Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 611: Há lại nói thế gian không tuyệt sắc?

Hướng Tiền là người đáng để tin tưởng.
Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị vây khốn trong Hồng Trang Kính, người canh giữ ngoài cửa chính là Hướng Tiền.
Lúc nghênh chiến với Long Diện bên ngoài Thanh Dương trấn, Hướng Tiền cũng không lùi bước.
Lúc đi giết quận trưởng Nhật Chiếu quận, Hướng Tiền cũng từng đồng hành.
Đây chính là nguyên nhân hắn quan tâm đến chuyện của Hướng Tiền, không muốn thấy y tiếp tục sa ngã.
Mà Khương Yểm, trước khi gã rời Thông Thiên Cung, Khương Vọng vĩnh viễn sẽ không tin tưởng gã.
Có lẽ thời điểm duy nhất có thể tin tưởng chính là khi hắn gặp phải nguy cơ sinh tử, chung quy thì bọn hắn ở cùng một thân thể.
Vì an toàn của bản thân, Khương Yểm không thể không làm gì đó. Tựa như việc gã ngang nhiên đối đầu với Kỷ Thừa lúc trên chiến trường Tề - Dương.
Khương Vọng đưa ra yêu cầu này với Hướng Tiền chính là vì đề phòng Khương Yểm, hắn cũng không sợ Khương Yểm biết, thậm chí là cố ý cảnh cáo Khương Yểm.
Trong lần đầu tiên thăm dò Hồng Trang Kính trước kia, thần hồn bị vây khốn cực kỳ đột ngột, hắn và Khương Yểm cũng không biết Hồng Trang Kính là thế nào. Khương Yểm cũng vì vậy mà bỏ lỡ một "Cơ hội".
Mà lần này Khương Vọng trực tiếp nói cho Hướng Tiền, một khi thần hồn hắn bắt đầu tan vỡ thì Hướng Tiền cứ dùng một kiếm giết hắn.
Đây là vì ngăn chặn tâm tư mà Khương Yểm đang ấp ủ.
Cho dù thần hồn của Khương Vọng có tan vỡ trong Hồng Trang Kính, Khương Yểm tạm trú trong Thông Thiên Cung, muốn chiếm cứ thân thể này thì vẫn cần thời gian không ngắn.
Muốn diệt sạch dấu vết của Khương Vọng cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Mà khoảng thời gian này cũng đủ để Hướng Tiền giết chết thân thể của hắn nhiều lần.
Khương Yểm ngoài cầu nguyện Khương Vọng thăm dò thành công ra thì không có lựa chọn nào khác.
Tuy rằng Hướng Tiền không rõ vì sao Khương Vọng đưa ra yêu cầu quái dị như vậy, nhưng lại cảm nhận được thái độ kiên quyết của hắn.
Cho nên y trực tiếp dập tắt cơn buồn ngủ, nói: "Yên tâm".
Hướng Tiền khi nghiêm túc thì vẫn đáng yên tâm.
Khương Vọng không nhiều lời, trực tiếp nhắm mắt lại rồi đưa thần hồn vào thế giới trong Hồng Trang Kính.
Xôn xao, xôn xao, là tiếng sóng biển.
Giống như mộng cảnh, nhẹ nhàng lay động. Âm thanh này nhẹ nhàng thoải mái, nhưng chỉ kéo dài trong nháy mắt, lập tức bắt đầu vội vàng, dữ dội lên.
Sóng biển đập vào sóng biển, va chạm giao phong với nhau, phát ra tiếng vang cực kỳ mãnh liệt, làm người sợ hãi.
Thanh âm biến hóa, mang đến cho người ta cảm giác như đang trời trong nắng ấm thì bỗng có cơn sóng thần ập đến.
Quá đột ngột, quá mãnh liệt.
Vì thế cuộc sống yên bình bị đánh nát, tận thế đã gần kề.
Có một tiếng nói xuyên qua sóng thần hung hãn kia, vang lên bên tai Khương Vọng "Há rằng thế gian không tuyệt sắc? Hồng trang vừa chiếu giết một người."
"Thả độ, Phúc Hải Kiếp!"
Giọng nói này cũng là giọng mà hắn nghe thấy trong lần độ Phi Tuyết Kiếp trước đó, nó lạnh nhạt, không cảm xúc.
Nhưng nội dung lại không giống, kiếp nạn cũng có biến hóa.
Câu thơ khi độ Phi Tuyết Kiếp là "Đáng thương kiều nhan già trước kính, hồng trang thiên sát người trong gương!"
Biểu đạt như là hồng nhan dễ già, cảnh xuân dễ tan, mỹ nhân không còn, năm tháng vô tình.
Nhưng nếu kết hợp với câu thơ trong kiếp nạn lần này, chỉ sợ không chỉ như vậy, hoặc là còn có cách diễn đạt khác.
Câu thơ trong kiếp nạn lần này miêu tả ý tưởng cực kỳ hung hiểm. Ai nói trên thế giới này không có tuyệt sắc kia chứ?
Hồng Trang Kính chiếu một lần thì giết chết một người. Trên đời không có tuyệt sắc, là bởi vì tuyệt sắc đã bị giết sạch!
Loáng thoáng đâu đó, có vẻ kiếp nạn Hồng Trang Kính đang kể về một câu chuyện đáng sợ.
Khương Vọng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng nói kia vừa dứt thì hắn đã bị cuốn vào cơn sóng lớn.
Đó là sóng lớn ngập trời, một cơn sóng lớn mãnh liệt, cuồng bạo, bao trùm lên tất cả.
Khương Vọng đã từng trải nghiệm thân hãm thủy vực, bị nước vây quanh, hai lần đều là đạo pháp của Tả Quang Thù.
Nhưng chênh lệch lúc này và lúc đó đâu chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần.
Khương Vọng theo bản năng khởi động Nhất Kiếm Viên, những nó vừa xuất hiện thì đã bị đập vụn.
Không có khả năng đối kháng!
Khương Vọng lập tức đưa ra phán đoán, nhưng đại não còn chưa kịp phân tích thì thân thể đã kịp phản ứng thỏa đáng nhất theo bản năng, kiếm thế dựng lên, Thân Bất Do Kỷ!
Trong bốn thức Nhân Đạo Kiếm hắn nắm giữ từ trước tới nay, mạnh nhất chính là kiếm thứ ba - Thân Bất Do Kỷ.
Nhưng dùng nó lúc này không phải vì nó mạnh.
Khương Vọng nhấc lên kiếm thế, nhưng kiếm kia lại chậm chạp chưa đâm ra.
Thân như lục bình, nước chảy bèo trôi.
Hắn nương theo kiếm thế của một kiếm Thân Bất Do Kỷ mà trôi theo cơn sóng biển mãnh liệt này.
Thân hắn trong trạng thái nhẹ nhất, mềm nhất, vô lực nhất, cho nên cũng không trực tiếp đối kháng với cơn sóng đang ập đến.
Sóng biển vỗ tới thì hắn tới, sóng biển cuốn đi thì hắn đi.
Hắn là một giọt nước trong biển rộng, thứ bé nhỏ không đáng kể nhất trong cơn sóng biển. Tuy rằng cũng không tránh được đối kháng, nhưng lại không hoàn toàn trực diện chịu tất cả áp lực như lúc ban đầu.
Có thể nói dùng một kiếm này ứng phó thật tuyệt diệu, gần như lập tức đánh tan mất uy hiếp ban đầu của Phúc Hải Kiếp. Tuy rằng hắn vẫn không thể tránh đi thương tổn, nhưng áp lực đối mặt cũng chỉ còn một phần vạn.
Khương Vọng cứ tung một kiếm rồi lại một kiếm, mỗi kiếm chỉ dâng lên kiếm thế, không thực hiện công kích, Thân Bất Do Kỷ cao trào chậm chạp không tới, phảng phất như luôn chờ đợi thời cơ nào đó.
Cứ liên tục theo xu thế này mãi, có lẽ hắn có thể kiên trì đến thời điểm không còn sức để cầm kiếm.
Phúc Hải Kiếp sẽ kết thúc đơn giản như thế?
Ngay vào lúc này, hắn nghe thấy một giọng nữ.
Hoặc có thể nói, giọng nói ấy vẫn luôn vang lên liên tục, chỉ là đến giờ phút này, hắn mới có thể thoáng phân tâm nghe được.
Hình như là cùng một giọng nói lạnh nhạt lúc mở màn kia, nhưng tình cảm lại hoàn toàn khác nhau.
Giọng nói này tràn ngập cảm xúc, cực kỳ kịch liệt, cực kỳ thô bạo, tràn đầy thù hận.
Giọng nói kia đang gào thét: "Phúc Hải, ta muốn giết ngươi!"
Vẫn luôn lặp lại, vẫn luôn gầm rú.
"Phúc Hải, ta muốn giết ngươi!"
"Phúc Hải, ta muốn giết ngươi!"
Trong lòng Khương Vọng xuất hiện một loại cảm ngộ, Phúc Hải không chỉ là tên của kiếp nạn này, mà nó còn là tên của một tồn tại nào đó?
Kiếm thế còn đang trong quá trình vận chuyển, Khương Vọng một người một kiếm, phiêu đãng trong cơn sóng thần.
Mà trong nháy mắt đó, sóng thần đột nhiên im bặt.
Tất cả trở nên im lặng, Khương Vọng chìm xuống trong một vùng biển.
Nhìn trước sau, trên dưới trái phải, bất cứ vị trí nào cũng là nước biển bát ngát màu xanh thẳm.
Biển rộng thật tĩnh lặng, nhưng loại tĩnh lặng này lại làm người ta nôn nóng bất an.
Cứ như có biến cố nào đó đang xảy ra, nhưng ngặt nổi hắn tạm thời không nắm bắt được.
Khương Vọng cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, lại không có bất cứ manh mối nào, chỉ có giọng nói tràn ngập thù hận kia vẫn luôn lặp lại.
"Phúc Hải" là ai? "Ta, là ai? Là người sáng tạo ra Hồng Trang Kính?
Trong đầu chợt lóe qua suy nghĩ như vậy, chung quy đáp án này cũng không thay đổi được hiện trạng.
Hắn bỗng cảm thấy thật nóng.
Vô cùng nóng bức, một cái nóng hết sức khắc nghiệt.
Cơn nóng này đột nhiên tới, trong nháy mắt chiếm cứ tất cả cảm quan của hắn.
Nóng về mặt thị giác, thính giác, cảm giác.
Nước biển như bị nấu sôi, toàn bộ biển rộng đều đang sôi lên ùng ục.
Khương Vọng giống như một con cá mũi tên, bằng tốc độ cực nhanh bơi lên trên, nhưng mà biển rộng vô bờ bến, nhất thời không thể nhìn thấy điểm cuối?
Da thịt hắn đã sớm đỏ bừng lên.
Hắn như loáng thoáng ngửi được mùi thịt của mình.
Thông Thiên Cung và Nội Phủ lập tức đồng thời bùng nổ, Khương Vọng không màng tất cả mà bơi lên trên. Nếu không thể nhanh chóng thoát khỏi biển rộng, rất có khả năng hắn sẽ trực tiếp bị nấu chín!
Mà ngay vào lúc này, hắn kinh ngạc ngẩng đầu.
Xuyên qua nước biển mênh mông, hắn thấy được thái dương!
Một vầng thái dương càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng rực!
Tất cả nước biển xanh thẳm trong tầm mắt đều một màu lửa đỏ cực nóng nhuộm dần, Thái dương rơi xuống biển rộng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận