Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3039: Cao hơn sinh mạng (1)

Chín phượng cùng bay, một đường hướng về phía tây nam.
Hướng tây nam có gì?
Có một đỉnh Thiên Tuyệt, được gọi là "Nam thiên đến đây là hết".
Mọi người đều biết, Mặc gia Cự thành ở mỗi lần Thiên Cơ triệu khai, đều sẽ treo đậu nơi này.
Đương nhiên người đời cũng biết, Cự thành sẽ không trường kỳ đậu ở đây, đa số thời gian, vị trí của Cự thành là không ai biết cả.
Trong cuộc đời của rất nhiều người, có được cơ hội tiếp xúc với Cự thành, cũng chỉ có lần Thiên Cơ triệu khai này.
Một lần triệu khai, Thiên Cơ thường sẽ mở chín ngày, và theo truyền thống là chín năm triệu khai một lần. Lần triệu khai trước, chính là ngày hai mươi tám tháng ba năm nay, hạ màn ngày năm tháng bốn. Lần mở tiếp theo, phải chờ tới Đạo Lịch năm 3937.
Nhưng cuối tháng chín, khi chín phượng hoàng sinh ra, vẫn bay tới nơi này !
Không khác gì cao ngạo tuyên cáo: Ta tới rồi, ngươi có tới hay không?
Sâu trong dãy núi nam vực, tiếng sắt thép nổ ầm không nghỉ.
Trước khoảng thời gian tấm màn Thiên Cơ rơi xuống này, thế giới cơ quan bày ở trên Thiên Tuyệt Sơn này, chính là câu trả lời của Mặc gia.
Bọn họ ở đây, bọn họ đang đợi.
Vì ngày này, Mặc gia đã làm rất nhiều chuẩn bị, cũng đã thử đưa ra rất nhiều khả năng hòa giải. Đáng tiếc cuối cùng đều không thể thành công.
Lúc phượng minh quần sơn, trong Tội Quân điện trong Cự thành, xuất hiện một nam tử mặc trang phục viên ngoại hình đồng tiền khoen lỗ vuông.
Dáng người phổ thông, nhưng khuôn mặt nhọn gầy, và ánh mắt quá sáng ngời, khiến người này có một loại khí chất giảo hoạt khác thường.
Người này là tông sư mà trông không giống tông sư nhất trên đời, hồi còn trẻ không học hành đàng hoàng, là đại diện cho cái gọi là bất học vô thuật, hình mẫu cho cái gọi là ‘phường đầu trộm đuôi cướp’, thường được các tiên sinh lấy ra để dạy học, làm gương để răn đe.
Người này gây họa cũng không ít, Cự Tử đời trước Nhiêu Hiến Tôn, có một lần thậm chí giận đến mức treo ngược người này lên, lấy roi quất, quất chừng cả chín roi mới hả giận, gần như đánh chết hắn.
Nhưng sau khi kế hoạch Khải Thần thất bại, trước khi Nhiêu Hiến Tôn một mình đi Ngu Uyên, đã đưa lệnh bài Cự Tử cho hắn.
Tiền Tấn Hoa là thủ lãnh Mặc gia danh chính ngôn thuận, thừa kế theo đúng pháp lý, là Mặc gia chính thống. Dù có nhiều người hơn nữa bất mãn ông ta, thì cũng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của ông ta, nhìn ông ta làm cho Mặc gia tối tăm mù mịt.
Ông ta đứng giữa đại điện, nhìn Hoàng Kim Mặc ngồi trên ghế không nói một lời, ánh mắt có chút phức tạp.
Có một số việc ngươi biết sẽ xảy ra, cũng đã chuẩn bị xong việc tiếp nhận, nhưng khi nó thật sự xảy đến, vẫn tồn tại một khoảng cách.
"Phụ thân ngươi về rồi."
Ông ta nói.
Hoàng Kim Mặc đã im lặng rất nhiều ngày, hôm nay nàng ngước mắt đôi mắt phượng xinh đẹp của mình lên, lạnh lùng:
"Ngươi không nên cảm thấy bất ngờ."
Mặc gia Cự Tử ăn mặc hoa hòe tục tằn, nghiêm túc quan sát Hoàng Kim Mặc:
"Hắn từ trong ảo tưởng trở về, biến thần thoại truyền thuyết thành lịch sử ! hôm nay những thứ ràng buộc ngươi, chắc mở ra rồi nhỉ?"
"Tiền Tấn Hoa !"
Hoàng Kim Mặc gần như nghiến ra từng chữ:
"Đến tận lúc này rồi, mà ngươi vẫn còn muốn nghiên cứu ta."
Người đang đứng trước mặt Hoàng Kim Mặc lúc này, là Cự Tử có tiếng thối nhất Mặc gia từ trước tới nay, được gọi là "Đồng Xú Chân quân" Tiền Tấn Hoa.
Trong tay ông ta, danh tiếng Mặc gia hàng danh hiển học, vạn cổ tới nay luôn được người kính ngưỡng, đã trở nên kém chưa từng có.
Ông ta nhìn Hoàng Kim Mặc, rất nghiêm túc nói:
"Thủ đoạn của cái vị phong lưu nhất ba ngàn năm nay của đất Sở kia, ta không theo kịp, không tránh được có chút hiếu kỳ ! mong Hoàng cô nương chớ trách."
"Sao ngươi cứ mãi không gọi thẳng tên ông ấy?"
Hoàng Kim Mặc hỏi.
Tiền Tấn Hoa cười khổ:
"Tóm lại là cố gắng tranh thủ thêm chút thời gian, lưu lại thêm vài lời nói nhảm."
Hoàng Kim Mặc nói:
"Cha ta mới vừa trở về, thời gian có thể can thiệp vào thế giới hiện thực không nhiều, trong khi lại có rất nhiều việc phải làm. Với thực lực của Tiền Chân quân, với tích lũy qua bao thời đại tới nay của Cự thành, làm gì đến mức không chống nổi."
"Không phải là chuyện có chống đỡ được hay không."
Tiền Tấn Hoa lắc đầu:
"Chuyện Bất Thục Thành, là Mặc gia đã làm, sai hoàn toàn sai. Vi phạm tôn chỉ của Mặc gia, ta vô cùng xin lỗi ngươi ! không chỉ là chân thành xin lỗi ngươi, mà còn chân thành xin lỗi tất cả những người của ngày hôm đó, chân thành xin lỗi đứa bé Mặc Kinh Vũ của Mặc gia."
Ông ta nghiêm nghị:
"Chúng ta đã xây lại Bất Thục Thành, những bộ hạ ngày đó của ngươi, đều còn sống, và chúng ta cũng đã tìm về cho ngươi. Những người bị bệnh tàn phế, chúng ta cũng đều đã chữa khỏi. Chúng ta đã bỏ ra sự cố gắng lớn nhất, hy vọng khiến Bất Thục Thành được trở lại y như lúc ban đầu."
Hoàng Kim Mặc nhìn ông ta:
"Thành trì có thể xây lại, người có thể tìm về. Giống như ta vĩnh viễn không chết, có thể chết rồi mà sống lại. Nhưng những chuyện đã từng xảy ra, là có thể xóa sạch hay sao? Quá trình các ngươi giết ta, có thể coi như không có sao?"
"Dĩ nhiên là không!"
Tiền Tấn Hoa nói:
"Cự thành không phải nơi thiên vị cho ta. Mặc gia có dũng khí nhìn vào sai lầm của mình. Ngươi vô duyên vô cớ bị Mặc gia bắt đến đây, chịu hình ở đây bao năm nay. Theo lý, ngày ấy khi Thiên Công Chân nhân Thiết Thoái Tư đi bắt ngươi, người chấp chưởng bù nhìn minh quỷ Hí Tương Nghi cũng đã phải trả giá rất lớn. Đây không phải là chuyện một câu nhẹ nhàng "ta xin lỗi" trên đầu môi là có thể giải quyết. Nhưng nói cho cùng, hai người họ cũng chỉ là nghe theo lệnh mà làm, so với con bù nhìn nào của Mặc gia cũng không có khác nhau. Cho dù lấy đầu của họ xuống, cũng không thể bồi thường cho sự sỉ nhục mà ngươi đã phải chịu."
Ông ta vô cùng nghiêm túc:
"Chuyện này, người gánh vác trách nhiệm là ta. Là Mặc gia Cự Tử ta hạ lệnh cho bọn họ. Là Tiền Tấn Hoa ta tham lam bí mật trên người ngươi, mơ ước bí quyết Thần Lâm bất tử của ngươi, muốn dùng nó để bổ hoàn nghiên cứu của Mặc gia, mới xuôi theo thời thế, giả vờ không đoán ra chiêu trò của Trang Cao Tiện, cưỡng ép mang ngươi về Cự thành."
"Mỗi một lần ngươi bị hình ở Cự thành, đều là ta đích thân chủ trì. Ta muốn thừa cơ hội để lấy máu của ngươi, để thực hành ý nghĩ của ta. Mỗi một lần ngươi bị đau đớn, mỗi một lần ngươi bị khuất nhục, ta đều ở một bên quan sát. Ta là đầu sỏ, là hung thủ duy nhất."
Tiền Tấn Hoa là người chủ đạo Mặc gia, là cao thủ về nói lý lẽ.
Mặc gia cưỡng ép kích phá Bất Thục Thành, mang Hoàng Kim Mặc đi, đi một phát là suốt bao nhiêu năm. Họ đã đưa ra lý do rất là thuyết phục, là do làm sai ngay từ đầu, còn lấy ra ‘thành ý’ mà đa số người chấp nhận được.
Họ là do bất hạnh bị sự ‘sai sót’ làm che mắt, ‘sai lầm’ này không phải là do họ cố ý.
Dù họ có giết người, nhưng vô ý và cố ý, không phải là cùng một tội danh.
Thứ duy nhất không theo đúng dự kiến của bọn họ, là Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã. Hai kẻ ở trong ngục nương tựa vào nhau này, thật sự là hai cục đá thúi, cá mè một lứa. Hai người họ không hề nhìn thấy mặt nhau, hoàn toàn không có cơ hội để câu thông với nhau, thế mà lại nhất trí cứng đầu lì lợm y như nhau.
Có rất nhiều người cho rằng Hoàng Kim Mặc không biết điều, được thế không tha người.
Hoàng Kim Mặc không quan tâm.
Có rất nhiều người cho rằng Chúc Duy Ngã không biết nặng nhẹ, không đủ bản lãnh mà còn không học được cúi đầu.
Chúc Duy Ngã cũng không quan tâm.
Từ ngày bắt Hoàng Kim Mặc cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên Mặc gia không thêm mắm thêm muối, nói ra sự thật.
Đáng tiếc không phải ngày nào cũng làm thế.
Đáng tiếc lúc phượng minh quần sơn.
Hoàng Kim Mặc không nói một lời nào.
Tiền Tấn Hoa tiếp tục nói:
"Cự Tử Mặc gia, có truyền thống không để người khác gánh tội thay. Tôn chỉ Mặc gia không có sự lẩn tránh trách nhiệm. Tất cả trách nhiệm trong chuyện này, đều là của Tiền Tấn Hoa ta, ta sẽ gánh vác."
Mặc gia chưa bao giờ bị che mắt, họ thà bỏ việc trả thù cho Mặc Kinh Vũ cũng phải bắt cho được... Hoàng Kim Mặc.
Thật ra nếu lúc ở Long Cung Yến, Khương Vọng không vội vã lấy Thần Lâm đấu Động Chân, chém đầu Trang Cao Tiện, thì lúc Hoàng Duy Chân trở về, hoặc sau khi Mặc gia đã lấy được kết quả nghiên cứu mình mong muốn ! món nợ Mặc Kinh Vũ, vẫn sẽ tính lên đầu Trang Cao Tiện.
Đến lúc đó Mặc gia bị che mắt lâu năm nổi giận, là chuyện hợp tình hợp lý. Ung quốc nuốt chửng Trang quốc, cũng là thuận lý thành chương. Tiện thể giải thích "Hiểu lầm" với Hoàng Kim Mặc, dùng lễ tiễn ra khỏi thành, tất cả cùng đại vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận