Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1675: Tất không tịch mịch (2)

Tinh quang như thác nước lần nữa ngưng tụ, lại một lần tế ra đao Trảm Thần, giữ ở bên trên bàn tay tinh quang.
Võ phục hoa lệ phiêu đãng trong gió.
Y phát ra lời mời dạng này chính là không quan tâm đến sinh tử, chỉ cầu một trận chiến đấu lộng lẫy nhất.
Mà Khương Vọng lại nói: "Chắc chắn không để ngươi thất vọng!"
Hắn khẽ há mồm, muốn thổi ra Bất Chu Phong.
Đấu Chiêu vô ý thức đề cao cảnh giác.
Khương Vọng lại chợt thu lại trường kiếm, người đã giống như kinh hồng bắn ra xa.
Càng trở tay nhấn ra một chùm Tam Muội Chân Hỏa, trực tiếp trải thành lưới lửa, ngăn chặn ở sau lưng.
"Đi!"
Hắn hô to.
Giết đến nghiến răng nghiến lợi, đi lại gọn gàng mà linh hoạt.
Cơ quan Ma Hô La Già một mực ngừng ở phụ cận chiến trường, một tay nâng Nguyệt Thiên Nô, thân hình khẽ động bay nhanh xuống, một cái tay khác vốc nước vào ở bên trong, vớt Tả Quang Thù lên, trong tích tắc đã bay xa.
Nguyệt Thiên Nô thần hồn bị thương, Tịnh thổ bị đánh vỡ, đã mất đi năng lực nhúng tay chiến cuộc, thế nhưng tầm mắt vẫn đang còn, lúc này nàng đương nhiên sẽ không ra tay cản trở.
Đấu Chiêu giận dữ.
‘Ta cùng với ngươi phá chiêu đấu võ, ngươi muốn phân sinh tử với ta.
Chờ ta vén tay áo lên liều mạng cùng ngươi, ngươi lại co giò bỏ chạy.
Xem trận chiến này là trò đùa, không để người như Đấu mỗ vào mắt sao?’.
Cơ quan Ma Hô La Già cùng Khương Vọng một trước một sau, trốn vô cùng nhanh chóng.
Đấu Chiêu Kim Thân chiếu rọi, cũng không quan tâm, trực tiếp đụng nát tấm lưới lửa trước người kia, lại lăng không trảm một cái, giết ra Thiên Phạt!
Ba đạo kẽ nứt không gian đột ngột mở rộng.
Khương Vọng tiêu sái dạo bước, thong dong né qua.
Thế nhưng lần này từ bên trong kẽ nứt không gian bên phải, thân ảnh xán lạn của Đấu Chiêu nhảy ra, mượn Thiên Phạt giết tới!
Khương Vọng đột nhiên quay người, một chưởng từ đỉnh đầu vỗ xuống!
Bất Chu Phong quấn thành chỉ mà chảy, trọn vẹn sáu cái Sát Sinh Đinh phân biệt bắn tới cổ tay hai tay, đầu gối hai chân, mi tâm, trái tim của Đấu Chiêu.
Bên trong thanh âm gào thét đều là sát cơ không còn che giấu.
Tốt một cái hồi mã thương!
Thế này sao lại là chạy trốn, rõ ràng là mưu đồ tuyệt sát đã lâu.
Đấu Chiêu có thể mượn một thức Thiên Phạt di động, cũng đã không phải là bí mật ở Quan Hà Đài, Khương Vọng như thế nào lại không biết?
Giao chiến nhiều ván như thế, như thế nào lại không có phán đoán về điểm rơi mà y chọn?
Ngay thời khắc sống chết trước mắt này, Đấu Chiêu trở tay vặn đao một cái, đao thế đã thành hình Bì Nang Bại vậy mà chuyển một cái, tuỳ tiện hóa thành Thần Tính Diệt!
Phía trên lưỡi đao chảy ra u quang, Thiên Kiêu đao cùng Sát Sinh Đinh đâm vào một chỗ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Dưới sương phong phiêu tán, đều là cuộc biểu diễn hoa lệ của Đấu Chiêu.
Y ở bên trong khoảng cách nghìn cân treo sợi tóc, xuất liên tục năm đao Thần Tính Diệt, liên tiếp chém vỡ năm mai Sát Sinh Đinh!
Nhưng đao thế cuối cùng đã hết.!
Đối mặt với Sát Sinh Đinh cắm sâu vào đầu gối bên phải, y chỉ còn cách lui, lùi vào khe nứt không gian!
Y vốn không đủ năng lực du hành hư không, chỉ có thể hóa thân thành đao, theo thế đao Thiên Phạt mà hiện hình.
Nay trở về đương nhiên là về vị trí cũ.
Ngẩng đầu nhìn lại, Khương Vọng đã bay xa.
Cỗ cơ quan Ma Hô La Già kia càng không cần phải nói, chỉ còn một chấm đen.
Đấu Chiêu sao chịu buông bỏ?
Y vẫn chém ra một đao Thiên Phạt, lần này khe nứt không gian không nhắm vào Khương Vọng, mà kéo ra một chút khoảng cách với hắn.
Y dựa vào kiểu đi đường kia, cũng không hy vọng một đao kia có thể ảnh hưởng đến đối phương.
Y đã hiểu rõ cảm nhận của Tần Chí Trăn trên Quan Hà Đài ngày đó.
Nhưng ngoài ý muốn lại một lần nữa xảy ra.
Khi thân ảnh xán lạn của Đấu Chiêu từ khe nứt không gian nhảy ra, cầm đao giết tới, thứ y thấy lại không phải bóng lưng đang điên cuồng chạy trốn của Khương Vọng.
Đóa đóa Thanh Vân ấn ký nổ tung giữa không trung, Khương Vọng lại lao tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Hắn lại xông giết đến!
Một thân tái nhợt, tóc dài tiều tụy, áo có vết ô, người có mùi hôi thối.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn có thể nói rõ hắn là một người sạch sẽ đến nhường nào!
Đôi mắt thanh tịnh kia chợt chuyển động, hóa thành Xích Kim.
Một đôi mắt vàng thiêu lên xích diễm.
Đan Kỵ Nhập Trận Đồ trực tiếp mở ra, thần hồn Trụy Tây, truy đuổi Đấu Chiêu đến Thông Thiên Cung.
Một vòng Đại Nhật gào thét giáng xuống, toàn bộ không gian thần hồn đều tối sầm, nhân tâm sợ hãi, như ngày tận thế đã đến.
Đấu Chiêu hiển hóa thần hồn, chỉ khẽ liếc mắt.
Sau đó rút đao.
Nghiêng đao chém xuống.
Thân và hồn cùng một động tác.
Dung nhan y như già đi, thần hồn y như suy yếu.
Thân và hồn suy yếu, nhưng đao thế vẫn chém về phía địch.
Đao này chính là Thân Hồn Hủ, chuyên giết thần hồn!
Không gian trước mặt Đại Nhật bị phân thành hai nửa, Đan Kỵ Nhập Trận Đồ bị chém mở.
Nhưng Khương Vọng đã rút thần hồn ra khỏi Đan Kỵ Nhập Trận Đồ ngay khi y giơ đao.
Đấu Chiêu biết Thân Hồn Hủ của mình sẽ không thể xông vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng, nên y đã biến đổi đao thế, chặn thẳng trước Trung môn.
Đó chính là Trảm Tính Kiến Ngã!
Trảm Tính Kiến Ngã là một đao pháp đỉnh cấp, đao ý vô thượng.
Nó không tấn công thần hồn, mà tấn công lấy ý chí.
Ý chí bị chém phá, thân và hồn đều có thể bị ma diệt.
Nó đương nhiên không chỉ là đao pháp vấn tâm, cũng không chỉ là "Kiến Ngã", tức là thấy ta.
Mà là đập vỡ lớp ngụy trang, nhìn thấy bản thể của đối phương dưới tầng tầng lớp lớp phòng hộ.
Trảm diệt nhiều tính, nhìn thấy "ta" chân thật nhất, trần trụi nhất, cũng yếu ớt nhất.
Thế cho nên một đao này chém tới.
Trong lòng mỗi người đều có một đứa trẻ đang ôm đầu gối khóc nức nở.
Một đao kia từng khiến Cam Trường An sụp đổ, từng khiến Nguyệt Thiên Nô hoảng sợ.
Một đao kia chém vào Khương Vọng.
Trên phương diện ý chí, dường như một trái tim màu đỏ thẫm đang đập.
Chém đến ánh lửa văng khắp nơi, nhưng trái tim này vẫn không lay chuyển.
Trảm Tính Kiến Ngã, ta chính là Khương Vọng!
Tâm ta sáng ngời, còn sợ gì ngươi!
Khương Vọng nhìn thẳng vào Đấu Chiêu.
Một tấm lưới lửa do Tam Muội Chân Hỏa bện thành giống như một tấm chăn ấm áp đè ở trên người y.
Giống như thể chỉ tiện tay đặt một quân cờ.
Đồng thời trường kiếm trước ngực bắn ra sát ý, chém ra Kiếm Tự Nhân.
Tấm lưới lửa kia chỉ là một cái bẫy.
Thấy thế nào cũng là đòn sát thủ thực sự là Kiếm Tự Nhân càng thêm thần vận kia.
Hơn nữa trên Quan Hà Đài trước đây, y đã từng chứng kiến người kia sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, tuyệt không phải là yếu, nhưng cũng không đến mức có thể uy hiếp được y.
Trước đó y còn trực tiếp phá hủy lưới lửa một lần.
Hiện tại tấm lưới lửa này cũng không có gì khác biệt, y có gì phải sợ?
Đấu Chiêu vốn nên tập trung lực chú ý, ứng phó với một kiếm kia.
Y cũng thực sự làm như vậy.
Nhưng vừa mới nâng trường đao lên, trong lòng y đột nhiên dâng lên một cảm giác báo động.
Khương Thanh Dương có thể chiến đấu với y đến mức độ này, sao có thể trở nên vô dụng trong chiến đấu?
Trong lòng Đấu Chiêu phát sinh một loại trực giác.
Lúc nãy phá hủy tấm lưới lửa đầu tiên chỉ là một âm mưu, chỉ để che giấu cho tấm lưới lửa này tấn công. Môn thần thông sát thương thực sự chỉ sợ cũng ẩn giấu trong tấm lưới lửa thứ hai này!
Đấu Chiêu thậm chí không thèm đối kiếm, không chút do dự lùi về một bước, lui vào khe nứt không gian, một lần nữa trở lại vị trí cũ.
Khi y mở mắt ra nhìn lại, tấm lưới lửa cháy hừng hực và kiếm thức đỉnh thiên lập địa kia đều đã biến mất.
Thân ảnh của Khương Vọng cũng không còn.
Liên tiếp hai lần truy kích, liên tiếp hai lần bị ép về.
Rõ ràng là thực lực chiếm ưu thế toàn diện, nhưng vẫn để cho đối phương chạy thoát.
Thậm chí cho đến lúc này, y vẫn không thể xác định được tấm lưới lửa mà Khương Vọng mở ra cuối cùng có thực sự có thủ đoạn sát thương mình hay không.
Có lẽ đó chỉ là một cái bẫy thời gian, chỉ có thể giải đáp được khi gặp lại Khương Vọng lần nữa.
Đấu Chiêu không những không giận mà còn cười: "Thú vị! Thật quá thú vị!"
Y thậm chí còn cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp mây khói trên bầu trời: "Chuyến đi này không tệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận