Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2644: Bia đá không nói (2)

Lâm Chính Nhân cảm thấy vô cùng ngột ngạt, không thể nào hiểu được, khiếp sợ!
Ngoài ý nghĩ này, là dục vọng cầu sinh như lửa đốt rơm khô bừng bừng trong đầu hắn.
Trên đời này sẽ không có ai cứu hắn, nên hắn nhất định phải vận mười hai phần bảo đảm cho bản thân mình, hắn phải liều mạng với bất kỳ người nào muốn giết hắn!
Cái gì hắn cũng chịu được, kể cả khuất nhục.
Nhưng không thể chịu được nguy hiểm.
Cái gì hắn cũng cho được, kể cả tôn nghiêm.
Nhưng không thể cho cái mạng của hắn!
Sinh tử thường chỉ trong một ý niệm.
Nhưng đối với Lâm Chính Nhân, từ sau hội nghị Hoàng Hà, hắn luôn ở trong trạng thái nguy hiểm.
Hắn nói Đỗ Dã Hổ nên lý giải cho mình, không phải chỉ là lời nói dối. Những năm nay, hắn cũng giống Đỗ Dã Hổ, không ngừng cố gắng thể hiện giá trị bản thân, để cầu bảo toàn tính mạng.
Trang quốc hôm nay lạnh giá, người người cảm thấy bất an.
Đỗ Như Hối đưa tay bóp cổ Lâm Chính Nhân, vốn định bóp chết ngay tại chỗ nhưng khi tay vừa dùng lực, cổ của Lâm Chính Nhân lại bắn ra ánh sáng ngũ hành.
Trên cái cổ gầy mảnh kia, nhô ra năm cái bướu quỷ.
Đầu quỷ có tướng mạo khác nhau, thể hiện năm loại biểu lộ hỉ nộ ái ố bi.
Lại có kim mộc thủy hỏa thổ, Ngũ Quỷ Phong Cảnh !
Thật vượt quá dự kiến của Đỗ Như Hối.
Thằng nhãi này đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm? Mà sợ người ta bóp cổ mình tới như vậy?!
Đỗ Như Hối không bóp chết được Lâm Chính Nhân, vừa không ngừng đối kháng với ngũ quỷ, vừa bước ra khỏi thành Tân An, vừa chạy trốn vừa giết!
Thành Tân An đã không còn gì để cứu vãn, việc ông ta phải làm bây giờ là báo cho Trang Cao Tiện biết biến cố trong nước, để Trang Cao Tiện đừng sơ hở quay về, dễ dàng gặp nạn.
Sơn hà rối ren, chỉ có Thiên tử mới cứu được quốc.
Đương nhiên là có một số thủ đoạn bí ẩn giúp hai người quân thần thông tin cho nhau, nhưng trước đó ông ta đã thử dùng, và bị Sở Giang Vương phong tỏa.
Cách đưa tin duy nhất thực hiện được lúc này, mà tin cậy được, chỉ có chính ông ta!
Khi đã quyết định xong, bước chân không thể không gấp.
Con ác cầm Yến Kiêu kia cũng có thuật di chuyển không gian, mặc dù không so bằng Chỉ Xích Thiên Nhai nhưng cũng vẫn đuổi theo không bỏ, khiến số lựa chọn ông ta có bị thu hẹp lại rất nhiều.
Càng khó chịu hơn chính là... Yến Kiêu này không giết được!
Lúc ông ta đang giết Yến Kiêu, thì bị Sở Giang Vương đánh trọng thương. Vốn tưởng có thể dùng thương tích đổi mạng, không ngờ vừa mới quay đầu đi, con chim kia lại kêu vang "Yến Yến Yến!"
Dưới chân là ngàn dặm sơn hà của Trang quốc, phương hướng là Thái Hư sơn môn, nơi tổ chức minh ước thiên hạ.
Chuyện đầu tiên phải làm khi nhìn thấy Thiên tử là bảo Thiên tử khẩn cấp liên hệ Ngọc Kinh Sơn. Ông ta dự cảm được nếu chỉ dựa vào chiến lực của Chân Nhân Trang Cao Tiện, sẽ rất khó cứu vãn thế cục, sẽ có nguy cơ bị nhằm vào đến chết. Dù gì bây giờ Tân An cũng đã thất thủ, quốc gia bại trận, hoàng hậu, thái tử, đại tướng quân tất cả đều đã gặp bất hạnh!
Nhưng chỉ cần Ngọc Kinh Sơn kịp thời ra tay, tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề.
Đơn giản là quân thần bọn họ và Ngọc Kinh Sơn sẽ bị buộc chặt hơn một chút, quốc gia sẽ phải cung phụng cho Ngọc Kinh Sơn nhiều hơn... nhưng chỉ cần xã tắc ổn định, tất cả đều đáng giá!
Đỗ Như Hối cực kỳ hận, vừa suy nghĩ cách phá cục vừa điên cuồng oanh tạc Lâm Chính Nhân.
Thân này tuy bị thương nặng, nhưng giết một Ngoại Lâu nho nhỏ không phải là việc khó.
Lâm Chính Nhân có thể chịu được ba đến năm hơi thở đã là rất giỏi rồi.
Ông ta không định hành hạ đến chết.
Ông ta không làm những chuyện vô bổ với thế cục.
Giết thì giết thôi, giết thì giết thôi...
Chỉ hận mình không ra tay sớm!
Tên gian nịnh ác quỷ này, là cái đồ bại hoại tự diệt tộc, quả là nửa điểm cũng không tin được!
"Ta nói này, sao ngươi không ra tay nhanh lên?"
Đỗ Như Hối chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ, nghe giống như tiếng lòng của mình.
Nhưng âm thanh lại là vọng lên từ dưới bàn tay ông ta.
Ông ta cúi đầu nhìn.
Lâm Chính Nhân bị ông ta kéo ra khỏi Trang quốc như một con chó chết, trên người xuất hiện một đôi tay quỷ khô gầy có đốm nâu, ôm chặt lấy ông ta!
Sau đó là đôi tay thứ hai, đôi tay thứ ba...
Bao nhiêu là cánh tay quỷ, tất cả đều chộp về phía ông ta.
Đỗ Như Hối đã bị đánh vỡ kim thân, không thể tiếp nhận thêm quá nhiều thương tổn.
Nên theo bản năng định điều động quốc thế trấn áp, nhưng quốc thế đang cực kì hỗn loạn, đáp lại rất yếu.
Ông ta chợt nhớ ra, ấn tướng của ông ta vẫn còn ở trong Tướng phủ, dạo này đều giao do Lê Kiếm Thu thay mặt quản lý... lúc Tân An thành sinh biến, Tướng phủ cũng đóng cửa!
Trong lòng càng thêm âm trầm.
Lúc trước không dùng tướng ấn là để tránh làm hao tổn quốc thế, đồng thời cũng không muốn để lộ hạt giống tốt Lê Kiếm Thu này, khiến không thể ứng phó hoàn mỹ dưới sự vây công của Diêm La Sát thủ Địa Ngục Vô Môn. Lúc này không có quốc thế để sử dụng, ông ta đành cưỡng ép thúc giục thần quang hộ thể, áp chế quỷ thủ, đồng thời gọi to Trang Tướng Ấn từ xa!
Trong nháy mắt, ông ta như vượt qua trăm núi ngàn sông, nhìn thấy nam tử ngồi xếp bằng ở trước bàn trong chính đường, kiếm đặt ngang trên gối.
Lê Kiếm Thu!
Đã từng là một nhân vật tài tuấn, sau khi đến Tân An thì càng ít nói, từ sau khi Đổng A chết càng thêm nặng nề, nói năng thận trọng... Gần như đã trở thành quốc tướng đời tiếp theo được ông ta lựa chọn!
Ấn tướng được phong ấn trong một cái hộp ngọc vuông, đặt ở trên bàn dài ngay trước mặt Lê Kiếm Thu.
"Lấy tướng ấn đáp ta!"
Đỗ Như Hối gọi to trong lòng.
Đừng làm ta thất vọng, Lê Kiếm Thu!
Phanh phanh phanh, ấn Đại Trang tướng quốc trong hộp ngọc chấn động, ánh sáng chiếu cả ra ngoài.
Bốp!
Lê Kiếm Thu đập thanh kiếm trong tay lên hộp ngọc. Ấn tướng lập tức yên tĩnh!
Ấn làm tướng quốc, kiếm làm cành đào.
Đây là lấy cành đào trấn quốc!
Đỗ Như Hối nhìn thấy, Lê Kiếm Thu ngồi ở trong Tướng phủ, cúi đầu nhìn chăm chú hộp ngọc, giống như cách qua hộp ngọc, cách qua ấn tướng quốc, đối mặt với ông ta.
Đỗ Như Hối nghe thấy Lê Kiếm Thu nhẹ giọng mà chậm rãi nói:
"Tướng quốc, tất cả phải lấy Trang quốc làm trọng. Đây là điều ngài dạy ta, cũng là thời khắc cuối cùng của Đổng sư mà ta ghi nhớ."
Giọng nói của hắn chậm rãi, đúng là có vài phần khí độ của tướng quốc tương lai:
"Ta nghĩ, ta đang làm lựa chọn mà ngài kỳ vọng ta làm."
Thằng nhãi ranh!
Nếu làm Thiên tử thất vị, quốc tướng không còn quốc! Còn dám nói lấy Trang quốc làm trọng ư?
Nghiệt chướng, còn không bằng Đổng A!
Đỗ Như Hối giận tím mặt, nhưng cành đào quét ngang, kiếm quang hiện lên, liên hệ yếu ớt kia đã bị chặt đứt!
Ông ta trút giận lên người Lâm Chính Nhân, mặc kệ cơ thể mệt mỏi, điên cuồng thúc giục đạo nguyên, đánh ra Ngũ Uẩn Lôi!
Ngũ Uẩn Giả, Sắc, Thụ, Nghĩ, Hành, Thức, dùng Ngũ Uẩn Lôi này oanh sát hết đám quỷ!
Chỉ nghe thấy tiếng sấm nổ vang, người ông ta nắm trong tay đã không còn hơi thở, thân thể cháy đen thành than, vô số ác quỷ tan thành khói đen tan ra bốn phía.
Đỗ Như Hối buông lỏng năm ngón tay, định vứt cái thi thể kia xuống, tiếp tục đi tìm Trang Cao Tiện báo tin.
Nhưng từ trong thi thể cháy đen ấy, chợt có một bàn tay quỷ thò ra !
Màu trắng bệch, ướt nhẹp!
Vừa vặn đan vào các kẽ ngón tay, nắm chặt lấy tay ông ta.
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, thân thiết dị thường!
Đỗ Như Hối kinh hãi, cố rút tay về, nhưng không thể rút khỏi bàn tay quỷ ướt sũng kia!
Thi thể cháy đen kia như lột xác, hoàn toàn tách biệt khỏi bàn tay quỷ.
Quỷ theo bàn tay ông ta kéo ra ngoài là một con quỷ toàn thân đang chảy nước, khuôn mặt hơi vặn vẹo, sau đó hóa thành hình dạng Lâm Chính Nhân!
Khói đen của ác quỷ đang tản mát giữa trời đất điên cuồng tụ về phía Lâm Chính Nhân, khiến khí thế của hắn không ngừng tăng lên, thình lình trùng kích ranh giới Thiên Nhân!
Nụ cười của Lâm Chính Nhân vẫn là nụ cười của một chính nhân quân tử, nhưng giọng nói thì lạnh lẽo đi rất nhiều:
"Đỗ tướng, có phải ngài cũng mong đợi ngày này rất lâu không?"
Bởi vì không tin tưởng Lâm Chính Nhân, trước khi Lâm Chính Nhân đi sứ các nước, Trang Cao Tiện đã tự mình ra tay, gieo Phược Linh Tác lên cổ hắn.
Sau khi Lâm Chính Nhân trở về, Trang Cao Tiện không nói gì, Lâm Chính Nhân cũng giống như quên mất.
Đỗ Như Hối biết, nếu Lâm Chính Nhân dám can đảm công khai phản bội, vậy nhất định đã tháo được sợi dây thừng này ra rồi.
Nên ông ta không có ý niệm dùng Phược linh tác.
Nhưng ông ta không ngờ Lâm Chính Nhân lại dùng cách thức này để trốn thoát!
Chẳng trách ông ta vẫn luôn chờ Lâm Chính Nhân đến gần Thần Lâm để bóp chết hắn, nhưng tu vi của Lâm Chính Nhân lại giống như dừng lại!
Để chống lại áp lực tử vong vẫn luôn tồn tại kia, ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Chính Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng vứt bỏ thân thể.
Luyện con Phệ Nguyên Thủy Quỷ thành đạo thân của mình, vào thời khắc mấu chốt thay lồng đổi chim, chuyển thành quỷ tu!
Nếu không có chuyện hôm nay, cho dù Lâm Chính Nhân có chiêu này, thì khi hắn nhảy vọt lên Thần Lâm, Đỗ Như Hối cũng vẫn tự tin gạt bỏ được hắn.
Nhưng hôm nay...
Kim thân bị phá, quốc thế bị lột.
Thân này bị thương nặng, thể này mệt mỏi!
Đỗ Như Hối lướt mắt qua thủy quỷ, thất thần nhìn sơn hà phía dưới.
Quốc gia này xinh đẹp biết bao... ông ta vì nó mà phấn đấu cả đời, đây là nơi ông ta yêu quý!
Chợt, ánh mắt ông ta dừng lại.
Ông ta nhìn thấy giữa núi sông mỹ lệ, có một tấm bia đá cao chót vót giữa một vùng hoang vu hoang dã...
Tế tự bia sinh linh của mấy trăm ngàn bách tính của thành vực Phong Lâm.
Bia đá không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận