Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2662: Tiên đô (2)

Lúc này Khương Vọng rất muốn tiến lên, giúp lau bụi cho chiếc phương ấn nho nhỏ này.
Ngài để bảo vật động thiên trên bàn sách làm gì vậy, như thế thật uổng phí của trời!
Nhưng trước mắt hắn nhoáng một cái, cảnh vật lập tức thay đổi, hắn đã ở dưới cổng thành.
Chỉ thấy mây bay ngàn dặm đều ở dưới chân. Cảnh tượng như Tiên cảnh đều hiện ra trước mắt.
Có trụ ngọc như rồng bay, đài vàng như phượng múa.
Kỳ hoa dị thảo, bảo quang ngập trời.
Cung điện chín tầng trời cũng chỉ đến thế mà thôi!
Đứng dưới thành này, thế sự nhỏ bé tựa như mây khói.
Quả nhiên là đô thành của vạn Tiên, thắng cảnh vô thượng!
Diệp chân nhân đứng dưới hai chữ "Tiên Đô" được tạo nên từ đạo vận trời sinh, hài lòng nhìn biểu cảm của Khương Vọng, phong độ nhẹ nhàng nói:
"Xem ra ngươi cũng nhận ra nó."
Khương Vọng đứng rất nghiêm túc, lời nói cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều:
"Vãn bối có biết một hai về sự lợi hại của bảo vật động thiên."
"Cũng không lợi hại mấy cho lắm."
Diệp chân nhân lập tức xua tay, tư thế thoải mái:
"Cái đồ chơi này ta có được từ nhiều năm trước rồi, nhưng cơ bản không lấy ra dùng. Con đường tu hành còn dài, ngoại vật chung quy không thể dựa dẫm, con người mà, vẫn phải dựa vào chính mình mới được. Không thể lúc nào cũng trông chờ vào vị tiền bối này, gia gia kia, ngươi nói có đúng hay không? Danh hiệu ‘Quét ngang các nước không địch thủ, hào kiệt đệ nhất nhân gian vạn cổ' của ta cũng là tự mình đánh ra đấy!"
Khương Vọng hiểu rồi.
Trước kia, Diệp đại các chủ chưa bao giờ để lộ ra Tiên Đô ấn, chỉ coi nó là sát chiêu lúc nguy cấp, bởi vì "mang ngọc có tội". Nhưng Diệp đại các chủ bây giờ thực lực đã khác xưa, đã có tự tin sẽ bảo hộ được chiếc phương ấn này, cho nên có thể tùy ý lấy ra nghịch ngợm.
Nói tóm lại, hắn còn lâu mới là đối thủ của lão.
"Phong thái của Diệp chân nhân thật sự khiến vãn bối bội phục."
Hắn đầy cảm khái thốt lên:
"Đức như núi cao người người kính ngưỡng, tuy không thể đi đến nhưng lòng lại luôn hướng về!"
"Ài! Không thể nói như vậy."
Diệp chân nhân nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không ngớt lời khen ngợi:
"Khương Vọng à, ngươi là một người trẻ tuổi rất ưu tú. Tu vi của ngươi một ngày đi ngàn dặm đường! A Sửu bây giờ cũng không phải là đối thủ của ngươi rồi."
Khương Vọng vội vàng giải thích:
"Lần trước vãn bối luận bàn cùng A Sửu tiền bối, nhất thời có chút sơ suất..."
"Đây đều là chuyện nhỏ."
Diệp chân nhân cười ha hả, xua tay ngăn lại:
"Không cần phải nói nữa, ta có thể hiểu được. Dù sao cũng là luận bàn quyền cước, khó tránh khỏi va chạm. Ai lại ghi hận trong lòng vì chuyện này, đi mách lẻo cơ chứ?"
Khương Vọng lộ vẻ xấu hổ.
Diệp chân nhân tiếp tục nói:
"Giống như lát nữa ta luận bàn với ngươi, nếu như, ta đang nói là nếu như, ta sơ suất làm ngươi bị thương chỗ nào, chẳng lẽ ngươi lại đi cáo trạng với Thanh Vũ sao? Khương Vọng ngươi cũng là người có mặt mũi, ngươi chắc chắn sẽ không làm như vậy đúng không?!"
Khương Vọng cười gượng nói:
"Sao vãn bối có thể luận bàn với ngài được? Ta chỉ là một Thần Lâm nho nhỏ mà thôi."
Diệp chân nhân lại thở dài:
"Nhìn người trẻ tuổi giống như các ngươi, ta thật sự vô cùng cảm khái. Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, mỗi người một vẻ vang danh muôn thuở. Thời đại của ta có lẽ đã qua rồi."
Khương Vọng lập tức nói:
"Ngài đang tuổi xuân phơi phới, chính là lúc phong nhã hào hoa nhất. Trong Chân nhân đương thời, có mấy ai trẻ tuổi hơn ngài chứ?"
Diệp chân nhân lắc đầu, ngữ khí mang theo buồn vô cớ:
"Vẫn là già rồi, đầu óc chậm chạp, không theo kịp người trẻ tuổi giống như các ngươi. Chân nhân bình thường, ta cũng chỉ chọn ra được ba, năm người..."
Mí mắt Khương Vọng không kìm được giật giật.
"Nhưng mà cộng thêm cái này..."
Diệp chân nhân giơ tay chỉ vào Tiên Đô trước mặt:
"Vậy thì chưa chắc. Diễn Đạo cũng có thể thử một chút."
Lão ta lại quay sang nhìn Khương Vọng:
"Đúng rồi, lúc nãy ngươi muốn nói gì với ta nhỉ?"
Khương Vọng chắp tay trước ngực, thành thật nói:
"Vãn bối nói là phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nếu như Diệp chân nhân rảnh rỗi, không bằng đi dạo xung quanh một chút, có thể dễ dàng buông lỏng tâm tình, hun đúc tình cảm."
"Ài. Không dứt ra được."
Diệp chân nhân thở dài:
"Cả trên dưới Lăng Tiêu Các, có việc gì mà ta không phải lo lắng? Thanh Vũ đang ở trước ngưỡng cửa Thiên Nhân, An An còn đang củng cố tu vi, ta phải luôn theo sát hai người này, cũng không dám lơ là."
Khương Vọng thầm nghĩ, ‘sao lúc ngài dẫn các nàng ra ngoài đi chơi lại không có nhiều chuyện như vậy nhỉ?’.
Nhưng trên mặt hắn vẫn biểu lộ ra vô cùng cảm động:
"Ngài thật sự vất vả rồi!"
"Không vất vả, đây đều là việc mà kẻ làm cha, làm thầy nên làm, phải có trách nhiệm, phải gánh vác. Chẳng lẽ ta có thể ngày nào cũng dẫn chúng nó ra ngoài đi chơi, mặc kệ tương lai của hai đứa hay sao?"
Diệp chân nhân nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng:
"Ngươi là ca ca ruột của An An, có câu là huynh trưởng như cha. Con bé bây giờ đang ở giai đoạn mấu chốt, không thể lơ là được. Ngươi có hiểu hay không?"
Khương Vọng ngoài gật đầu ra cũng không còn lời nào khác để nói:
"Ngài nói rất đúng, con bé ở độ tuổi này vẫn nên lấy việc học làm trọng."
Gió xuân phất nhẹ, mây bay lướt qua.
Khương Vọng ngồi xổm trên biên giới biển mây, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bình thường, khí tức không được ổn định cho lắm, nhưng ánh mắt lại rất sâu thẳm.
"Tam ca, huynh đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Nhữ Thành tung người nhảy lên biển mây.
"Nói ra đệ cũng cảm thấy khó hiểu."
Triệu Nhữ Thành lại hỏi:
"Sao huynh lại đeo mặt nạ?"
"Để hợp với mặt nạ Thanh Quỷ của đệ."
"Nhưng hiện tại đệ không đeo mà?"
"Nếu như đệ hiểu chuyện thì mau đeo vào."
Triệu Nhữ Thành im lặng đeo chiếc mặt nạ bằng đồng xanh nặng trịch, che khuất khuôn mặt tuấn tú vô song của mình. Sau đó hỏi:
"Không phải nói là cùng nhau đến Sở quốc chơi đùa ư? Sao bây giờ chỉ có mỗi hai chúng ta vậy?"
Khương Vọng có chút u ám nói:
"Nếu đệ hiểu chuyện thì đừng hỏi."
Triệu Nhữ Thành "Ồ!"
một tiếng.
"Đệ nghĩ như thế nào?"
Khương Vọng hỏi.
"Nghĩ thế nào là sao? Đệ chỉ biết đi theo huynh thôi."
"Không định đến Mục quốc nữa sao?"
"Đến lao tù ư? Lệnh truy nã đã được ban bố rồi."
Khương Vọng "hít hà" một tiếng:
"Không phải là giả vờ ư?"
Triệu Nhữ Thành nghiêng đầu nhìn hắn:
"Huynh với Tề Thiên tử có phải là đang giả vờ hay không?"
Khương Vọng rơi vào trầm mặc, chuyện này đúng là không giả vờ được.
Hắn thở dài:
"Vân Vân là cô nương tốt."
Triệu Nhữ Thành cười nhạo một tiếng.
Lại bật cười thêm một tiếng nữa:
"Hình như huynh cảm thấy mình hiểu biết nhiều hơn so với đệ."
Khương Vọng cũng mặc kệ gã cười hai tiếng.
Hắn cũng nhìn về phía xa xa, im lặng không nói.
Hai huynh đệ yên lặng ngồi xổm cạnh nhau, mỗi người đều có suy nghĩ tâm sự của riêng mình. Trên biển mây này, một lúc lâu sau cũng không ai lên tiếng.
"Đệ có thích nàng ấy không?"
Khương Vọng đột nhiên hỏi.
"Đệ không biết có tính là thích hay không."
Triệu Nhữ Thành suy nghĩ một chút rồi nói:
"Khi ở bên cạnh nàng ấy, đệ luôn có cảm giác khác biệt so với những người khác. Sau khi Đặng thúc ra đi, huynh thất thủ ở Yêu giới, đều là nàng ấy luôn ở bên cạnh đệ. Bây giờ..."
Gã cười một tiếng:
"Hơi có chút không quen."
"Nếu như sau này không thể gặp lại nàng ấy, đệ có cảm thấy tiếc nuối không?"
Khương Vọng lại hỏi.
"Tất nhiên là có."
Triệu Nhữ Thành nói:
"Nhưng nếu như không đến Phong Lâm cùng huynh, nếu như không gặp được đại ca lần cuối, đệ sẽ càng hối hận hơn."
Giọng nói của gã mang theo sự tiếc nuối:
"Đôi khi nhân sinh chính là như vậy. Rẽ trái hay rẽ phải đều sẽ để lại tiếc nuối. Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn phải đưa ra lựa chọn."
"Đừng có giả vờ thâm trầm nữa!"
Khương Vọng vỗ đầu gã một cái, sau đó nắm lấy cánh tay sư đệ của mình, kéo đối phương đứng dậy:
"Đi!"
"Đi đâu?"
"Ca ca dẫn đệ đi bù đắp tiếc nuối!"
Triệu Nhữ Thành nghe hiểu nhưng giả vờ không biết:
"... Ồ. Đi chỗ nào vậy?"
Sau khi bay được một lúc, gã lại nói:
"Không đúng, tam ca à, nếu như là bù đắp tiếc nuối cho đệ, sao huynh lại bay về phía Bão Tuyết Phong?"
"Nếu đệ hiểu chuyện thì ngậm miệng lại."
"A."
Hai huynh đệ rất nhanh đã bay về Bão Tuyết Phong, Khương Vọng hít sâu một hơi, Nhĩ Tiên Nhân đều dựng đứng lên, đứng thẳng giữa không trung, lắng nghe âm thanh của bát phương.
Hắn hô to một tiếng, tiếng như sấm sét xẹt ngang qua bầu trời Vân thành:
"Diệp Thanh Vũ!"
Thi triển Thanh Văn Tiên Thái đến mức tận cùng:
"Mấy ngày nữa huynh lại đến thăm muội!"
Hắn lại tiếp tục hét lớn:
"À, cha muội đánh ta! Muội trị ngài ấy đi!"
Triệu Nhữ Thành còn chưa kịp phản ứng, còn chưa nghĩ xem có nên hét lên cổ vũ tam ca nhà mình hay không, đã bị Khương Vọng vươn tay kéo đi, bay xa khỏi đó.
Chỉ để lại một vệt mây xanh thật dài vẫn đang xoay tròn trên bầu trời Bão Tuyết Phong.
Xoay tròn trong tiếng sấm rền vang không dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận