Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 434: Tế ti

Không thẹn với cái tên Vùng đất Thần Ấm!
Nơi này an tĩnh tường hòa, hoàn toàn khác với vẻ âm trầm đáng sợ bên ngoài.
Bên trong bên ngoài Thần Long Mộc, giống như hai thế giới hoàn toàn là khác biệt.
Tại Sâm Hải Nguyên Giới thời khắc đều tâm trạng căng thẳng, nguy hiểm tùy thời đều sẽ phủ xuống, dù cho quanh mình có bình tĩnh cũng cảm thấy áp lực, khẩn trương, âm trầm.
Mà ở Vùng đất Thần Ấm này, cả người bất giác liền thả lỏng, loại bầu không khí an tĩnh tường hòa này khiến tâm tình nhất thời trở nên trống trải.
Có lão nhân dựa vào ghế nằm dưới tàng cây, lười biếng dùng một chiếc lá cây quạt gió cho mình.
Có tiểu hài tử vui vẻ chơi trò đuổi bắt, phát ra từng chuỗi những tiếng cười nắc nẻ.
Trên người họ đều mặc loại y phục đặc biệt không phải đay không phải tơ, kiểu dáng cũng đều rất đơn giản.
Trong đó có một tiểu cô nương khuôn mặt bầu bĩnh, cột tóc cây dừa, đang nghiêng đầu quan sát người xa lạ Khương Vọng.
Khương Vọng cười với nàng, mặt nàng liền đỏ gay, xấu hổ chạy xa.
Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp đang đợi ở trước một quả ốc rất lớn.
Phía trên Thần Long Mộc này chỉ có một quả, theo lý giải của Khương Vọng, nó tương đương với độc môn độc viện trong thành Lâm Truy.
Người ở trong này, có lẽ chính là nhân vật thực quyền của "Thánh tộc".
Đến lúc này, trong lòng Khương Vọng cũng giảm bớt cảnh giác. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp đối với hắn có ý nghĩ không tốt gì, hẳn là sẽ không để cho lão nhân tiểu hài tử đi lại trước mặt hắn, bại lộ ở trong nguy hiểm.
Ngửi mùi thơm trộn lẫn giữa bùn đất và cỏ xanh, cảm thụ được thoải mái khi gió nhẹ phả vào mặt.
Khương Vọng đi lại ung dung, trạng thái vẫn luôn căng thẳng đã thoáng cái được thả lỏng.
Đi tới phụ cận.
Từ cửa phòng thả xuống một cái thang mây, dùng cho người leo lên.
Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp đều đứng ở cửa, đợi Khương Vọng nhảy lên rồi mới xoay người đi vào trong.
Không gian trong quả ốc rất lớn, hơn nữa cũng không âm u, có mấy chỗ đan xen như lưới, khảm vào rất ngay ngắn, chính là cửa sổ tự nhiên.
Chân bước trên sàn nhà có một loại cảm thụ kỳ diệu mềm mại lại chắc chắn.
Khương Vọng cảm giác được không khí đang chảy phòng trong, gian quả ốc này là có sinh mệnh lực. Nhưng mơ hồ lại có một loại cảm giác áp lực, không biết đến từ đâu.
Thanh Thất Thụ đi trước dẫn đường, Thanh Cửu Diệp thì ở phía sau hướng dẫn hắn.
"Đợi lát nữa khi gặp mặt, có cái gì cứ việc nói thật, tế ti đại nhân rất hiền lành, cho dù ngươi không phải là sứ giả Long thần cũng sẽ không làm gì người. Đương nhiên, như vậy ngươi sẽ không thể tiếp tục ở lại Vùng đất Thần Ấm rồi."
Rầm!
Vừa dứt lời, Thanh Thất Thụ cả người bay ngược ra ngoài.
Miệng hắn phun máu, ngã chỏng vó, rơi vào dưới chân Khương Vọng.
"Ừ được, ta biết... rồi?"
Khương Vọng gật đầu được một nửa, quay đầu nhìn Thanh Cửu Diệp, vẻ mặt toàn dấu hỏi chấm.
Cái này gọi là rất "hiền lành" đó hả?
Vẻ mặt Thanh Cửu Diệp cũng cứng đờ.
"A liệt!" Thanh Thất Thụ lúc này mới vang lên tiếng kêu thảm, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ủy khuất: "Có chuyện không thể từ từ nói sao!"
Thanh Cửu Diệp nháy mắt ra hiệu cho Khương Vọng, bảo hắn chờ ở ngoài cửa: "Có lẽ hôm nay Tế ti đại nhân tâm tình không tốt, ta vào trước xem."
Cửa bên trong quả ốc đều hình vòm, có tơ màu xanh da trời buông xuống tương đương với rèm cửa.
Thanh Cửu Diệp vén rèm bước vào.
Ngay sau tiếng bắt chuyện đầu tiên, Khương Vọng đã nghe được một giọng già nua mơ hồ kèm với tức giận âm vang lên: "Ngươi giải thích đi, vì sao ngươi và Thất Thụ Tương Thú, cuối cùng trở lại Vùng đất Thần Ấm lại là hai người? Thật sự cho là ta không nỡ đưa các ngươi đi hồn dục sao?"
Nghe giọng thì là một bà lão, nhưng áp lực trong khí tức cũng rất nặng nề, ép tới khiến người khó có thể thở dốc.
Có lẽ bởi vì khó nén được tức giận, những lời này mới truyền ra ngoài phòng, những thanh âm còn lại không nghe được rõ ràng nữa.
Khương Vọng đưa tay kéo dậy Thanh Thất Thụ đang la oai oái dưới đất cả nửa ngày, mới buột miệng hỏi: "Sao Tế ti đại nhân lại đánh ngươi bay ra rồi?"
Không thể không nói, sinh mệnh lực của tiểu tử này thật sự ngoan cường. Lỗ thủng ở ngực do tiễn gây ra đã khép lại, giờ lại bị đánh đến hộc máu nhưng bản thân chỉ kêu la nửa ngày, không thấy suy yếu, thanh âm ngược lại càng lúc càng có lực.
Nghe được Khương Vọng hỏi, hắn hằn học trừng mắt, vung tay hất tay Khương Vọng ra.
Lúc này, Thanh Cửu Diệp vén rèm lên gọi: "Trương Lâm Xuyên, tế ti cho gọi ngươi vào."
Thanh Thất Thụ không nói hai lời vượt qua Khương Vọng, lủi vào trong trước.
Khương Vọng đi theo vào trong, liền nghe được một tiếng gầm lên: "Quỳ xuống!"
Uy áp trong thanh âm này như thực chất, khiến Khương Vọng giật nảy mình.
Quỳ, hiển nhiên là không có khả năng.
Khương Vọng đang suy nghĩ nếu quay đầu chạy, chắc là phóng một chiêu Bát Âm Diễm Tước, sau đó lại quay đầu bỏ chạy...
Lại thấy Thanh Thất Thụ bịch một tiếng quỳ xuống đất rồi.
Hắn khóc lóc xin xỏ: "Cô nãi nãi, có phải chúng ta có hiểu lầm gì hay không? Sao ngươi lại đối với ta mũi không phải là mũi, mắt không phải là mắt như thế?"
Câu này nguyên văn là tị tử bất thị tị tử, nhãn tình bất thị nhãn tình. Nghĩa là chỉ người bị người khác ngứa mắt, làm gì cũng bị soi mói chỉ trích. Hết giải thích.
"Còn có mặt mũi khóc lóc, thánh tộc bị ngươi làm mất mặt hết rồi!"
Lão ẩu lên tiếng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chất liệu bồ đoàn giống với quần áo trên người bọn Thanh Thất Thụ, đều không phải tơ không phải đay.
Lão ẩu tóc bạc, nếp nhăn trên mặt rất sâu, khi dạy dỗ Thanh Thất Thụ thì rất có khí thế, khi mắt hướng sang Khương Vọng đi vào phía sau thì nếp nhăn trên mặt thoáng cái giãn ra hơn phân nửa, nụ cười trở nên hoà ái: "Thiếu niên lang, ngươi từ đâu đến đây?"
"Ặc..." Khương Vọng có vẻ vẫn chưa thích ứng kịp phong cách chuyển biến quá nhanh của nàng, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bị tiếp dẫn tinh quang triệu tới vùng Sâm Hải Nguyên Giới này, đi qua Vùng đất Nặc Xà rồi đến đây."
"Tiếp dẫn tinh quang?" Bàn tay khô gầy của bà lão rất nhanh nắm lấy đầu gối mình, nhưng rất nhanh lại buông ra, giọng ôn hoà nói: "Mời ngồi."
Hệ thống tu hành của Thánh tộc bất đồng, không giao thủ khó có thể phán đoán ra thực lực, nhưng chỉ nhìn từ khí thế, bà lão được tôn làm tế ti này tuyệt đối có thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ.
Khương Vọng không dám chậm trễ, cảm ơn xong mới ngồi xuống bồ đoàn đối diện nàng.
Bồ đoàn này ngoại trừ chất liệu thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng khi ngồi xuống rồi Khương Vọng liền cảm giác được đạo nguyên của mình lưu chuyển càng thêm như ý, tư duy cũng càng thêm linh động.
Thực sự là bảo vật, hiệu quả dựng sào thấy bóng như vậy quả thực khiến người tán thán. Xem ra y phục bọn Thanh Thất Thụ mặc trên người cũng là bất phàm.
Nhìn Khương Vọng từ đầu đến chân rồi, bà lão mới nở nụ cười hoà ái: "Quả là nhất biểu nhân tài, Cửu Diệp nói không sai, ngươi hẳn là sứ giả được Long thần lựa chọn, vì cứu vớt số phận thánh tộc mà hạ xuống Sâm Hải Nguyên Giới."
Thanh Thất Thụ quỳ ở bên cạnh tỏ ra không phục: "Rõ ràng là ta nói trước, sao ngài lại không nói hai lời đã đánh ta rồi..."
Bà lão vẻ mặt còn mang nụ cười mà đưa mắt nhìn hắn, miệng hắn dù còn đang mở nhưng đã không có âm thanh phát ra.
Một ánh mắt cấm thanh.
Khương Vọng thầm run sợ trong lòng, rõ ràng bà lão này mặc dù đang giáo huấn Thanh Thất Thụ nhưng sợ rằng muốn ở trước mặt hắn biểu diễn thực lực.
"Ta chỉ vì tìm vật ta cần mà đến thôi, bản thân ta cũng không biết điểm cuối cùng ở đâu, Sâm Hải Nguyên Giới có thể chỉ là trên đường đi qua, cũng nói không chừng chỉ là lạc đường, thật sự không dám đảm đương trách nhiệm cứu vớt ai."
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Xin tế ti đại nhân đừng ôm hy vọng quá lớn."
Đã trải qua nhiều như vậy, Khương Vọng sẽ không để cho mình bị một câu nói đơn giản mà lừa mang đi. Cái gì cứu vớt số phận thánh tộc, nghe thôi cũng thấy quá lớn, quá nặng, mệnh đề như vậy cũng quá vĩ đại, quá xa xôi.
Thực lực của võ sĩ Thánh tộc cũng không yếu, vị tế ti này càng là cường giả không thể nghi ngờ, khốn cảnh mà chính họ đều không thể giải quyết, Khương Vọng hắn lấy cái gì mà "cứu vớt" ?
Bằng người khác khen hắn "nhất biểu nhân tài" sao?
"Không sao." Bà lão vẫn cười tủm tỉm, hình như cũng không chú ý: "Ngày mai ta liền khai đàn, đến lúc đó ngươi có phải sứ giả Long thần hay không tự nhiên biết thôi. Nếu là thật, Long thần sẽ tự chỉ dẫn cho ngươi. Nếu như ngươi không phải, lão thân sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận