa Long Trận, hư ảnh Quỷ Môn Quan bị chém tàn phế. Lúc giao chiến Đỗ Như Hối còn thuận tay giết chết toàn bộ tu sĩ Bạch Cốt Đạo tập kích đỉnh núi Phi Lai.
Thà từ bỏ chiến trường tiền tuyến chứ không chịu bỏ thành mất đất, cũng không tiếc hi sinh toàn Phong Lâm Thành, Trang đình tính toán gì đây?
Âu Dương Liệt không dám tưởng tượng, nhưng cũng không khó khăn để đoán.
Được làm vua, thua làm giặc, những vấn đề còn lại đã không còn quan trọng nữa. Vấn đề duy nhất bây giờ hắn nghĩ là làm sao để sống sót!
Có sống sót mới có thể làm lại từ đầu.
Bên trong Phong Lâm Thành, có một thời khắc Lục Diễm cảm giác như mình đã mù.
Không phải hắn vừa nhìn thấy Bạch Cốt tôn thần bị một bàn chân đạp về Cửu U sao?
Không phải bao nhiêu chuẩn bị chu đáo cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc?
Lục Diễm hắn trù tính nhiều năm như vậy, không tiếc gia nhập Bạch Cốt Đạo, không tiếc tiếp nhận thiên ma vạn nan cuối cùng chỉ để nhận được một màn hư ảo vừa rồi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đây nhất định là ảo giác! Là ảo giác rồi…
Mưu đồ bao năm như một giấc chiêm bao, vô số khổ cực đã thành con số không!
Trời sinh hắn có một con mắt thấm nhuần âm dương, lặp đi lặp lại giữa nhân gian và U Minh nhưng rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy điều mà bản thân mong muốn.
Nhiều năm phấn đấu thành công cốc, nhưng Trương Lâm Xuyên lại quyết đoán chứ không mờ mịt như Lục Diễm. Ngay lúc cánh tay trắng kia bị rút về Cửu u hắn đã quay người đào tẩu, chỉ để lại một câu lạnh nhạt.
“Lục trưởng lão, nơi này giao cho ngươi.”
“Sư giả!” Lục Diễm kinh sợ nhưng vẫn mong chờ Bạch Cốt tôn thần kia có thể thay đổi càn khôn. Đấy dù sao cũng là một vị thần linh a!
Cho nên hắn còn chần chừ. Nhưng vào lúc đó ở đạo viện Phong Lâm Thành, trong phòng luyện đan của Tống Kỳ Phương, phòng ống đổ sập, bụi đất tung mù, một thân ảnh từ mặt đất nhảy lên.
Đổng A một mực im lặng trong phòng chờ Lục Diễm thao túng đại trận, chờ Bạch Cốt Chân Đan được luyện chế thành công, vì tin tức Đỗ Như Hối truyền lại, phối hợp với Hoàng Phủ Đoan Minh phá vỡ đại trận rốt cuộc đã có thể toàn lực xuất thủ. Nhưng mà…
Nhưng tiếng kêu đã tắt, hồn linh đã diệt. Phong Lâm Thành ngày càng phồn hoa, quật khởi từ chính đạo viện Phong Lâm Thành…
Cúng tế điện trang nghiêm túc mục, Đạo Huân Điện kẻ đến người đi, bên trong kinh viện vang tiếng leng keng, bên trong nội viện ánh sáng muôn màu… Tất cả đều là những nơi hắn từng tìm mọi cách để huỷ diệt, phá hư…
Phía trước đỉnh Phi Lai, Hoàng Phủ Đoan Minh từng đao nối tiếp từng đao chém cho Âu Dương Liệt không còn có lực hoàn thủ. Là cường giả cùng cảnh giới, Hoàng Phủ Đoan Minh chưởng quan quân quyền một nước, thế như mặt trời còn Âu Dương Liệt những năm qua phải trốn đông chạy tây, như Đỗ Như Hối từng nói, hắn đã là một đống xương khô trong mộ rồi.
Mặc kệ trước kia thế nào, hiện giờ hai người đã không cùng cấp bậc nữa. Hiện giờ Âu Dương Liệt đang thụ trọng thương, bao nhiêu át chủ bài đều lấy ra cả. Không như thế hắn cũng không có cách nào chống nổi sự vây giết của Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh ngay từ ban đầu.
Hắn không nghĩ, hai người luôn có chính kiến khác nhau, từng đánh đến ngươi chết ta sống lại có thể ăn ý với nhau đến vậy. Hoàng Phủ Đoan Minh cam lòng bỏ qua thắng bại của tiền tuyến tiềm phục ở nơi này chỉ vì Đỗ Như Hối mà chém ra một con đường. Hắn nhận thức được đại cục, nhìn thấy ích lợi thật lớn trước đó sẽ không thu quan. Thế cục này chưa chắc đã được lập ra vì Bạch Cốt Đạo, nhưng kết quả thu được đúng là rất đáng giá.
“Kết thúc rồi.”
Quan đao của Hoàng Phủ Đoan Minh lóe lên, đầu Âu Dương Liệt rơi xuống. Tất cả ý niệm từng có đều tịch diệt, thân và hồn trở về với cát bụi. Đại trưởng lão Bạch Cốt Đạo nhiều năm tung hoành thiên hạ cứ thế mà thân tử đạo tiêu.
Hoàng Phủ Đoan Minh với tay chuẩn bị nhận lấy hư ảnh Quỷ Môn Quan vô chủ kia nhưng cái cổng đá bỗng lóe lên, một người mang mặt nạ bạch cốt xuất hiện ở ngay bên cạnh.
“Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Sứ giả bạch cốt phất tay, nhanh chóng chui vào bên trong hư ảnh Quỷ Môn Quan. Quan đao bổ nghiêng xuống, Hoàng Phủ Đoan Minh tức giận nhưng hư ảnh Quỷ Môn Quan kia đã lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận