Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3042: Ngư dân (2)

Đạo khu Văn Cảnh Tú bắt đầu sụp xuống, Thiên tử long khí trên người ông ta, tuân theo ý chí sau cùng của ông ấy, nhìn về phía Lý Mão. Thiên tử long khí hóa thành hai con rồng nhỏ, một vàng một đen, con vàng đại diện cho sự cao quý vô thượng, con đen tượng trưng cho nỗi bi ai mất nước.
Hai con rồng bay lên, rồi mỗi con một hướng, chui vào hai con mắt Lý Mão.
Đôi mắt vốn bi thương lúc này trở thành như rồng ẩn vực sâu.
Lúc Văn Cảnh Tú buông tay, quyển trục màu vàng ông ta nắm chặt trong tay rơi xuống Tiền Đường. Trước khi nó chạm vào mặt nước, bị bàn tay sần sùi của Lý Mão chộp lấy.
Đó là một bàn tay đầy khắc khổ, đầy vết khắc của năm tháng, trên mặt sông Tiền Đường, từ từ mở quyển trục ra.
Ngư dân Bình Đẳng Quốc Lý Mão, người đã trải qua vô số phong sương, một tay nắm cây sào, trong mắt có rồng lưu động, khí tức trên người không ngừng nhảy vọt... đột nhiên bật khóc.
Gió thổi vào lớp tơ vàng, như lá vàng phiêu động. Trên quyển trục, không có lấy một câu mở đầu dư thừa, chỉ có hai chữ !
"Bá Lỗ".
Thiên tài nổi danh nhất lịch sử Việt quốc, nhân vật thiên kiêu được đặc biệt tô đậm trong sách sử!
"Bá Lỗ rất mạnh, nhưng không mang lại lợi ích gì cho đất nước."
Việt Lược.
"Bá Lỗ bỏ trốn khỏi đất nước."
"Thái Tông giết Bá Lỗ, cực kì bi thương."
Việt Thư.
Trong đoạn kính chiếu dòng sông lịch sử Việt quốc, Khương Vọng đã gặp rất nhiều nhân vật phong lưu Việt quốc. Có người trung người không, trong sách sử được xác định khác nhau, nhưng trong lưu ảnh sau cùng trong đoạn kính chiếu này, họ đều vì Việt quốc mà chiến.
Chỉ có một mình kẻ vô cùng nổi danh Bá Lỗ này, người được đưa vào Nịnh thần truyện này, Khương Vọng chưa nhìn thấy.
Bá Lỗ sống vào năm Đạo Lịch 2420, chính là cuối thời Việt Thái tổ Văn Uyên chấp chính.
Năm Đạo Lịch 2433, Việt Thái tổ Văn Uyên khai sáng xã tắc đồng thời chấp chưởng Việt quốc suốt chín mươi tám năm, chính thức thoái vị, tam hoàng tử Văn Trung ngồi lên long ỷ, xưng là Việt Thái Tông.
Hai năm sau, cũng chính là năm Đạo Lịch 2435, Văn Uyên bỏ mình, trước khi chết còn cố ý nhằm vào Bá Lỗ, lưu lại câu đánh giá "Không thể ích nước" kia.
Có người nói đây là sự minh mẫn của Văn Uyên, có người nói chính vì câu đánh giá này, đã tạo nên hiềm khích giữa Bá Lỗ và Việt quốc.
Đạo Lịch năm 2458, Bá Lỗ ba mươi tám tuổi trốn tránh tới Yến quốc, cùng năm dẫn quân cùng Việt quốc tranh phong.
Đạo Lịch năm 2460, Văn Trung giết Bá Lỗ.
Những điều này đều được ghi trong lịch sử, có thể nói là một chương ‘có thật’.
Nhưng sách sử, là do người viết.
Là người, thì sẽ phạm sai lầm.
Dù có dốc hết tâm huyết, toàn ý cầu sự thật đến mức nào, cũng nhất định sẽ có những chỗ ‘viết theo ý mình’ hoặc ‘viết sai’. Không hạn chế bởi tầm nhìn, thì cũng bị hạn chế bởi kiến thức, bị người ta lừa gạt, cũng có khi là hoảng thần.
Bá Lỗ chính là một ‘viết sai’ cố ý trong Việt Thư .
Hắn ta chưa bao giờ thật sự chết đi.
Nước Nam Trần cạnh Việt quốc, xưa nay lúc nào cũng bò lổm ngổm ngay trước nanh vuốt của nước Sở.
Văn Trung từ rất sớm đã nhận ra, mình bị sinh muộn quá nhiều năm. Nước Sở đã là cây đại thụ chọc trời, cướp sạch chất dinh dưỡng của nam vực, không bao giờ cho phép Việt quốc bên cạnh mình lớn lên.
Làm một cây dây leo, một cây cỏ dại, thì sẽ có không gian sinh tồn.
Nhưng muốn tích lũy dinh dưỡng, tranh giành ánh sáng, vậy nhất định sẽ bị bóp chết.
Việt quốc không có tương lai.
Tuy Bá Lỗ có tài ngút trời, nhưng cũng không có cửa trở thành tuyệt đỉnh.
Giống như Văn Trung, rõ ràng có năng lực chứng đạo, thế nhưng lại không chứng được. Phong cảnh tuyệt đỉnh của nhân gian, chính là đoạn đầu đài của người Việt quốc.
Nên mới có chương viết về "Bá Lỗ đầu Yến", nên mới có vở tuồng "Thiên tử ngư phục, họa thủy giết Bá Lỗ".
Ngư phục ngư phục, đọc giống với ngư dân.
Bá Lỗ chết vì họa thủy, Lý Mão hóa thành ngư dân. Hắn cũng giống một con cá, trở về biển khơi, ẩn mình trong đó.
Theo kế hoạch ban đầu của Văn Trung, là để Bá Lỗ rời khỏi đất nước, ra ngoài thành tựu Chân quân, còn mình ở lại xây dựng cơ sở cho quốc gia cường thịnh, sau khi thoái vị sẽ trở về, củng cố đạo lộ, chờ đợi thời cơ, gọi Chân quân Bá Lỗ về Việt, bản thân cũng một phát thành tựu tuyệt đỉnh.
Như vậy, Việt quốc sẽ thành một nước có hai Chân quân, quốc thế đủ khả năng giúp quốc vương mới thành Chân quân. Ba Diễn Đạo cùng một nước, Việt quốc sẽ trở nên độc lập, có giá trị đầu tư cao hơn, có đủ khả năng khiến nhóm thế lực Thư Sơn bỏ nhiều tiền cược vào hơn, có thể đứng thẳng đối diện với nước Sở, đồng thời phát triển về hướng đông, mưu cầu thành tựu trở thành phách quốc thứ hai của nam vực.
Đáng tiếc Văn Trung không chờ được ngày Bá Lỗ thành tựu Chân quân, thì đã bị người Sở bóp chết. Có trù mưu nhiều hơn nữa, cũng đành phải chôn ở trong bụng. Có vẽ ra kế hoạch hùng vĩ hơn nữa, cũng chỉ là một tờ giấy vụn.
Chương Hoa Tín Đạo như một tấm lưới lớn, siết người Việt quốc không thở nổi.
Gia Cát Nghĩa Tiên chỉ tình cờ quăng qua một cái liếc, cũng đủ làm lật núi lật sông.
Dưới sự áp chế sức mạnh tuyệt đối, đứng trước sự chênh lệch thực lực khủng bố như thế, có tìm ra bao nhiêu cách cũng không tránh khỏi trở thành trò cười.
Sông Tiền Đường mênh mông, trống trải an tĩnh làm lòng người hoảng hốt.
Thôn thiên cuốn đất ban nãy, cứ như một trận huyễn mộng ! giống như giấc mộng đẹp đã tan biến của bao nhiêu người Việt quốc những năm qua.
Đạo khu của Văn Cảnh Tú đã không còn nữa, quà tặng của ông ta nằm trong mắt Lý Mão.
Một chiếc bè trúc, cắt dòng trôi đi.
Lý Mão chân không đứng trên bè trúc, hai bàn chân vừa ngăm đen vừa sần sùi, không ngừng thối rữa rồi lại không ngừng lành lại, tạo thành lớp mày.
Khí tức vẫn không ngừng tăng lên.
Cũng đứng trên mặt sông giống hắn lúc này, chỉ có Việt quốc Thủy sư Đô đốc Chu Tư Huấn, cũng là Xu Mật sứ cuối cùng được Văn Cảnh Tú bổ nhiệm trong chín Xu Mật sứ.
"Ta vẫn không sao dám tin."
Chu Tư Huấn nói. Mũ giáp che khuất nét mặt, không ai nhìn ra được sự bi thiết của hắn.
"Không dám tin cái gì?"
Lý Mão hỏi.
Chu Tư Huấn:
"Bá Lỗ đã chết rất nhiều năm. Dù năm đó hắn không chết, thì tới bây giờ cũng đã một ngàn năm trăm lẻ tám tuổi, vượt xa thọ hạn của một Chân nhân!"
Lý Mão ngước mắt lên:
"Ai nói ta là Chân nhân?"
Chu Tư Huấn từ từ nói:
"Ngươi cũng không phải là Diễn Đạo."
Lý Mão cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay to thô kệch, như minh chứng cho cả đoạn đường lận đận.
Suốt thời gian rất dài ấy, hắn đúng là không thể thành Diễn Đạo.
Hắn là thiên kiêu có thiên phú tu hành cao nhất trong lịch sử Việt quốc, ba mươi bảy tuổi đã thành Động Chân. Hắn tiếp nhận kì vọng to lớn của Văn Trung, được cả nước Việt quốc phụng dưỡng, nhưng phải vờ đi đầu Yến, vút qua thời huy hoàng cuối cùng của Yến quốc lúc hoàng hôn.
Hắn thật sự rất muốn bước lên tuyệt đỉnh, hết sức cố gắng thật nhanh, hết sức cố gắng thật mạnh.
Nhưng hắn không làm được.
Càng nóng lòng, thì cứ càng bị thiếu. Khoảng cách một bước còn lại đó, qua thời gian diễn hóa thành tâm ma, trở thành lạch trời vĩnh viễn.
Hắn càng không muốn làm Văn Trung thất vọng, thì càng không đi tới được bờ bên kia!
Khi tin Văn Trung mất mạng truyền tới, hắn lần nữa tan vỡ hộc máu, tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa đạo tiêu mà chết, chết theo quân, nhưng đến giây phút quyết định cuối cùng, lại chuyển thành quỷ tu, bắt đầu lại từ đầu.
Hắn không thể so với những người có tích lũy sâu dày, không thể so với những người đã có chuẩn bị từ trước, trước khi chuyển thành quỷ tu, hắn chẳng biết gì về quỷ đạo. Đây rõ ràng không phải là con đường dễ đi.
Người chết mới thành quỷ.
Không nhắm mắt không khuất phục, lại có thiên thời địa lợi, mới thành được quỷ tu.
Từ xưa tới nay, đây là lựa chọn khi đã rơi vào tuyệt cảnh, là con đường dành cho những người đã không còn đường nào để đi, phải tự đạp lên cành gai giữa khốn khổ khó khăn để đi.
Hắn cũng rất thống khổ mới đi được tới bây giờ.
Bởi vì sinh ra ở Việt quốc, bởi vì trải qua nhiều như vậy, tự mình cảm nhận được sự bất công giữa quốc gia với quốc gia, nên mới quyết định gia nhập Bình Đẳng Quốc. Lập chí xóa sạch sự bất công này, để người Việt quốc, để người của bất kỳ quốc gia nào, cũng ‘sinh cùng vạch khởi đầu’, không bị thua kém người.
Lời cuối cùng của Văn Cảnh Tú, chính là sở cầu cả đời của hắn.
"Ta là chân quỷ."
Lý Mão nói:
"Còn gọi là Thiên quỷ."
Hai con tiểu long ở trong mắt đã hoàn toàn hóa vào biển sâu, diễn biến thành ngọn lửa màu vàng và ngọn lửa màu đen. Áo tơi trên người, cũng cháy thành đạo phục màu đen.
"Sau này gặp lại, Tiền Đường."
Hắn nhún người bay lên, vọt về hướng nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận