Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 154: Vì mọi người mà xen vào

Nam nhân mặt phấn đang làm nhiệm vụ quan trọng khẩn cấp, nên chỉ bằng một tiếng gọi "Biểu ca" không có căn cứ, mà cũng dám ngay giữa đường bắt người. Mục tiêu lại còn là nữ quyến của gia tộc tá chính của thành.
Nếu không phải chế độ đẳng cấp thống trị của Hựu quốc đã ăn vào tận trong xương, thì cũng là người này có bối cảnh thâm hậu.
Hoặc là, cả hai đều có.
Mà dù là loại nào, thì cũng là đại phiền toái không nên dính vào.
Hứa Tượng Càn rõ ràng không phải người Hựu quốc, trước đó trên đường ngoài tửu lầu còn bị hành hung một trận, chứng tỏ hắn không hề có bối cảnh.
Nhưng hắn lại vẫn đứng ra.
Khương Vọng vốn không muốn chọc vào phiền toái, vẫn đang suy nghĩ biện pháp tốt hơn.
Nhưng nhìn thấy Hứa Tượng Càn đứng ra lại gặp phải khó khăn, hắn không im lặng được nữa.
Hắn không thể ngồi nhìn một người tứ cố vô thân, không thể trơ mắt nhìn tên kia bị mưu hại.
Vì mọi người mà xen vào, không thể để lòng người rét lạnh!
Nam nhân mặt phấn ngoái đầu lại, nhìn Khương Vọng: "Ngươi lại là ai?"
"Đường không phẳng có người đạp, người bất bình có người kêu!" Khương Vọng dõng dạc: "Ta chỉ là một người đi đường không ưa ngươi khi nam phách nữ!"
"Ta nhắc nhở ngươi chú ý lời nói. Không phải cái gì cũng nói bậy được đâu."
"Làm sao? Ngươi muốn bắt cả ta?" Khương Vọng cố ý vận đạo nguyên, lớn tiếng nói: "Đứng ra người nào ngươi bắt người đó. Bắt Hứa Tượng Càn rồi muốn bắt cả ta, con đường lớn thế này, dưới bao nhiêu con mắt dân chúng nhìn trừng trừng, ngươi bắt được không?"
Hắn cố ý làm to chuyện lên.
Hắn không tin, tên công tử mặt phấn có lẽ có gia thế bối cảnh sâu dầy này, dám thật sự mặc kệ ý kiến của quần chúng! Hiện trường nhiều người nhìn như vậy, bên ngoài thành còn có thủ đô Hựu quốc đang đỗ, trong nhà hắn không có chính địch ư?
Chuyện này xong, chuyện này xong hắn sẽ co cẳng đi ngay.
Thế lực của ngươi có lớn hơn nữa thì thế nào, công tử ca Hựu quốc, có thể thò móng chó tới tận Tề quốc chắc?
Cái vụ kích động quần chúng dư luận này, là Khương Vọng học được từ Hoàng A Trạm.
Nếu đổi thành trước kia, chưa chắc hắn sẽ làm như vậy. Không phải nghĩ không ra, mà cơ bản là không cân nhắc tới phương diện này.
"Đúng vậy!" Hứa Tượng Càn thấy có người bênh vực, lập tức nhảy lên sấn tới: "Ngươi bắt được hết không?"
Người đi đường vây xem cũng hùa vào đồng tình.
"Quan viên Thượng thành là làm việc như vậy hả?"
"Có phải bách tính hạ thành là không đủ sức nặng hay không?"
"Tô cô nương là người tốt, thả nàng ấy ra!"
"Có bản lĩnh thì bắt ta luôn này!"
"Bớt ở đây tà thuyết mê hoặc người khác đi!" Thấy dư luận trở nên mãnh liệt, nam nhân mặt phấn không dám khinh thường, lập tức công kích Khương Vọng: "Ta phụng mệnh làm việc, tập nã kẻ âm mưu phản quốc thành chủ hai mươi bảy thành Duẫn Quan! Nếu nữ nhân này là biểu muội của hắn, ta bắt về hỏi, có gì không được? Tên thư sinh ngốc này hở mồm ra là nói dối, chẳng lẽ không đáng để điều tra? Ngươi tưởng mình đang chủ trì chính nghĩa? Ngươi đây là cản trở thi hành công vụ! Cản trở sự an ninh thái bình của hai mươi bảy thành!"
"Ăn nói bậy bạ!" Hứa Tượng Càn cực kỳ giận dữ, nhưng điểm chính lại hoàn toàn lạc đề: "Đồ ẻo lả chết tiệt nhà ngươi, lão tử đây thiên đình đầy đặn, không phải đồ ngốc!"
Nam nhân mặt phấn cũng tức đến nghiến răng. Hắn chỉ là trang điểm ăn mặc tỉ mỉ một tí thôi, chỗ nào bảo là ẻo lả hả??
Nhưng người vây xem lúc này làm việc không cẩn thận sẽ gây ra phản ứng, nên hắn đành phải cố kiềm cơn giận lại.
Miễn cưỡng nhìn một vòng bách tính xung quanh: "Mong chư vị bình tĩnh! Kẻ hèn..."
Có điều theo Khương Vọng thấy, công kích bằng lời lẽ như này cơ bản là không có lợi chút nào.
Ngươi một câu đồ ngốc, ta một câu ẻo lả mà choảng nhau, thì làm được gì?
Hắn giậm chân, tiến lên.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra trước đã!"
Ngón tay nhập lại như kiếm vạch qua.
Kiếm chỉ chưa tới, cảm giác sắc bén khiến làn da đau nhói đã tới trước.
Nam nhân mặt phấn lập tức buông tay rút lui, đồng thời rút cây quạt xếp bên hông, mở ra!
Oành.
Một ngón tay xỉa thẳng vào hắn, một đóa hoa lửa bắn ra từ đầu ngón tay.
Đóa hoa này vô cùng đẹp, nhưng không ai dám coi thường độ nguy hiểm của nó.
Tay kia Khương Vọng kéo Tô Mộc Tình ra sau lưng, thuận miệng hỏi: "Sao ngươi không ở trong nhà?"
Mặc dù không quen Khương Vọng, nhưng dù gì đây cũng là lần thứ hai gặp mặt trong ngày, hơn nữa hắn còn giúp mình.
Tô Mộc Tình kinh hoàng đáp: "Ta bị nhốt ở trong phòng, nhưng không hiểu sao, hai tỳ nữ canh ngoài cửa đột nhiên mất mạng! Người nhà đều chết sạch! Ta sợ quá, nên chạy ra ngoài... Ta không nghĩ gì cả, nhưng ta lại nghe thấy mọi người nói biểu ca ta..."
Nàng ta nhận ra nhắc tới biểu ca lúc này là không đúng lúc, lập tức ngậm miệng.
Bên kia, nam nhân mặt phấn khép quạt, tiến vào trạng thái sẵn sàng công kích, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Diễm Hoa? Các hạ rốt cuộc là ai?"
Hắn không phải loại hoa hoa công tử cái gì cũng không hiểu, hắn cũng có hiểu biết nhất định về tình hình ở Hựu quốc cũng như thời thế các nước.
Khương Vọng không biết, lúc Đổng A truyền cho hắn Diễm Hoa, bảo đây là nghiên cứu mới của Quốc Lộ Viện vốn dĩ chỉ là lời nói dối.
Nếu thật là thế, Đổng A đâu cần phải tự mình làm ra những ghi chép đó. Hắn cũng là một trong số những tu giả muốn phục hồi Diễm Hoa Phần Thành.
Năm ấy Tần quốc mượn địa điểm phục giết Tả Quang Liệt, đạo thuật Diễm Hoa này, chính là một trong những điều kiện họ đưa ra.
Chỉ là bản chất câu chuyện quá khó nghe, nên khi các Đạo Viện Trang quốc truyền thụ Diễm Hoa cho đệ tử ưu tú, đều nói là đây là thành quả nghiên cứu của Quốc Lộ Viện.
Tần Sở chinh phạt lẫn nhau nhiều năm, hiểu rõ nhau nhất. Nên quen thuộc Diễm Hoa nhất, ngoài nước Sở, chính là Tần quốc.
Mà dù là Tần hay Sở, thì với Hựu quốc, đều là vật khổng lồ.
"Ta là ai không quan trọng." Khương Vọng không để ý đến Tô Mộc Tình, nói với nam tử mặt phấn: "Quan trọng là việc ngươi đang làm gì! Dù Duẫn Quan là biểu ca nàng ta, thì cũng có liên quan gì tới nàng ta? Ngươi và ta đều biết, nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, không có chút tu vi!"
"Đâu phải không có tu vi, thì không phản quốc! Vị bằng hữu này, ngươi hình như đã suy nghĩ quá đơn giản rồi!"
"Chính là bởi vì lòng người phức tạp, chúng ta mới không thể cho phép ngươi vô cơn vô cớ mang người đi."
"Ngươi nhất định phải xen vào việc của người khác phải không?" Nam nhân mặt phấn mất đi kiên nhẫn, lạnh lùng: "Ngươi quan tâm được một lúc, có quan tâm được cả đời không?"
"Ngươi nói lời này là ý gì?" Giọng Khương Vọng càng cất cao, nhìn thẳng vào đối phương, chính nghĩa lẫm liệt: "Ngươi định từ từ tính sổ một nữ nhân yếu đuối? Định sau này trả thù người ta? Ngươi nghĩ phụ lão hương thân hai mươi bảy thành đều là người đứng xem lãnh huyết vô tình, để mặc cho ngươi làm ác?"
Bách tính vây xem liền nổi giận.
"Mặt trắng nhỏ kia ngươi nói rõ ràng cho lão tử! Ngươi có ý gì?"
"Cút về Thượng thành của ngươi đi!"
"Nơi này không hoan nghênh ngươi!"
Nam nhân mặt phấn liên tục giải thích: "Ta không phải có ý này! Mọi người đừng tin hắn, không phải là người nước ta, tất có dị tâm. Có khi hắn chính là đồng đảng của Duẫn Quan."
"Ta cái con mẹ ngươi chứ!"
Từ trong đám đông, một quả trứng gà bay ra, nam nhân vội vã tránh thoát, giọng cũng tức điên: "Là ai ném ta?"
"Là cha ngươi!"
Một bắp cải trắng bay tới.
"Ông nội ngươi!"
Lại một quả trứng gà.
"Thẩm thẩm nhà ngươi!"
Quần chúng nhất thời mãnh liệt, huyên náo ầm lên.
Hắn đã thật sự chọc dân chúng tức giận.
Hắn lại không thể ra tay tấn công nhiều bách tính của bổn quốc như vậy, chỉ còn nước xòe quạt xếp che mặt, giận dữ rời đi.
Ngay lúc này, từ Thượng thành, chợt có một người đạp không bay tới.
Lúc đến gần, phất ống tay áo một cái, một cái tát đánh văng nam nhân mặt phấn trở về chỗ cũ, quỳ xuống giữa đám đông.
"Súc sinh! Chạy đi đâu? Còn không tạ tội với phụ lão hương thân bổn thành?"
Một lão nhân hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt sải bước đi tới, đứng ở trước mọi người.
Trừ Khương Vọng và Hứa Tượng Càn và chiến sĩ Phụ Bi Quân đang thi hành nhiệm vụ, tất cả mọi người có mặt, kể cả những bách tính đang phấn khích nhất, đều quỳ rạp xuống đất.
Cung kính chào: "Quốc sư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận