Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3063: Tìm kiếm người thân

Ma khí lao nhanh như tên kia đi ngược hướng với Huyết Khôi Chân Ma, xuyên qua bầu trời màu sắt.
Xa xa, đám ma vật đang chen chúc nhau gặm nhấm những mảnh vỡ của tinh tú, đã từ ngọn núi cao biến thành ngọn núi thấp.
Ma giới vĩnh viễn chìm trong bóng tối, ngay cả không khí cũng nặng nề.
Mà luồng ma khí kia lại nhẹ nhàng nhảy nhót trên không trung, linh động như chim bay, thoắt ẩn thoắt hiện, lấy quỹ tích di chuyển làm đường nét, tạo thành một bức tranh tinh tú Bắc Đẩu phức tạp và thần bí.
Bức họa được tạo nên từ ma khí, lơ lửng trên bầu trời Ma giới, gần như hòa vào một màu với màn đêm u tối xung quanh, rất khó có thể nhìn rõ hình dạng.
Nó tựa như một bản thiết kế đang được mở rộng ra, bay lượn tự do trên không trung.
Ngay sau đó, biến hóa xảy ra. Như có một bàn tay vô hình, nhấc tấm tinh đồ lên, tùy ý giũ một cái !
Ào ào.
Âm thanh cực kỳ nhỏ bé, tựa như tiếng giấy rung khẽ.
Khi âm thanh này vừa dứt, hình vẽ trên giấy bỗng dựng đứng, tinh đồ hóa thành màn sương mờ ảo, lên một cánh cửa cổ xưa khắc ấn vạn tượng tinh tú hiện lên ngay tại chỗ.
Vì để phù hợp với hoàn cảnh Ma giới, nó không hề lộng lẫy cũng chẳng tỏa sáng.
Vẫn là sắc tối do ma khí phác họa nhưng điểm xuyết những vì sao le lói, u ám trôi dạt trong hình bầu dục chính giữa cánh cửa.
Giờ phút này, có lẽ chỉ một người trong Ma giới có thể nhận ra nó.
Đây chính là "Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn" do Long Hoàng Thượng Cổ Nguyên Hồng thị sáng tạo nên bằng Tinh Đồ Huyền Cấu Cổ Pháp.
Trước kia, vì lừa Khương Vọng nhập cuộc, lão Long Ngao Quy đã bất chấp tất cả, dâng lên môn bí pháp Thượng Cổ này.
Nhờ pháp môn Tinh Đồ Huyền Cấu , về sau Khương Chân Nhân du ngoạn vạn giới chẳng còn phải bận lòng lạc lối.
Mà giờ khắc này, chỉ bằng một luồng ma khí đã có thể tìm kiếm cố nhân nơi Ma giới !
Ở một quốc độ nào đó đầy rẫy quỷ khí âm trầm, một quần thể cung điện đồ sộ lấy màu đen làm chủ đạo, nóc nhà nhọn hoắt như lưỡi kiếm, mái cong vun vút như lưỡi câu, toát lên vẻ hung tàn lạnh lẽo.
Một cánh cửa "Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn" được dựng nên bởi cùng một pháp môn nhưng phong cách lại cổ xưa hơn đột ngột xuất hiện trên đỉnh cung điện chính. Sắc vàng kim rực rỡ năm xưa đã hóa thành màu đen huyền bí, ít đi vài phần cao quý, lại thêm mấy phần uy nghiêm.
Ngay cả hoa văn hình rồng trên khung cửa cũng sắc bén như đao như rìu.
Cánh cửa này bị gõ vang từ nơi nào đó trong hư không.
Một khe hở hé mở, một âm thanh len lỏi vào trong.
"Rào".
Âm thanh ngắn ngủi, nhỏ bé như tiếng giấy Tuyên Thành xổ ra, lúc này lại ẩn chứa vẻ phức tạp khó tả !
"Lão già Ngao Quy! Chuyển nhà mới, ngươi ở có quen không? Cũng chẳng biết đến chào hỏi chủ nhà cũ một tiếng!"
Ngồi dựa trên vương tọa âm u, Quỷ Long Ma Quân đầu rồng thân người, gai xương dữ tợn, bỗng chốc nhướng mày, như vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa.
Uy áp đáng sợ như cả ngọn núi đổ sập xuống, quỷ khí trong điện cuồn cuộn tuôn trào, tựa như biển gầm.
Đám Chân Ma đang chờ đợi nghe tuyên trong điện, nhất thời đều quỳ rạp xuống, không dám ho he nửa lời.
Kể từ khi chia tay ở thế giới Phù Lục vào Đạo Lịch năm 3922, đến giờ đã sáu năm trôi qua.
Có trời mới biết sáu năm qua vị chí tôn Ma giới Quỷ Long Ma Quân này đã nhung nhớ Khương tiểu hữu đến nhường nào.
Năm xưa, chính nhờ một cước cuối cùng của Khương tiểu hữu, hắn mới thua trong cuộc chiến với Ngọc Hành Tinh Quân, vui vẻ nhận lấy thất bại trong một ván cờ kéo dài ngàn năm. Ân tình này cao hơn núi, sâu hơn biển.
Tuy thời gian lão và Tiểu Khương ở chung chỉ vỏn vẹn ba năm, so với sinh mệnh bất tận thì dường như ngắn ngủi không đáng nhắc tới. Nhưng ba năm đó là ba năm hoàn toàn không có tự do, là ba năm khúm núm, chịu đủ khuất nhục, là ba năm ngày ngày bị giam cầm trong địa lao, bị rút cạn sức mạnh!
Mà thôi, những điều này thật ra cũng chẳng đáng là gì.
Ngao Quy lão thân là đại nhân, cả đời trải qua biết bao sóng gió, còn có chuyện gì chưa từng gặp?
Điều đáng sợ nhất là trong khoảng thời gian đó lão gần như không nhìn thấy chút hy vọng thoát thân nào, chỉ có thể dựa vào sinh mệnh kéo dài lê thê mà cố gắng chịu đựng, mong chờ một ngày chủ nhà lơ là cảnh giác. Nhưng tốc độ tu hành của vị chủ nhà Tiểu Khương kia cũng tựa như thân pháp của tên khốn kiếp ấy, phải nói là nhanh khủng khiếp! Không chỉ một ngày ngàn dặm!
Lão trơ mắt nhìn Nội Phủ, Ngoại Lâu, Thần Lâm không ngừng tăng lên, mỗi ngày một khác, hệt như nhìn thấy lưỡi đao sắc bén đang nhanh chóng hạ xuống, cái chết sắp đến!
Quá trình chờ đợi cái chết này còn đáng sợ hơn cả cái chết, khiến lão sống không bằng chết, mỗi ngày dài như một năm ! tính ra, lão và Khương tiểu hữu cũng đã bên nhau cả ngàn năm rồi!
Nếu không bắt tên họ Khương kia về giam cầm ngàn năm, ngày ngày đe dọa đánh đập, làm sao hả giận được đây?
Nhưng Ngao Quy cũng hiểu rõ, chuyện này gần như là không thể ! cho dù hiện tại lão đã là tồn tại chí tôn Ma giới, là đệ ngũ tôn nắm giữ Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công , một trong tám vị Ma Quân đứng đầu.
Lão đã được chia sẻ quyền hành tối cao của Ma tộc, ở Ma giới gần như muốn gì được nấy nhưng bàn tay lại không thể vươn tới hiện thế.
Tiểu Khương dù sao cũng là đệ nhất thiên kiêu Nhân tộc, là người lão tận mắt chứng kiến sáng tạo nên từng dấu mốc trong lịch sử tu hành, giành được vô số vinh quang, từng bước đi đến ngày hôm nay. Lão quá hiểu rõ phân lượng của một thiên kiêu như vậy, bản thân tuyệt đối không có cơ hội bắt cóc tên tặc tử này.
Đặc biệt là gần đây Tiểu Khương lại đạt đến cảnh giới "Thiên Nhân"...
Chỉ cần tiến thêm một bước là có hi vọng Siêu Thoát rồi, còn bắt cóc cái gì nữa?
Lão chỉ có thể ảo tưởng trong lòng cho thỏa mãn mà thôi.
Thân ở Ma giới, tâm hướng về Thương Hải, lắng nghe vũ trụ tám hướng, ánh mắt Ngao Quy vẫn luôn dõi theo hiện thế, đặc biệt là tin tức về Tiểu Khương - kẻ gây họa động một chút là khiến phong vân biến sắc, thiên hạ dậy sóng; muốn bỏ qua cũng khó.
Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc trong điện, Ngao Quy đã nghĩ mình bị ảo giác, là do quá nhung nhớ mà sinh ra ảo tưởng.
Nhưng Tinh Đồ Huyền Cấu Cổ Pháp lại rung động, nói cho hắn biết đây chính là truyền thừa bị tiết lộ ra ngoài do hắn bội ước với Long tộc. Đúng là âm thanh đó, đúng là người đó!
"Ma Quân..."
Vị Chân Ma mạnh nhất Long Uyên Ma Vực run rẩy cất tiếng hỏi thăm.
"Không sao."
Ngao Quy phẩy tay, râu rồng khẽ lay động:
"Là một lão bằng hữu. Hình như ta nghe thấy hắn chào hỏi... vẫn cái tính không biết lễ phép như vậy."
Hắn vừa nói vừa phấn chấn tinh thần, thông qua "Vũ Trụ Chúng Diệu Chi Môn", nhiệt tình đáp lại:
"Khương tiểu hữu? Ta nhớ ngươi muốn chết! Ngươi đang ở đâu vậy? Ta sẽ chuẩn bị yến tiệc linh đình, mỹ nữ nhảy múa, tám tuấn mã kéo xe, đích thân đến đón ngươi về Ma cung làm khách! Thôi, ngươi mau nói địa chỉ cho ta, ta tự mình đến đón ngươi!"
Đùng!
Thủy quái đầu ếch mình người rơi xuống mặt nước, gợn sóng vừa lan ra đã biến mất. Tia sét trên người thủy quái cũng chìm vào dòng chảy ngầm, không còn nhìn thấy nữa.
Như thể có một tấm vải vô hình, xóa sạch mọi nếp nhăn trên mặt nước.
Dòng sông Thiện Thái Tức vốn dĩ đã phức tạp kỳ dị, nay lại càng thêm phần bất ổn.
"Ca ca."
Khương An An sợ đánh thức Diệp Thanh Vũ bèn truyền âm:
"Tình huống vừa rồi, sau Phi Tiên Lôi nên dùng thêm pháp thuật gì? Thất Huyền Lôi Quang có vẻ hơi lãng phí."
Nàng đã ý thức được việc lãng phí lực lượng, chứng tỏ đã thực sự hiểu được chiến đấu.
Khương Vọng cảm nhận mái chèo đối kháng với dòng nước, thuận miệng nói:
"Phi Tiên Lôi là đủ rồi, không cần dùng thêm gì nữa."
"Nhưng sau một đạo Phi Tiên Lôi, muội thấy con thủy quái đó vẫn còn sống sờ sờ kia mà."
Khương An An không hiểu lắm:
"Muội cũng nhắm vào chỗ yếu hại rồi."
Khương Vọng không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Thanh Văn Tiên Thái huynh dạy muội đã nắm vững chưa?"
"Hầy..."
Lúc nghe giảng, Khương An An rất nghiêm túc, vội vàng đè Kim Ngọc La Bàn xuống, có phần ngượng ngùng:
"Cái đó hơi khó."
"Đúng là không dễ dàng, lúc trước huynh cũng phải tu luyện rất lâu."
Khương Vọng nói:
"Nhưng nắm giữ âm thanh sẽ giúp ích rất nhiều cho chiến đấu, không chỉ tranh đoạt ưu thế về nhận biết, ưu thế chủ động, mà còn có thể làm được nhiều hơn thế. Ví dụ như..."
Hắn tùy ý điểm một cái, một luồng Phi Tiên Lôi như cầu vồng lướt nước, vừa vặn đánh trúng đầu một con thủy quái khác vừa trồi lên khỏi mặt nước. Cũng không thấy động tĩnh gì lớn, con thủy quái đó đã co giật rồi chìm xuống đáy.
"Cùng một lượng đạo nguyên, cùng một tốc độ, muội thấy có gì khác biệt không?"
Khương Vọng hỏi.
Đồng thuật mà Khương An An tu luyện là Linh Tiêu Kiếp Mâu do Diệp Lăng Tiêu truyền thụ, đương nhiên hiện tại nàng lâu còn mới tu luyện thành công, chưa đạt đến cảnh giới "đưa mắt là kiếp". Nhưng dùng để quan sát chiến trường vẫn rất hữu dụng.
"Huynh đã lợi dụng lôi âm."
Khương An An thu hồi lôi quang trong mắt, đôi mắt đen láy, sáng ngời:
"Âm thanh và lôi quang cùng lúc tấn công, tăng tốc phá vỡ lớp phòng ngự của thủy quái, khuếch đại uy lực Phi Tiên Lôi ! Nhưng làm sao để khống chế âm thanh một cách chính xác mà không ảnh hưởng đến pháp thuật ban đầu, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với nhau, cần kỹ thuật điều khiển rất cao..."
Khương Vọng mỉm cười:
"Luyện tập nhiều vào."
Khương An An im lặng một chút.
Giờ đây cả thiên hạ đều biết ca ca của Khương An An nàng là một thiên tài hiếm có, bất kỳ kiếm pháp, đạo thuật nào cũng đều liếc mắt là hiểu, học một biết mười, như thể sinh ra đã có tư chất vô địch. Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng đều biết, ca ca đã phải nỗ lực như thế nào để trở thành ca ca của nàng ngày hôm nay.
"Muội muốn luyện tập một số thứ mà huynh không biết, ví dụ như bói toán, xem tướng gì đó."
Khương An An cúi đầu:
"Chuyện đánh nhau muội không giúp được huynh."
"Sao lại không giúp được?"
Khương Vọng cười toe toét:
"Chỉ cần muội gọi một tiếng ‘ca ca’, ta sẽ tràn đầy dũng khí, lấy một địch vạn. Đánh Trọng Huyền Phong Hoa, đá tiểu tử họ Đấu đều không thành vấn đề."
Khương An An không nhịn được bật cười, bĩu môi:
"Giữ lời ngon tiếng ngọt đó mà dỗ Thanh Vũ tỷ tỷ đi, muội không còn là con nít nữa."
"Gần đây nàng ấy có vẻ mệt mỏi?"
Khương Vọng như đăm chiêu.
"Giờ huynh mới biết à?"
Khương An An trợn mắt:
"Tỷ ấy vốn không thích tính toán sổ sách! Ngay cả tiếng chim hót cũng thấy phiền, chỉ muốn ở một mình. Mở quán trọ buôn bán giao tiếp với nhiều người như vậy, tỷ ấy ghét nhất là những việc rườm rà, ồn ào này."
Nàng lại thở dài:
"Nhưng vì tu hành, không còn cách nào khác."
Khương Vọng bật cười:
"Muội lại hiểu chuyện rồi."
"Sao muội lại không hiểu chứ?"
Khương An An không phục:
"Cũng như luyện chữ rất cực khổ nhưng muội vẫn phải luyện tập mỗi ngày. Muội cũng rất dễ mệt mỏi nhưng vẫn phải luyện tập Phi Tiên Lôi. Lần sau gặp lại, sẽ là ‘Diệu Âm Phi Tiên Lôi’!"
"Nắm vững Thanh Văn Tiên Thái trước đã, như vậy sẽ hiệu quả hơn."
Khương Vọng đưa tay gõ lên tai:
"Nếu muội kiểm soát âm thanh đủ tốt, có thể nắm bắt tình hình chiến đấu một cách chính xác hơn, biết rõ cần sử dụng bao nhiêu lực lượng là có thể giết chết mục tiêu. Chứ không phải như bây giờ, chỉ có một cảm giác mơ hồ, cảm thấy nhiều, cảm thấy ít, cảm thấy lãng phí... cảm giác không hề chính xác. Cái gọi là trực giác chiến đấu, chính là cảm giác nắm chắc chiến thắng sau khi tôi luyện ngàn vạn lần, cái gọi là phán đoán trong chiến đấu phải được xây dựng dựa trên hiểu biết đầy đủ."
"Ca ca của muội ơi..."
Khương An An đưa tay lên che trán, thở dài:
"Khi quan tâm đến chúng ta thì huynh chỉ nói vài ba câu qua loa. Còn khi nói về tu hành, huynh lại thao thao bất tuyệt."
Khương Vọng khẽ cười, không nói gì.
"Đạo đồ dài đằng đẵng, ta không muốn đi một mình."
Hồng Trủng phong xưa nay nổi tiếng hiểm trở. Trong số những ngọn núi nổi tiếng của Tây Cảnh, thứ hạng của nó rất cao.
Lúc này, trên đỉnh núi có một nam nhân đứng sững sờ.
Tay phải nắm một đoạn vải chậm rãi quấn quanh tay trái, chẳng thấy dùng sức bao nhiêu nhưng động tác này lại khiến người ta liên tưởng đến cỗ máy bắn đá vạn cân đang chậm rãi chuyển động dây thừng.
Cảm giác lực lượng cực hạn!
Bên dưới làn da, trong từng thớ thịt của hắn như ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô tận, không gì có thể kìm hãm, không ngừng tuôn ra ngoài.
Sức mạnh thuần túy ấy, vậy mà lại có hình dạng.
Chính vì vậy, dù thân hình hắn không quá khổng lồ nhưng khi đứng đó, lại hùng vĩ hơn cả ngọn núi.
"Ta từng có hai người bằng hữu rất thân."
Nam nhân ấy nói:
"Ta hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau. Ta hy vọng có thể cùng nhau đi khắp muôn nơi, sau nghìn năm, vạn năm, bên cạnh ta vẫn có bọn họ. Ta đã rất nghiêm túc dạy bọn họ tu luyện nhưng chí hướng của bọn họ không phải Võ đạo. Ta rất muốn được cùng bọn họ phiêu bạt giang hồ nhưng ta biết sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay. Ta không phải người không nhìn thấu, nhưng sau khi rời khỏi Tần quốc, ta chẳng còn gì cả, chỉ có bọn họ, ngươi hiểu không?"
Vị thống lĩnh Càn Qua quân của Đại Tần đế quốc, đương kim Chân Nhân Vương Triệu, đang đứng trước mặt nam nhân này.
Hắn để râu ngắn, khoác Minh Quang giáp, dáng người hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người rất kiêu ngạo. Nhưng trước mặt Vương Ngao, hắn biết mình không có gì để mà tự mãn.
Võ đạo là con đường mới, tích lũy của Võ đạo kém xa so với con đường tu hành chính thống. Càng lên cảnh giới cao, thủ đoạn càng khan hiếm, mọi thứ đều phải tự mình mò mẫm. Đặc biệt là những người đi tiên phong trên con đường Võ đạo như Vương Ngao vốn dĩ không có ai để học hỏi, mỗi bước đi đều như ném đá qua sông, mở đường cho người đời.
Còn những cường giả đi theo con đường tu hành chính thống, bất kỳ bí pháp nào cũng đều được tôi luyện kiểm chứng qua thời gian.
Thế nhưng, Vương Ngao với thân phận là Chân Nhân khai sáng Võ đạo, nhiều lần thể hiện thực lực tuyệt đỉnh của Động Chân cảnh, là người có tư cách cạnh tranh danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất Chân Nhân"!
Thậm chí, khi Trầm Đô Chân Quân Nguy Tầm bày kế ở Thương Hải, nhân lúc Cao Giai nâng Hải tộc không thể rảnh tay, đã tập hợp một đám Chân Quân lẻn vào sâu trong biển cả, chặt đứt nửa chiếc sừng rồng của Cao Giai, Vương Ngao cũng tham gia vào đó.
Hắn là vị Chân Nhân duy nhất!
Tuy rằng lúc đó Cao Giai phải gánh vác trách nhiệm với tộc đàn, không thể tự tiện hành động, hơn nữa còn phải đề phòng Điếu Long Khách nhân cơ hội ra tay... nhưng thực lực của Vương Ngao cũng đủ khiến người khác phải kính nể.
Vương Triệu là đại diện cho thế hệ trẻ của Đại Tần đế quốc, là danh tướng trấn thủ Tây Cảnh, lúc này cũng chỉ có thể thành thật đáp:
"Ta hiểu đại khái rồi."
Một chiếc găng tay đơn giản đã được hoàn thành bằng một dải vải. Vương Ngao bắt đầu quấn dải vải vào tay còn lại, chậm rãi nói:
"So với ta thì Tôn Hoành là hiểu chuyện hơn. Hắn biết sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay, chi bằng chia tay sớm còn hơn muộn, thế nên hắn đã lựa chọn rời đi trước. Hắn nói năng lực có hạn, không cứu được thiên hạ nên phải trở về cứu lấy quê hương..."
Tôn Hoành là ai?
Vương Triệu chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng hắn nghĩ, người được Vương Ngao nhắc đến như vậy chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
"Đậu Nguyệt Mi cũng đi theo hắn."
Vương Ngao nói.
Lúc này Vương Triệu mới biết Tôn Hoành và Đậu Nguyệt Mi chính là hai người bằng hữu thân thiết nhất trong lời kể của Vương Ngao. Hắn còn tưởng câu chuyện này còn tiếp nhưng Vương Ngao không nói thêm.
Đời người dễ thấy hành trình ngắn ngủi, đôi khi chỉ cần đi hai bước là đã biết không cần phải tiếp tục nữa rồi.
"Cả đời này ta từ bỏ quá nhiều thứ, chỉ còn Võ đạo dưới chân ta."
Vương Ngao nói:
"Những ngày qua ta dùng đôi chân đo đạc cố hương, luôn cảm thấy vẫn còn một vài chuyện cần phải giải quyết."
Vương Triệu hỏi:
"Giải quyết thế nào?"
"Ta cũng sinh ra ở Vương thị, tuy là chi thứ. Thuở nhỏ sống cũng coi như hạnh phúc, tuy nhà nghèo. Về sau... tất cả đều tan biến."
Dải vải trắng trên tay tựa như sợi tơ ký ức, quấn lấy từng vòng từng vòng.
Phía sau Vương Ngao là ánh dương, mặt trời ló rạng tầng mây, ráng vàng nhuộm sáng cả một vùng trời.
"Chuyện cụ thể chắc ngươi đã điều tra rõ ràng, thị phi đúng sai ta không muốn nhắc lại. Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, chắc cũng không phải là ý muốn chủ quan của phụ thân đã tử trận sa trường của ngươi. Đôi khi con thú khổng lồ chỉ vô tình xoay người thôi cũng đủ nghiền nát vô số hoa cỏ côn trùng."
"Nhưng quả thật là nhà ta bị nghiền nát thành tro bụi trong cú xoay người đó."
Vương Ngao ngẩng mắt nhìn Vương Triệu, hỏi:
"Phản kháng yếu ớt đến mức không ai hay biết, bị chôn vùi dưới lớp đất dày, hôm nay ngươi có thể nhìn thấy chăng?"
"Đương nhiên."
Vương Triệu nói:
"Hôm nay ta đến đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy nó."
Rốt cuộc Vương Ngao cũng quấn xong hai tay:
"Ta rất mạnh, không thể không kiềm chế bản thân, bằng không lỡ tay vung quyền thì nguy. Trên kia rốt cuộc là thanh thiên đại đạo, hay vực sâu vạn trượng, ta vẫn chưa nhìn rõ..."
"Tiếp ta một quyền, Vương Triệu."
"Tiếp được, ân oán kết thúc."
"Không tiếp nổi, ân oán kết thúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận