Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1725: Cẩu thả sống ngàn năm, chẳng chịu nổi một thu (2)

"Cách Phỉ" nhẹ nhàng lay một cái, liền đẩy cả người và nắm đấm của Khôi Sơn ra ngoài - chưởng và quyền thậm chí còn đang giao phong, nhưng Khôi Sơn vẫn không chịu từ bỏ.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng nhẹ nhàng, vô vùng thong dong, không chút vội vàng.
Mà y lại nhìn về phía Khương Vọng!
Ánh mắt của y bắt đầu dừng lại trên người hắn.
Đây là ánh mắt áp chế Vương Trường Cát!
Khi y nhìn về phía Khương Vọng, lại nhìn thấy một luồng đao quang.
Đó là một luồng đao quang khiến ngay cả y cũng cảm thấy đau đớn!
Đao này tên là Thân Hồn Hủ.
Giết cả thân hồn, không buông tha người.
Tầm mắt của y vẫn bị cắt đứt.
Mà thân ảnh rực rỡ kiệt ngạo của Đấu Chiêu đã đứng trước mặt Khương Vọng, một tay cụt xách nghiêng Thiên Kiêu đao, nhìn "Cách Phỉ" bằng ánh mắt như nhìn heo chó.
Không thể không nói, làm đối thủ của một nhân vật như Đấu Chiêu khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng khi làm chiến hữu thì lại khiến người ta không khỏi cảm xúc bành trướng.
Ánh mắt của Vương Trường Cát, mũi thương của Chúc Duy Ngã, nắm đấm của Khôi Sơn, đao của Đấu Chiêu đều chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Giao phong ngắn ngủi đã qua.
Ầm!
Khương Vọng đặt khối Ngọc Bích cuối cùng vào lỗ khảm trên bia đá cổ xưa.
Một tiếng vang lanh lảnh, rõ ràng lại vô cùng êm tai.
Mang đến cho người cảm giác như trút được gánh nặng.
Có lẽ không chỉ là cảm giác.
Áp lực nặng nề đeo bám trong lòng mọi người bao lâu nay tan biến như mây khói.
Cửu Chương Ngọc Bích tụ lại, phát ra một cỗ lực lượng khó tả.
Các lỗ khảm trên lưng bia đá được lấp đầy, chín khối Ngọc Bích tỏa sáng rực rỡ, tòa bia đá dưới chân núi ra tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa.
Thần Quang Tráo bao phủ ngọn núi trung tâm bùng lên hào quang mạnh mẽ, dày đặc ngưng trọng, như thể được tạo thành từ hoàng kim vậy! Ánh vàng rực rỡ, bất hủ bất diệt, giống như một chiếc chuông vàng móc ngược, bao phủ lấy ngọn núi trung tâm, vững chắc không thể phá vỡ, trường tồn vạn kiếp.
Bất kể hắc triều vô biên tấn công như thế nào, cũng chỉ giống như sóng biển đập vào vách đá, không hề lay động.
Tuyết đen trên bầu trời rơi xuống cũng chỉ phát ra tiếng vang nặng nề, sau đó lướt vào bên trong hắc triều.
Sóng lớn trong biển dâng lên, liên tục đập vào phần chân ngọn núi trung tâm, khiến ngọn núi trung tâm vốn đã lay động giờ đây tựa như muốn vỡ tan tành, như mưa giội xuống biển.
'Cách Phỉ' sắc mặt trắng bệch, toàn bộ ý cười trên mặt biến mất vô tung.
Y nhìn ngọn núi trung tâm trước mặt mọi người, chậm rãi nói: "Các ngươi, đều phải chết."
Mỗi một từ y thốt ra đều như một chiếc trọng chùy đập vào trái tim mọi người, khiến cả thể xác lẫn linh hồn run rẩy.
Áp lực cũ vừa đi, áp lực mới lại đến.
Không nghi ngờ gì nữa, 'Cách Phỉ' lúc này tuyệt đối có thực lực cấp độ Thần Lâm, thậm chí không chỉ là Thần Lâm bình thường, mà là cường giả bên trong cấp độ này.
Y đương nhiên có khả năng giết người.
Không chỉ là gọt bỏ ba phần bản nguyên thần hồn của người thí luyện ở Cảnh Sơn Hải.
Mà là xóa bỏ hoàn toàn, cắt đứt mọi khả năng trở về hiện thế.
Đấu Chiêu muốn rời cảnh mà không được trước đó chính là lời giải thích.
'Cách Phỉ' phát ra tuyên cáo tử vong như vậy.
Khí thế của y liên tục tăng cao, gần như vô hạn, vắt ngang trời đất.
Khí lãng cuồng bạo không ngừng trào ra, y chỉ đứng đó nhưng đã dấy lên gió lốc!
Y không hề che lấp phẫn nộ của bản thân cũng như lực lượng kinh khủng của mình.
Thời khắc sinh tử, ai có thể không sợ? Dưới lực lượng cấp độ tuyệt đối áp chế, có ai không trở nên nhát gan cơ chứ?
Y muốn bẻ gãy chỗ dựa của những người này, ma diệt ý chí của bọn họ, giết chết những kẻ không nghe lời, nô dịch những kẻ còn lại.
Y thực sự phẫn nộ rồi.
Nhưng hiện tại y phải đối mặt với những người như thế nào?
Y cho rằng mình biết, nhưng thực ra lại vô cùng vô tri.
Y chợt nghe thấy tiếng cuồng tiếu.
Đó là tiếng cười điên cuồng kiệt ngạo, coi trời bằng vung.
"Ngươi đến cùng có biết được bản thân mình là thứ gì không?!"
Nam nhân cụt một tay, tay còn lại xách đao, đối mặt với lời uy hiếp tử vong của y, không những không lùi bước mà còn ngang nhiên tiến lên.
Bước chân càng nhanh, giọng nói càng thêm khinh miệt.
"Sống trong đáy giếng hẹp, cứ tưởng thế gian rộng lớn không quá chỗ này. Sống nhờ trong thân thể của một tu sĩ đã mất đi khả năng chống cự, cứ nghĩ rằng mình có thể nắm trong tay tất cả. Chỉ dựa vào ưu thế về tu vi, liền cho rằng mình có tư thái của bậc cường giả? Sống cẩu thả ngàn năm, không chịu nổi một thu!"
Đấu Chiêu tung người, thân thể bùng cháy kim quang, đao chỉ thẳng vào sọ đầu đối phương!
"Cách Phỉ" giận dữ, phẫn nộ đến mức tròng mắt y như muốn nổ tung, hai tay siết chặt tỏa ra từng luồng hàn khí.
Nhưng một cây trường thương đã nhanh hơn cả đao quang kiệt ngạo kia.
Chúc Duy Ngã không thèm nói nhảm, gã nhảy vọt lên không trung, xẹt qua một đường vòng cung rực rỡ như sao băng, giữa trời đất chỉ còn lưu lại quỹ tích này, chỉ có một điểm hàn tinh kia.
Điểm lãnh quang kia chính là đang biểu đạt sự khinh thường của gã.
Khôi Sơn theo sát phía sau!
Hắn vô cùng hùng tráng, lười biếng bước qua con đường do Chúc Duy Ngã mở ra.
Nhưng mỗi khi hắn tiến lên một thước, huyết khí quanh người lại đậm đặc thêm một phần.
Đến khi va chạm, huyết khí đã như một bộ huyết giáp, bao phủ trên cơ bắp hùng tráng đáng sợ của hắn.
Người mở đường tưởng tượng khí huyết đến cảnh giới cuối cùng - phá pháp, diệt thuật, tuyệt thần thông!
Hắn dù không có uy năng như vậy, nhưng cũng thấy được mấy phần hình dáng.
Lưu tinh sau khi đến gần chợt hóa thành thiên thạch.
Chúc Duy Ngã là lưu tinh, hắn cũng là lưu tinh.
Ầm ầm phá vỡ không khí.
Quyền này như là thiên thạch từ bên trên chín tầng trời rơi xuống!
Mười ngón tay Nguyệt Thiên Nô phun hoa sen, trên người lưu động quang trạch như đồng thau, nàng cũng nhảy lên, Tịnh Thổ giản lược không thể nào đối đầu lại với "Vực" của Thần Lâm chân chính.
Nàng ngưng tụ toàn bộ lực lượng Tịnh Thổ vào bản thân, vào tứ chi, vào hai tay của mình.
Khiến nàng nắm giữ được tự do của mình trong thế giới "ta như Thần Lâm" kia.
Trong phạm vi linh thức bao phủ, ta như Thần Lâm.
Nói đúng hơn là "Vực" Thần Lâm.
Là Tịnh Thổ chân chính mà Nguyệt Thiên Nô sẽ có thể thành tựu sau này.
Cũng là hoàn cảnh hỗn loạn bao trùm chân núi lúc này độc thuộc về "Cách Phỉ".
Vì sao y có lực lượng nói ra muốn tất cả mọi người phải chết? Bởi vì trong phạm vi linh thức bao phủ này, y thật sự có thể tính toán cả thần linh!
Vì sao những dị thú sau khi mang thần danh thiên bẩm lại sở hữu lực lượng cấp độ Thần Lâm? Bởi vì Sơn Hải Cảnh ban cho chúng năng lực như thần, cho phép chúng điều động quy tắc Sơn Hải Cảnh, hình thành nên "Vực" của riêng mình.
Nguyệt Thiên Nô vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nàng nhìn "Cách Phỉ" càng thêm phẫn nộ, càng thêm lạnh lẽo..
‘Ngươi là cái thá gì?’.
Sự uy hiếp của "Cách Phỉ" là một sự sỉ nhục to lớn đối với nàng!
Nàng phá không mà lên, thân hình lơ lửng giữa không trung, mười ngón tay kết hoa sen, trực tiếp thi triển sát pháp bí truyền của Tẩy Nguyệt Am, Ly Nguyệt Liên Hoa Chưởng.
Vương Trường Cát cũng đã nhìn thấu hỗn loạn lần nữa, tìm thấy đôi mắt của "Cách Phỉ", lạnh lùng đối mặt với y.
Hai luồng ánh mắt như xích sắt va chạm! Cắt xé!
Trong không khí dấu vết hoàn toàn vô hình, nhưng lại phát ra tiếng "xì xì" chói tai.
Còn Khương Vọng sau khi đè Cửu Chương Ngọc Bích xuống đã rút kiếm xông đến, thanh sam tung bay, bắn thẳng về phía "Cách Phỉ".
Hắn im lặng không nói, cũng không biểu lộ bất kỳ phẫn nộ nào.
Chỉ lặng lẽ nhìn "Cách Phỉ", cả thể xác lẫn tinh thần đều bị kiếm thế của hắn bao trùm.
Nói gì càng thêm dứt khoát so với rút kiếm?
Làm gì có thứ càng thêm mạnh mẽ so với chặt đầu?
Kiếm đang trường minh!
Sương phong lưu hỏa phiêu diêu.
Kiếm Tiên Nhân phảng phất thế gian này!
Một kiếm đâm ra như trụ trời nghiêng.
Đối mặt với uy hiếp tử vong của "Cách Phỉ", đối mặt với một cường giả tuyệt đối không thể xem thường dù ở cấp độ Thần Lâm.
Những tu sĩ cấp độ Ngoại Lâu này.
Vậy mà từng người phản kháng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận