Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 137: Thắng nhờ ta

Thời gian quay lại mười hơi trước.
Trở lại Triệu Lãng đang chiến đấu với người đeo mặt nạ xương chó.
Triệu Lãng tung đạo pháp tầng tầng lớp lớp, biến ảo đa dạng, không ngừng tạo ra phòng ngự và cạm bẫy.
Nhưng người đeo mặt nạ xương chó lấy lực đè người, mạnh mẽ đâm tới.
Gặp tường đá đụng nát tường đá, Đằng Xà đến xé nát Đằng Xà.
Dựa vào tu vi, lấy thế cưỡng chế, không cho Triệu Lãng một chút cơ hội.
Loại phương thức chiến đấu này cay độc không thể nghi ngờ, nhất là y đồng thời còn khống chế ác khuyển Hồn bọc đánh giáp công, cắt bỏ đường lui Triệu Lãng.
Đây là cường giả chém giết lâu dài trên ranh giới sinh tử, mới có thể nắm chắc năng lực như vậy.
Đối mặt đối thủ cay độc như thế, Triệu Lãng từ đầu tới cuối duy trì tỉnh táo.
Thiêu đốt vô dụng, sợ hãi càng vô dụng.
Chỉ có tỉnh táo mới có thể tìm kiếm cơ hội càng ngày càng nhỏ bé kia.
Địch nhân cường đại mang tới áp bách, khiến một thân sở học của gã dùng đến cực hạn.
Gã từ trước đến giờ chưa từng phóng thích qua đạo thuật nhanh như vậy, chưa từng tinh chuẩn hoàn mỹ như thế.
Bởi vì gã không có lựa chọn.
Chỉ cần chậm một hơi hoặc sai một thức, là có khả năng chết đi.
Như vậy sẽ dẫn phát toàn bộ chiến cuộc của thành vệ quân sập bàn.
Tu vi chênh lệch tuyệt đối, khiến gã không có bất kỳ không gian để chuẩn bị.
Đối với một người tu hành, khốn đốn tại cửa thiên địa là chuyện phi thường đau khổ. Mà chậm chạp không nhìn thấy cửa thiên địa, càng làm cho không ít tu sĩ nổi điên.
Triệu Lãng dùng tâm lý cường đại, vượt qua loại gian nan kia.
Cảnh giới cao khó mà tăng lên, gã liền chuyên chú vào thuật.
Dùng từng ly từng tý mồ hôi, đúc thành một loại hình thức cường đại khác.
Toàn bộ phạm vi Trang quốc, từ đạo viện đến trong quân, tất cả đạo thuật sơ giai có thê học, gã cơ hồ nắm giữ thuần thục toàn bộ.
Dựa vào những thứ đạo thuật sơ giai không được quá nhiều người coi trọng kia tổ hợp thành, trước mặt cường giả Đằng Long cảnh đỉnh phong, chèo chống cho tới bây giờ.
Đã đến cực hạn.
Gã biết đã đến cực hạn.
Hệ thống đạo thuật phức tạp biến đổi nhiều, là tiêu chí của gã cho tới nay. Trong chiến đấu lâu dài hoán đổi đạo thuật tổ hợp, gã còn hiểu rõ tình huống của mình hơn cả người đeo mặt nạ xương chó.
Một khi tổ hợp đạo thuật bị thích ứng, cơ bản đã tuyên cáo chiến đấu kết thúc.
Mà người đeo mặt nạ xương chó càng ngày càng ung dung đột tiến, giờ khắc này chẳng mấy chốc sẽ tiến đến.
Nhưng sắc mặt Triệu Lãng không thay đổi.
Gã chỉ có tỉnh táo.
Đối mặt hồn ác khuyển cuồng bạo cắn xé tới, đối mặt người đeo mặt nạ xương chó chốc lát sẽ tiếp cận.
Triệu Lãng lấy tay phải ôm tay trái, vẻn vẹn đưa ra đầu ngón tay trái. Sau đó ngồi xổm xuống, lấy đầu ngón tay, dán sát vào mặt đất!
Ầm ầm ầm!
Tai họa trên mặt đất lan tràn trong tiếng ầm ầm, từng đạo từng đạo tường đá tung hoành kéo dài, ngăn cách người đeo mặt nạ xương chó cùng những hồn phách ác khuyển kia.
Đây là đạo thuật Mê cung tường đá mà gã sáng tạo ra.
Lúc trước trong chiến đấu đã thiết lập cọc điểm. Lúc này bỗng nhiên dẫn phát, nháy mắt liền chia cắt chiến trường. Cũng làm mất nguy cơ hẳn phải chết.
"Đạo thuật rất tốt, nếu như tùy ý để ngươi trưởng thành, tương lai có lẽ sẽ là uy hiếp." Người đeo mặt nạ xương chó nói: "Thế nhưng... Ngươi bây giờ quá yếu!"
Tiếng nói rơi xuống đất, đạo quyết đã xong, y đột nhiên há miệng: "Hống"!"
Một đầu Hồn khuyền hai con ngươi đen như mực từ phía sau y nhảy ra, giống như xé rách giới hạn âm dương mà tới. Cái đầu tuy nhỏ, nhưng thực lực khủng bố. Chỉ bắn vọt tới, đã đụng nát tất cả tường đá trên đường đi.
Do bị giới hạn tu vi, bản thân tường đá không đủ kiên cố, chính là vấn đề lớn nhất của môn đạo thuật này.
Chiến đấu trong đồng cấp, Triệu Lãng có thể dựa vào nhanh chóng bổ sung để hoàn thành biến hóa. Nhưng đối mặt loại cường giả như người đeo mặt nạ xương chó này, gã căn bản không kịp bổ sung.
Bất quá, lúc đầu gã cũng không trông cậy vào một môn đạo thuật là có thể vây khốn cường giả Đằng Long cảnh.
Tường đá vỡ nát, ánh mắt người đeo mặt nạ xương chó ngưng lại.
Bởi vì căn bản không trông thấy thân ảnh Triệu Lãng tại đó.
Triệu Lãng không có.
Vậy ở đâu?
Người đeo mặt nạ xương chó đột ngột từ mặt đất nhảy lên, vọt thẳng về phía kẽ đất đang khuếch trương phía trước.
Y tin chắc Triệu Lãng không thể bỏ chạy ngay trước mắt mình.
Như vậy nơi đây chỗ giấu duy nhất cũng chỉ có kẽ đất này.
Từ vị trí người đeo mặt nạ xương chó đuổi tới kẽ đất kia, thậm chí không cần thời gian một hơi. Nhưng để phòng bị đánh lén, y chậm dần tốc độ đề cao cảnh giác, tốn thời gian hai hơi.
Y tuyệt không cho phép tiểu tử này có cơ hội.
Kẽ đất từng bước mở rộng, phía trên dung nham cuồn cuộn, y quả nhiên thấy tiểu tử trơn trượt kia.
Lúc đó mấy đầu Đằng Xà đầu đuôi cắn nhau, ngang qua kẽ đất. Phó tướng Triệu Lãng đứng trên thân Đằng Xà, hai tay đã bấm niệm xong pháp quyết.
Mà mục tiêu của gã, đúng là chiến trường Phương đại hồ tử cùng người đeo mặt nạ xương chuột.
Đằng Xà đếm không hết từ dưới chân Phương đại hồ tử sinh ra, cấp tốc dây dưa, hình thành bích chướng kiên cố. Ngăn lại một kích hung ác của người đeo mặt nạ xương chuột.
Khống chế chiến cuộc như vậy không thể không khiến người sợ hãi thán phục, cũng không thể không làm đối thủ gã phẫn nộ.
"Muốn chết!" Người đeo mặt nạ xương chó giận tím mặt, tiểu tử sâu kiến này, lại dám phân tâm trong lúc chiến đấu với y.
Đây là trần trụi vũ nhục y.
Người đeo mặt nạ xương chó nổi giận phừng phừng, đạo nguyên mãnh liệt.
Lực lượng mênh mông đồng thời đẩy ra nhóm ác khuyển hồn tới gần một khoảng cách.
Mà y lăng không đập xuống.
Ầm.
Dung nham dưới chân Triệu Lãng bỗng nhiên bị dẫn động, điên cuồng dâng lên.
Đây không thể nghi ngờ là thủ đoạn ngọc thạch câu phần của gã.
Nhìn ánh mắt Triệu Lãng bình tĩnh, trong lòng người đeo mặt nạ xương chó bỗng nhiên sinh ra hàn ý. Y đương nhiên không chịu đồng quy vu tận với Triệu Lãng, lập tức ngừng lại, nhảy ngược ra kẽ đất.
Mà trước khi dung nham xông ra, Triệu Lãng cũng theo sát phía sau, rơi xuống một bên khác kẽ đất.
"Hống."
Người đeo mặt nạ xương chó cũng không phải không chuẩn bị chút nào, đầu Minh Khuyển ngay kẽ đất bên kia súc thế đã lâu.
Lúc này vừa vặn đụng vào Triệu Lãng, chỉ há miệng, liền cắn rơi nửa cái đùi gã.
Dung nham đang phun lên mất đi đạo thuật duy trì, cấp tốc rơi xuống.
Người đeo mặt nạ xương chó trong nháy mắt cũng đã xuyên qua kẽ đất, gần sát trước người Triệu Lãng. Lấy một tư thế nửa ngồi, lòng bàn tay dọc như đao, xuyên thẳng trái tim gã.
Nhưng ngay lúc y xuyên phá trái tim đối thủ, mẫn diệt sinh cơ gã, y cảm nhận được một cỗ đạo nguyên chấn động yếu ớt.
Tiểu tử sắp chết này ... Thế mà còn sử dụng đạo thuật!
Mà mục tiêu... Không phải là mình.
Người đeo mặt nạ xương chó bỗng nhiên quay đầu!
Vừa hay nhìn thấy Thạch Tường Thuật tuyệt diệu bên kia, đang ràng buộc người đeo mặt nạ xương rắn đang không kịp chuẩn bị.
Vừa hay nhìn thấy Ngụy Nghiễm quyết định thật nhanh, vung đao xông mạnh tới.
Ban đầu đạo tường đá mê cung kia, Triệu Lãng không chỉ làm ra tình thế cứu vãn nguy hiểm, chia cắt chiến trường. Càng che lấp ánh mắt hai nơi chiến trường khác, người đeo mặt nạ xương chuột cùng người đeo mặt nạ xương rắn.
Gã nhảy xuống đất không phải vì chạy trốn, mà là nắm giữ chiến cơ, nhúng tay vào hai chiến trường khác.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, gã biết rõ không thể chiến thắng đối thủ. Thế nhưng gã còn có thể, dựa vào nắm giữ tinh chuẩn chiến cơ, sáng tạo cơ hội thắng cho hai người khác.
Giết gã chỉ là một tu sĩ Thông Thiên cảnh, người đeo mặt nạ xương chó muốn vô hại hoàn thành đánh giết.
Đây chính là không gian duy nhất để gã xê dịch.
Mà gã lại nắm chắc đầy đủ, hoàn mỹ như thế.
Người đeo mặt nạ xương chó vọt tới trước người đeo mặt nạ xương rắn, chết thay, kỳ thật cũng không suy nghĩ gì.
Trong tình huống sinh tử này, căn bản không kịp nghĩ ngợi. Di Hình Hoán Ảnh thuần túy là lựa chọn theo bản năng.
Y còn chưa có bắt đầu suy nghĩ, thân thể đã động.
Chính y cũng không hiểu tình cảm thế nào, vậy mà bóp chết bản năng cầu sinh của mình.
Thế nhưng Rắn sẽ sống sót.
Rắn mà sống sót.
Rõ ràng toàn bộ vùng yếu hại ngực bụng bị đánh xuyên, y lại chưa phát giác thống khổ.
Cuối cùng lưu ánh mắt cho ả, rất mềm mại.
Người đeo mặt nạ xương chó xả thân cứu giúp, người đeo mặt nạ xương rắn mới thoát khỏi cái chết.
Sinh tử đã sớm nhìn quen, nhưng ả chưa từng nổi giận, đau lòng như thế.
Đạo nguyên dâng trào chấn vỡ tường đá, ả không giữ lại chút nào nhào về phía Ngụy Nghiễm, lần này triệt triệt để muốn lấy mạng đổi mạng.
Nhưng Ngụy Nhiễm vừa rồi còn khí thế như hồng, sát cơ như đao, lại không chút do dự bứt ra.
Y muốn làm gì?
Lại có cạm bẫy? Muốn giết hồi mã thương?
Người đeo mặt nạ xương rắn vừa mới trở về từ cõi chết giật mình, dưới chân không khỏi chậm nửa phần.
Lại nói đạo Đằng Xà Triền Bích của Triệu Lãng đột ngột xuất hiện, vừa đúng ngăn cho Phương đại hồ tử một kích chí tử.
Nhưng kỳ thật nói "Chí tử" cũng không chuẩn xác.
Bởi vì Phương đại hồ tử lúc này, thương thế hẳn là sẽ chết đi.
Trên người gã không thiếu vết thương chí tử, nhưng gã vẫn còn sống.
Lại còn chiến đấu.
Đến mức người đeo mặt nạ xương chuột làm sao cũng nghĩ không thông, gã dựa vào cái gì chống đỡ.
Một đạo Đằng Xà Triền Bích không tính là gì, nhưng lại khiến người đeo mặt nạ xương chuột để ý bên kia.
Y không hài lòng liếc người đeo mặt nạ xương chó bên kia một cái.
Đối mặt chỉ là một tu sĩ Thông Thiên cảnh, thế mà còn có thể làm cho đối phương rảnh tay. Thập Nhất thật sự là càng sống càng lùi.
Y lạnh lùng nghĩ vậy, tiện tay tung một quyền đánh tan Đằng Xà Triền Bích.
Đang muốn xông tới, chợt cảm giác trên thân xiết chặt.
Phương đại hồ tử lấy một tư thế cực kỳ thân mật, ôm lấy y.
Vùng vẫy giãy chết!
Trong đầu người đeo mặt nạ xương chuột chuyển qua ý niệm khinh thường này, một tầng hắc vụ trong cơ thể tràn ra, hình thành một lớp mỏng manh dán trên người y.
Là hồn giáp.
Trong loại cận thân cực hạn này, y đương nhiên phải bảo đảm an toàn trước, phòng ngừa đối phương có thủ đoạn tự huỷ.
Nhưng cánh tay tráng kiện Phương đại hồ tử chỉ chấn động, toàn bộ đạo nguyên còn sót lại đều quán chú vào trên hai đầu cánh tay.
Ầm.
Gã vậy mà hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, lựa chọn đánh tan hồn giáp người đeo mặt nạ xương chuột.
Vì cái gì?
Cái này có ý nghĩa gì?
Người đeo mặt nạ xương chuột vừa nghĩ đến vấn đề này, liền nghe được một tiếng rít.
Đó là thanh âm Khoái Tuyết Đao cuốn lấy Xà Tín Kiếm quấn trên thân đao, cấp tốc đánh tới.
Ngụy Nghiễm trước đó vung đao, cũng không phải là tiện tay, mà là có mục đích, muốn nhảy vào chiến trường bên này!
Mà Phương đại hồ tử là đồng đội nhiều năm, mượn nhờ Đằng Xà Triền Bích của Triệu Lãng, ôm lấy người đeo mặt nạ xương chuột, sau đó đánh vỡ phòng ngự của y, mang theo y cùng một chỗ đụng vào Khoái Tuyết Đao của Ngụy Nhiễm.
Xùy!
Đó là thanh âm trường đao đâm vào nhục thể.
Người đeo mặt nạ xương chuột thổ huyết, y cũng cảm nhận được máu Phương đại hồ tử phun trên người mình.
"Chiến cuộc có ưu thế lớn thế này, sao ta có thể thụ thương? Cái này quá hoang đường..."
Y phồng lên đạo nguyên, muốn chấn khai Phương đại hồ tử.
Mà lúc này một đạo thân ảnh chớp nhoáng tới, đã đến phía sau y.
Ngụy Nghiễm nắm chặt chuôi Khoái Tuyết Đao, đạo nguyên cuồng phá vỡ.
Xoát xoát xoát xoát!
Giống như vô biên toái tuyết nổ tung.
Tuyết quang đầy trời là ánh đao.
Vô cùng vô tận ánh đao, nổ tung trong thân thể người đeo mặt nạ xương chuột, cắt chém y cùng Phương đại hồ tử thành vô số mảnh thịt nát.
Thịt nát rơi xuống, máu tươi bay lả tả.
Không phân rõ miếng thịt kia thuộc về Phương đại hồ tử, hay người đeo mặt nạ xương chuột.
Hết thảy phát sinh đột ngột như thế. Xà Tín Kiếm bắn ra, bị người đeo mặt nạ xương rắn cấp tốc đuổi theo tiếp vào trên tay.
Nhưng người đeo mặt nạ xương chuột đã chiến tử.
Ngụy Nghiễm cầm đao quay trở lại, nhìn thẳng người này.
Máu thịt vụn rơi vào trên người y, đắp lên khiến y như là ác quỷ.
Nhưng y không hề hay biết.
Chỉ còn đối thủ cuối cùng.
Đây là trận quyết chiến sau cùng trong quân doanh thành vệ quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận