Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1004: Cưỡi chiếc xe Ly Long

Mà Tả Quang Thù dưới trạng thái Hà Bá, không cần lấy đạo thuật bậc Giáp trung phẩm làm cơ sở. Y hoàn toàn giải tỏa kết cấu căn bản đạo thuật hệ Thủy cấp Ngoại Lâu, hoà tan nó vào trong lúc giơ tay nhấc chân.
Đây là khác nhau về chất!
Nếu nhất định phải so sánh, thì chính là sau khi kiếm điển Tử Khí Đông Lai trước đây của Khương Vọng đại thành, thì hắn có thể tùy ý tiến đánh thảo phạt, một chiêu một thức đều là Tử Khí Đông Lai.
Đương nhiên, Thượng Huyền Nguyệt còn có hiệu quả áp chế đạo thuật Ngũ Hành khác, còn có hình thái thứ hai, nguyệt tiễn, mỗi khi phát ra thì nhất định sẽ bắn trúng. Không tiện trực tiếp ganh đua cao thấp với thần thông Hà Bá.
Cho dù cùng một môn đạo thuật, nhưng người sử dụng khác nhau, thì hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Thần thông cũng như thế, quan trọng nhất vẫn là bản thân tu sĩ.
Đổi thành một người khác, dù có được thần thông Hà Bá, cũng chưa chắc có thể làm đến trình độ như Tả Quang Thù.
Dù sao y là nhân vật hung ác, chỉ dựa vào đạo thuật đã giết tới hạng hai mươi bảy Nội Phủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Sự lý giải của y đối với đạo thuật hệ Thủy, quả thực xuất thần nhập hóa, vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Tả Quang Thù hôm nay đã không phải Tả Quang Thù ngày trước.
Thủy lao hôm nay cũng không phải thủy lao ngày đó.
Nhưng Khương Vọng hôm nay cũng không phải Khương Vọng ngày đó!
Lúc đó Khương Vọng chỉ có thể giương đông kích tây bằng lực lượng thần hồn, cướp lấy cơ hội thắng.
Mà bây giờ, hắn mở ra ba phủ, có ba thần thông.
Từ tu vi, đến chiến lực, hắn đều hiện lên ưu thế nghiền ép... Sao có thể bị giam cầm?
Không cần đánh bất ngờ.
Một ngọn lửa hừng xông ra vòng quanh người hắn, dòng nước tới gần, lập tức bị đốt sạch.
Khương Vọng trực tiếp bao bọc trong Tam Muội Chân Hỏa, xông thẳng đến lĩnh vực nước của Tả Quang Thù.
Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt hừng hực, không gì không thiêu cháy được. Cho dù là đạo thuật hệ Thủy cấp Ngoại Lâu, cũng hoàn toàn không đủ để tranh phong cùng Tam Muội Chân Hỏa.
Thần thông Thiên Nhất Chân Thủy mạnh như núi cao, cũng không chiếm được ưu thế trước mặt Tam Muội Chân Hỏa đã triển khai toàn bộ uy năng.
Thuồng luồng, vòi rồng, sóng dữ...
Tất cả đều bị lửa cháy thiêu sạch.
Cho dù Tả Quang Thù lấy đạo thuật đặc sắc cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào để đánh phá, Khương Vọng chỉ lấy Tam Muội Chân Hỏa đốt.
Trong chiến đấu, đây đương nhiên là lựa chọn cực kỳ thua thiệt.
Tiêu hao thần thông đối đầu với đạo thuật, được không bù mất.
Nhưng Luận Kiếm Đài có điểm giới hạn không gian của nó, nó thành toàn lồng giam nước của Tả Quang Thù, nhẹ nhõm thay trời đổi đất, hình thành thế giới của nước...
Đồng thời, nó cũng giới hạn chỗ trống di chuyển của Tả Quang Thù ở trong đó.
Nơi nước đến, tức nơi lửa đến.
Khương Vọng quấn Tam Muội Chân Hỏa quanh thân, thẳng tiến không lùi.
Đây là đường đường chính chính, lấy lực phá thế.
Xông tới chỗ nào, nơi đó nước yên sóng diệt, quét ngang ngàn quân như cuốn chiếu!
Bên trong thế giới nước, hắn cưỡng ép xô ra thế giới lửa, mang Tam Muội Chân Hỏa, đụng đến trước người Tả Quang Thù.
Lúc đó.
Hai người đối lập bốn phía.
Một người quấn liệt diễm, đốt yên biển của kẻ địch, thế xông lên vô địch.
Một người lấy chiến giáp màu nước, khoác trường bào xanh thẳm, đôi mắt sâu thẳm như sông lớn.
Trong nháy mắt va chạm nhau.
Chỉ thấy áo lam cuộn lên, sông lớn đảo ngược.
Từ trong con sông lớn này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy xông ra.
Xe này lấy nước sông xanh biếc đắp lên, lấy Ly Long làm ngựa, điều khiển sóng dữ chảy xiết, càn quét tới.
Tả Quang Thù đứng trên xe lớn này, như một vị thần nước.
"Phù."
Khương Vọng thở ra một hơi.
Đó là tiếng gió lạnh lùng đến đỉnh điểm, khốc liệt đến cực điểm!
Một làn gió sương trắng thổi ra từ chóp mũi, thổi tới đối diện, thổi nát Ly Long, thổi rách nước sông xanh biếc, thổi chiếc chiến xa đến thịt nát xương tan.
Mà trong Thông Thiên Cung của Tả Quang Thù, chiến đấu đang xảy ra.
Trong nháy mắt thần hồn Nặc Xà đụng vào, thuồng luồng xanh thẳm mà thần hồn Tả Quang Thù hiển hóa ra đã phóng đến nghênh chiến.
Khương Vọng nhảy ra trong Nặc Xà, kéo ngang thanh kiếm thần hồn, chém ra một kiếm, muốn chém đôi Thông Thiên Cung!
Đối phó chiến lực thần hồn của Khương Vọng, Tả Quang Thù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi đối mặt lại, y mới phát hiện, lực lượng thần hồn này vẫn quá mạnh!
Thần hồn Nặc Xà đen nghịt so với lần trước y tiếp xúc, cường tráng hơn không biết bao nhiêu lần. Mũi nhọn của thanh kiếm hồn kia không biết sắc bén đến mức nào.
Càng quan trọng hơn là, vào thời khắc mấu chốt này, Tả Quang Thù lại sửng sốt trong một giây.
Giờ phút này, y nhìn thấy một người đạp lửa đến, ngự hoả đốt sông.
Cảnh mà thần hồn y xem thấy là một người nâng kiếm tới, lộ rõ sắc bén.
Hai bóng người trong ngoài trùng điệp lên nhau.
Khiến người ta như nhìn thấy lờ mờ...
Nhìn thấy lửa hừng hực, nhìn thấy người bên trong lửa hừng hực kia...
Đó là một nam tử như nắng gắt, như mặt trời chói chang, gần như không thể nhìn thẳng.
Xoẹt!
Ánh sáng lạnh lóe lên!
Tả Quang Thù vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng không có cảm giác thân thể và thần hồn vỡ vụn vì thua trận.
Bên trong chiếc xe tro bụi rơi rụng kia, Khương Vọng cầm một thanh pháp kiếm phổ thông, đặt ngang trên cổ Tả Quang Thù.
Hắn cười nhẹ nói: "Ngươi thua rồi, Quang Thù."
"Đệ thua rồi, Quang Thù.
Đệ lại thua rồi, Tiểu Quang Thù.
Đệ xem kìa, đệ vẫn thua.
Muốn theo ta lên chiến trường, loại trình độ này còn chưa đủ.
Làm sao bây giờ, hôm nay đệ muốn thắng ta sao?
Không cố gắng thì không thể được đâu, Quang Thù.
Biến hóa của môn đạo thuật này ... Quang Thù, trên hệ Thủy ta không bằng đệ. Đệ thắng rồi! Ta muốn thưởng cho đệ ... Khai Mạch Đan tốt nhất trên đời, đệ thấy thế nào?
Chờ ta trở lại".
Tả Quang Thù mở to mắt, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn, nhưng không chân thật.
"Ngươi có thể... gỡ mặt nạ ra không?" Trong giọng nói của thiếu niên có chút run rẩy không dễ phát hiện.
Khương Vọng hơi sững sờ, nhưng cũng không muốn cự tuyệt yêu cầu đơn giản của y.
Tả Quang Thù đã sớm biết thân phận trong hiện thực của hắn, mặt mũi của hắn cũng không cần phải che giấu.
Chỉ bằng một ý nghĩ, Thái Hư Huyễn Cảnh trả lại dung mạo hiện thực của hắn.
Đây là một gương mặt trẻ tuổi, có thể xem là thanh tú.
Hắn có điểm đặc biệt của hắn, khí chất kiên định, bình yên.
Hắn có sự trong sạch, cúi đầu hay ngẩng đầu đều không thẹn với lương tâm, nội tâm cực kỳ mạnh mẽ.
Đây là một người có sức cuốn hút đặc biệt, rất dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.
Nhưng lại không phải người kia...
Tả Quang Thù lấy lại tinh thần, hừ lạnh, nói: "A! Hai thần thông, thủ đoạn thần hồn cũng vận dụng, ba phần công lực của Độc Cô Vô Địch thật đáng sợ đấy?"
"Ha ha ha." Khương Vọng cũng không xấu hổ mà cười: "Khoác lác đấy, ai mà không biết chứ?"
Ngừng cười, hắn chân thành nói: "Năng lực khống chế đạo thuật của ngươi, phối hợp thần thông Hà Bá của ngươi, gần như khó mà phá giải. Ngoài dùng lực phá, ta thực sự không nghĩ ra cách nào nữa. Ta khai phá Tam Muội Chân Hỏa, vẫn không bằng ngươi."
Mặc dù Tả Quang Thù chỉ lộ ra một môn thần thông, nhưng thần thông này trời sinh ăn ý với y như thế.
Giơ tay nhấc chân đều có uy năng của đạo thuật cấp Ngoại Lâu, là khái niệm gì? Tu sĩ Ngoại Lâu chân chính cũng không có khả năng sử dụng đạo thuật cấp Ngoại Lâu mà không bị hạn chế, cũng rất khó làm được tự nhiên như Tả Quang Thù.
Tả Quang Thù mở hai tay ra, tản đi thần thông Hà Bá, dùng sự kiêu ngạo vốn có của y nói: "Thắng bại đã phân, ngươi không cần tìm lý do cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận