Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1342: Người thắng mới thảnh thơi (2)

Triệu Huyền Dương hừ một tiếng: “Không nói thì thôi.”
Cuối cùng vẫn là y nhịn không được trước, lại nói: “Có một lão hòa thượng tên là Khổ Giác, ngươi biết không? Nói cho ta nghe một chút về ông ta đi?”
Trong lòng Khương Vọng hơi động, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nghe phương diện nào?”
Triệu Huyền Dương rất thản nhiên nói: “Hắn chủ tu Phật điển gì, am hiểu cái gì, sử dụng vũ khí gì, tính cách thế nào, tóm lại cái gì cũng có thể.”
“À.” Khương Vọng nói: “Ta hoàn toàn không biết.”
“Được thôi.” Triệu Huyền Dương nhún nhún vai, hình như cũng không quá để ý, lại túm lấy cánh tay Khương Vọng: “Từ giờ trở đi, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.”
“Khụ.” Y bổ sung: “Xa hơn một trượng.”
“Cho nên mới nói, Khổ Giác tiền bối lại tới cứu ta?” Khương Vọng hỏi.
“Lại?”
“Lần trước khi Trang Cao Tiện truy sát ta, ông ấy cũng đã cứu ta một lần.”
“Vậy các ngươi thật là cảm tình sâu đậm nha!” Triệu Huyền Dương khen ngợi.
Không đợi Khương Vọng trả lời, y lại hậu tri hậu giác nói: “Ngươi thế mà có thể chạy thoát từ dưới tay của đương thế chân nhân!”
Khương Vọng còn chưa nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào, Triệu Huyền Dương lại đổi vẻ mặt khác, mặt đầy ý chí chiến đấu: “Sao ta có thể thua ngươi?”
Y nắm chặt nắm đấm: “Phải nỗ lực, Triệu Huyền Dương!”
Khương Vọng tâm tình hỗn loạn.
Triệu Huyền Dương nhiệt huyết dâng trào nhanh chóng tiến lên, kéo Khương Vọng bay như điên một lúc lâu.
Khương Vọng chỉ nhìn thấy cảnh vật ven đường vù vù lướt qua, căn bản không kịp thấy rõ đó là chỗ nào.
Tuyệt đỉnh thiên kiêu Cảnh Quốc dễ dàng bắt giữ hắn này, thật sự là một người…rất mâu thuẫn.
Khí chất của hắn tương đối đa dạng, suy nghĩ cũng là một hồi tiếp một hồi.
Ít nhất bản thân Khương Vọng là rất khó theo kịp suy nghĩ của y.
Ví dụ như hiện tại, hai người rơi vào một khu đất trống trong rừng.
Bởi vì tầm nhìn ở chỗ cao quá rộng, Triệu Huyền Dương tỏ vẻ, con đường tiếp theo cũng sẽ không mang theo Khương Vọng bay quá cao.
Y không biết móc ra địa đồ từ nơi nào và trải nó trên mặt đất.
Khương Vọng liếc qua, địa đồ này rất đơn giản, đối với các yếu địa của Trung Vực, Tây Vực cũng chỉ có một số tiêu ký đại khái mà thôi.
“Đừng nhìn.” Triệu Huyền Dương nửa ngồi trên mặt đất, cúi đầu nhìn bản đồ, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, trong miệng thì nói: “Địa đồ chi tiết hơn một chút chính là cơ mật, người có trách nhiệm như ta, sao có thể cho ngươi xem được?”
Khương Vọng bị trói thành một cái cọc, đứng ở nơi đó, cũng không thể làm chuyện gì khác, chỉ có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Rất khó xử lý.” Triệu Huyền Dương cau mày nói: “Tốt nhất vẫn là nên đi vòng quanh Vân Quốc, tránh cho vị Diệp các chủ kia làm ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Bên Trang Quốc thì sao, cũng không thể tới gần. Tránh cho Trang Cao Tiện có cơ hội giết ngươi, liên lụy tới ta.”
Triệu Huyền Dương chỉ lẩm bẩm như vậy.
Thở dài một hơi, y lại ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vọng: “Ngươi rất biết quy hoạch lộ tuyến, đối với khốn cảnh hiện tại của chúng ta, ngươi có kiến nghị gì không?”
Khương Vọng nói: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ. Ta đề nghị ngươi đừng lãng phí thời gian, mọi người cứ tụ rồi tan, về sau còn có thể uống một chén.”
“Cũng không phải là không thể.” Triệu Huyền Dương hơi nâng cằm suy nghĩ một chút: “Nhưng cũng phải giãy giụa một chút chứ? Nếu không thì ta rất mất mặt.”
“Ngươi vẫn nói khốn cảnh mà.” Khương Vọng bắt đầu nói khách sáo: “Tại sao đột nhiên lại là khốn cảnh? Khổ Giác tiền bối tới cứu ta, chân nhân Cảnh Quốc các ngươi không quan tâm sao?”
Triệu Huyền Dương thuận miệng nói: “Hiện tại, Thuần Vu Quy đánh với Kế Chiêu Nam, Bùi chân nhân và Sư chân nhân cũng đang đánh nhau. Lão hòa thượng Khổ Giác đột nhiên nhảy ra, không có ai quản. Ta cũng không biết bọn họ đang suy tính cái quỷ gì. Dù sao tình huống hiện tại chính là, ta phải dựa vào chính mình thoát khỏi một vị chân nhân truy tung, sau đó áp giải ngươi đến Ngọc Kinh Sơn.”
Khương Vọng chậc một tiếng: “Nghe như một nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
“Ai nói không thể chứ?” Triệu Huyền Dương thống khổ xoa xoa đầu: “Lúc đầu là chuyện đơn giản đến mức nào, sao càng làm càng phức tạp thế?”
“Không cần gấp, bình tĩnh suy nghĩ. Cái này không tính là gì, ngươi không phải chạy giỏi lắm sao?” Khương Vọng thuận miệng an ủi một câu, tiếp tục nói: “Đúng rồi, thật ra ta rất tò mò, lúc đó làm sao ngươi có thể truy tung được ta?”
Triệu Huyền Dương bỗng thu liễm vẻ mặt đau khổ, nhìn hắn rất có thâm ý: “Có phải đã đến khâu trao đổi rồi hay không?”
Tên này cũng không biết tại sao, rõ ràng là thiên kiêu thiên hạ đều biết, là cường giả Thần Lâm Cảnh thực sự, nhưng thường xuyên khiến người khác sinh ra một loại ảo giác hắn là một kẻ ngu si, rất dễ bị lừa.
Nhưng mỗi khi ngươi cảm thấy có thể lừa được y, y sẽ lập tức tỉnh lại, cho ngươi biết ai mới là kẻ ngu.
Khương Vọng không nói gì.
Bất quá hắn rất rõ ràng, cho dù một chữ cũng không nói. Lấy cảnh giới của Triệu Huyền Dương, sau khi tự mình cảm thụ qua, suy đoán đối với thần thông Kỳ Đồ cũng đã có thể tiếp cận với sự thật.
Sở dĩ cứ bám riết truy hỏi như vậy, có lẽ càng nhiều chỉ là một loại chơi đùa ngây thơ mà thôi.
Người thắng, có thể thảnh thơi.
“Có phải ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi không?” Triệu Huyền Dương đột nhiên hỏi.
“Sao ta cảm thấy, thật ra cũng không quan trọng.” Khương Vọng nói.
“Ài.” Triệu Huyền Dương thở dài một hơi: “Nếu giữa người với người vĩnh viễn chỉ có đấu tranh, đề phòng thì chẳng có gì thú vị. Có đôi khi chúng ta phải tín nhiệm lẫn nhau.”
“Nếu như ngươi có thể thả ta ra, những lời này sẽ càng có sức thuyết phục.” Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương nở nụ cười: “Ngươi khó lừa quá đi!”
“Như nhau cả thôi.”
“Được rồi!” Triệu Huyền Dương một tay chộp lấy địa đồ và bỏ vào trong tay áo.
Y đứng dậy, tiêu sái bước lên trước vài bước, sau đó nhẹ nhàng mở năm ngón tay ra, đặt lên một gốc cây già bên cạnh.
Chỉ thấy cây này tỏa ra ánh sáng xanh biếc, vặn vẹo một hồi rồi im ắng rạn nứt, có hai mộc nhân đi ra từ trong thân cây.
Sau khi mộc nhân đi ra, hình tượng liền không ngừng biến hóa, như là có một đôi tay vô hình đang điêu khắc hình tượng của chúng… Rất nhanh cố định thành dáng vẻ của Khương Vọng và Triệu Huyền Dương.
Dáng dấp giống nhau như đúc, khí tức cũng giống nhau!
Sau khi xác lập hình tượng, “Triệu Huyền Dương” kéo “Khương Vọng” đi, bay thẳng lên không trung, tiến về hướng tây.
Triệu Huyền Dương chân chính thì chậm rãi đi đến trước một cây khác, theo trình tự mà làm.
Sau năm lần như thế, đủ năm đôi mộc nhân dĩ giả loạn chân bay về các phương hướng khác nhau.
Mà Triệu Huyền Dương thì kéo Khương Vọng nhanh chân rời khỏi nơi này.
“Bảo trì tốc độ như vậy, chúng nó có thể bay được bao xa?” Khương Vọng hỏi những mộc nhân kia.
Triệu Huyền Dương cũng không ngại giải thích nghi hoặc cho hắn, cười nói: “Chỉ cần không có ai chặn đường, bay hai ba ngày cũng không thành vấn đề.”
Khương Vọng im lặng. Nếu nói như vậy…thuật pháp này thật sự mạnh đến đáng sợ.
Triệu Huyền Dương giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, lại nói: “Không lợi hại như ngươi nghĩ. Chỉ bảo lưu tốc độ và khí tức, những thứ khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
“Dù vậy…” Khương Vọng nói: “Dùng để chạy trốn cũng là thuật pháp đỉnh cấp rồi.”
Triệu Huyền Dương giống như cười mà không phải cười: "Thuật pháp không đỉnh cấp, ta có thể sử dụng sao?”
“Nhưng.” Y lại đổi giọng: “Đối với một vị đương thế chân nhân, hiệu quả có hạn.”
“Thật sao?”
Cảm giác số phận gửi vào tay người khác rất khó chịu, nhưng Khương Vọng chỉ có thể nhận lấy.
“Ngươi có biết đương thế chân nhân là như thế nào không?” Triệu Huyền Dương hỏi.
“Nếu ngươi có hứng thú nói chuyện thì cũng có thể nói một chút.” Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương chậm rãi nói: “Cái gọi là Động Chân, lấy linh luyện thần, nắm chắc bản chất thiên địa, thấy rõ chân thực! Những mánh khoé nhỏ này của ta, người ta chỉ cần nhìn từ xa một chút là biết thật giả.”
Với xuất thân và tu vi của y, kiến thức tương quan về Động Chân đối với y mà nói cơ hồ là cánh cửa mở rộng, ta cần ta cứ lấy.
Mà đây cũng chính là một trong những chỗ dựa vào để y hoàn thành nhiệm vụ áp giải dưới sự truy đuổi của Khổ Giác.
“Đương nhiên.” Y cười nói: “Trước khi chưa tận mắt nhìn thấy, vẫn có thể có một chút tác dụng gây lầm lẫn.”
Có lẽ cũng chỉ có thiên kiêu đỉnh cấp xuất thân bá chủ quốc mới có thể ở cấp độ Thần Lâm, lấy tâm thái thong dong ứng đối với đương thế chân nhân. Bởi vì chân nhân đối với họ mà nói đã là từ nhỏ nhìn đến lớn, cũng không phải là xa không thể với tới.
Trong lúc nói chuyện, y đè bả vai Khương Vọng xuống, nhẹ nhàng chấn động.
Thần hồn chi lực của Khương Vọng theo đó mà rung động, tán loạn, thật lâu không thể ngưng tụ thành hình.
“Đừng làm mấy trò mờ ám về mặt thần hồn được không?” Triệu Huyền Dương nói: “Ta rất cơ trí đấy.”
Khương Vọng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ta chỉ thăm dò Nội Phủ mà thôi, ngươi trói ta lại không làm được cái gì, không tu hành còn có thể làm gì? Không cần mẫn cảm như vậy chứ?”
Triệu Huyền Dương cười hỏi: “Nguyệt thược của ngươi ở đâu?”
Khương Vọng trầm mặc một lát, cuối cùng nói thật: “Trong lòng bàn tay trái.”
Triệu Huyền Dương nhìn tay trái của hắn một chút, lấy ngón tay làm bút, lăng không vẽ một cái ấn ký màu đen hình dáng như hàng rào, lại nhẹ nhàng nhấn một cái, liền biến mất trong lòng bàn tay trái của Khương Vọng.
“Được rồi.” Y hài lòng nói: “Bây giờ chúng ta lại có thể tin tưởng nhau rồi.”
Sau đó kéo Khương Vọng lập tức đổi hướng, đi về phía bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận