Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1189: Khoác áo lên

Đài Quan Hà về đêm rất ồn ào.
Có rất nhiều câu chuyện, rất nhiều lịch sử ở đây.
Chỉ có một người tâm trạng không yên, tản mát trên đỉnh mây, lặng lẽ trôi theo Trường Hà.
"Kẹo đường, kẹo đường đây! Mua một cây đi?"
"Tiểu Khương, cha huynh là một người tốt. Năm ngoái ta nợ hai vị thuốc, đến giờ lão vẫn chưa hỏi tới, ta chẳng có mặt mũi tới nhà huynh, không ngờ... Tiếc quá!"
"Đến đây, súp thịt cừu nóng hổi, thịt cừu trắng cắt mỏng thơm phức!" Khương Vọng cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng, lại dường như rất xa xôi.
"Khương sư huynh, ha ha, muốn thỉnh giáo kiếm thuật với huynh quá.
"Không tệ đâu, tiểu Khương sư đệ, rất có phong thái của sư huynh ta năm đó."
"Khương Vọng! Vào đạo quán của ta, nhớ phải cần mẫn chăm chỉ, sau này ngàn vạn bách tính đều nhờ tới ngươi!"
Linh hồn nhẹ nhàng bay bổng, chẳng biết trôi dạt tới phương nào.
"Tam ca! Đi uống rượu đi!"
"Lão Tam, nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ gọi huynh."
Ầm ầm.
Nghe như tiếng sấm.
Nhìn thấy mặt đất trước mặt nứt nẻ, dung nham tuôn trào, nhà cửa đổ sụp, người chạy tán loạn.
Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng căm hận.
"Lão Tam!"
"Tam ca!"
"Khương Vọng!"
Khương Vọng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn khắp bốn phía, hắn vẫn đang ở trên giường của mình, xung quanh không có một bóng người.
Hóa ra là một giấc mơ.
Đã rất lâu rồi hắn không mơ.
Hầu như tất cả các đêm đều dành cho việc tu hành.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là ngày mai sẽ tham gia cuộc thi chính, tranh đoạt danh hiệu đệ nhất thiên hạ, nên mới thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi thật tốt một đêm.
Chỉ là không ngờ ...
Một đêm này, cuối cùng vẫn chạy không nổi.
Trên đài Thiên Hạ, hắn nhìn Kiếm Tẩy Hồng Liên, cảm khái nỗi đau tự làm mình tổn thương.
Bản thân hắn không phải là đang mang trọng trách tiến lên sao?
Ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn đặc quánh, chưa tới hừng đông.
Khương Vọng không ngủ tiếp nữa, khoác áo lên, cầm lấy thanh kiếm dựa vào bên giường.
Vỏ kiếm làm bằng gỗ Thần Long có cảm giác trơn bóng khi chạm vào, tay hắn đã sớm quen thuộc với hoa văn trên đó, điều này khiến hắn cảm thấy kiên định hơn.
Hắn cầm kiếm bước ra ngoài, đi vào trong viện.
Trăng sáng trên đỉnh đầu, sương giăng kín lối đi.
Đài Quan Hà là nơi các nước tề tựu, hiển nhiên ban đêm sẽ không quá yên tĩnh. Những con người cao quý đó, có thể tìm thấy rất nhiều thú vui. Nhưng trong viện có cấm chế, ngăn cách ồn ào.
Khương Vọng không định đi chỗ nào khác, hắn tiến lên vài bước thì dừng lại, đứng ở giữa sân.
Ngẩng đầu nhìn trăng, mơ hồ như mộng.
Trăng sáng như trước, người xưa chẳng thấy.
Có lẽ có tiếng ai thở dài, nhưng có lẽ là trong mộng.
Lúc này Khương Vọng vẫn im lặng.
Hắn cầm chuôi kiếm màu đen, rút ra một đường sương quang.
Sương quang vần vũ dưới ánh trăng, không sắc bén, cũng không phô trương. Tất cả sát lực, kiếm khí đều thu lại trong thanh kiếm, âm thanh cũng bị chôn vùi.
Nhưng rất đẹp.
Nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.
Dưới ánh trăng im bặt, thanh sam thỏa sức múa kiếm.
Những cảm xúc kích động, khắc khoải ấy dần bình ổn lại.
Ánh trăng che chở hắn, bóng đêm vỗ về hắn. Chính ánh trăng và bóng đêm này đã bầu bạn, cùng hắn vượt qua những đêm vất vả.
Tử Khí Đông Lai Kiếm Điển.
Thiên Địa Nhân Tam Kiếm.
Đến Kiếm thức Nhân Đạo Lão Tướng Trì Mộ, một kiếm đuổi tà dương.
Một kiếm cắt ngang, là Danh Sĩ Thất Vọng, tùy ý múa bút. Mười năm nghèo túng, sinh tử câu thù.
Một kiếm hất lên, là Niên Thiếu Khinh Cuồng. Khi vút lên đắc ý, khi trở về thong dong.
Người cũng giống bèo trôi, một kiếm gãy Thân Bất Do Kỷ.
Cuối cùng lại ngẩng đầu ngắm trăng, kiếm lạc tương tư, cứ như vậy dừng lại.
Thanh kiếm Trường Tương Tư này từ khi Đổng A chết đã không còn được sử dụng.
Khương Vọng tra kiếm vào vỏ, kết thúc bức vẽ truyền thần này.
Trạng thái Thanh Vân Tiên chôn vùi hết thảy âm thanh, hắn cũng không có ý định quấy rầy bất kỳ kẻ nào.
Dưới ánh trăng cao hứng múa kiếm, tận hứng thu kiếm trở về.
Thực sự không phải lúc để nghỉ ngơi, hắn nghĩ.
Hắn một mình trở về phòng, tiếp tục tu hành như không có chuyện gì xảy ra.
Ánh trăng chiếu vào trước một tiểu lâu cách sân không xa.
Ở cửa sổ lầu hai, Tào Giai đứng chắp tay.
Là cường giả dẫn dắt đoàn đội lần này, nơi ở của y rất gần với ba vị thiên kiêu tham gia thi đấu. Vừa cung cấp sự che chở, cũng thuận tiện có thể chỉ điểm bất cứ lúc nào. Ngoại trừ vấn đề liên quan đến sự tu hành của bản thân ra, thì đối với mỗi đối thủ đã thể hiện ra sức mạnh, thì ý kiến của một vị Chân Nhân đương thời là vô cùng trân quý.
Mặc dù Khương Vọng đã chủ động chôn vùi âm thanh đi nhưng một màn múa kiếm dưới trăng vẫn không thoát được tầm mắt y.
Ngày mai là trận đấu chính của Nội Phủ cảnh, đương nhiên y rất quan tâm đến trạng thái của Khương Vọng. Trong cuộc so tài ở trận Ngoại Lâu, tuy Trọng Huyền Tuân rất chói mắt nhưng rốt cuộc vẫn không tranh được vị trí đầu, đem lại vinh quang cho quốc gia.
Kế Chiêu Nam đương nhiên có tư chất tuyệt đỉnh, nhưng lần này Cảnh quốc đang dồn sức, khí thế rất thịnh...
Dù sao đây cũng là quốc gia hùng mạnh nhất thiên hạ, có lịch sử lâu đời nhất.
Dù tin tưởng Kế Chiêu Nam, y cũng không thể đánh giá thấp Cảnh quốc.
Tính ra, Khương Vọng là người có khả năng tranh khôi hơn cả.
"Nhắc mới nhớ, suất cuối cùng trong trận Nội Phủ là ai?" Tào Giai vẫn đang nhìn về phía sân, đột nhiên hỏi.
Trong bóng tối sau lưng có một giọng nói cất lên: "Bạch Ngọc Hà Việt quốc."
Quả đúng như nhiều người dự đoán trước đó, Bạch Ngọc Hà đã giành suất cuối cùng trong cuộc thi chính.
Kết quả dường như không thay đổi, nhưng trong quá trình này, dáng vẻ tự tin và tinh thần của người Việt quốc đã được công nhận. Đối với bản thân Bạch Ngọc Hà, đó chắc chắn là một điều viên mãn.
Tất nhiên, dưới sự nhấn mạnh có chủ đích của Tào Giai, thiên kiêu Việt quốc vào được cuộc đấu chính theo cách này khiến thiên kiêu Hạ quốc càng thêm khó coi.
"Vẫn chưa có tin tức cụ thể về Thái Ngu đó sao?" Tào Giai lại hỏi.
"Thuộc hạ bất tài." Giọng nói trong bóng tối đáp lại.
Tào Giai vung tay: "Không phải lỗi của ngươi."
Ngừng một chút, y lại hỏi: "Để xem Cảnh quốc đang giấu điều gì. Vấn đề lần này chắc chắn rất lớn."
Y nhìn về phía tiểu viện Khương Vọng lần cuối, sau đó vươn tay đóng cửa sổ.
Trong phòng tối vang lên một giọng nói: "Bây giờ ngươi hãy đi làm một việc..."
Ánh trăng không keo kiệt với bất kỳ kẻ nào.
Bất luận ngươi là Nội Phủ hay Động Chân.
Bất luận ngươi là Khương Vọng, hay là... Lâm Chính Nhân.
Trong viện của Trang quốc.
Dưới ánh trăng, Đỗ Như Hối tiện tay diễn một đạo thuật: "Nếu như Hoàng Túc tấn công ngươi bằng chiêu này, ngươi sẽ làm gì?"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Chính Nhân mới trả lời: "Trước tiên ta dùng thuật Bích Lưu giảm bớt lực."
"Không." Đỗ Như Hối lắc đầu nói: "Ta muốn nghe phản ứng đầu tiên của ngươi."
"Ta nên tránh." Lâm Chính Nhân nói. "Đây cũng không phải là lựa chọn tốt nhất." Đỗ Như Hối giải thích tỉ mỉ: "Bởi vì tính chất đặc thù của chiêu thức này, ngươi nên..."
Hầu như cường giả dẫn đội tới Hoàng Hà Hội đều chỉ điểm cho thiên kiêu nước mình.
Nhưng e rằng sẽ không ai tỉ mỉ như Đỗ Như Hối...
Dùng sự tôn nghiêm của tướng quốc tương bồi.
Từ Ung quốc Bắc Cung Khác, Lương quốc Hoàng Túc, Tuyết quốc Tạ Ai, đến Ngụy quốc Đông Quách Báo, Thân quốc Giang Thiếu Hoa.
Phân tích tất cả đối thủ có thể gặp.
Gần như là chỉ bảo Lâm Chính Nhân cách ứng phó với trận chiến và hoàn thiện các phương án ứng phó khác nhau từng tí một.
Bất tri bất giác, đằng đông đã hừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận